Chương 948: Kéo dài [28]
Diệp Phi Dạ
03/08/2016
Dương Tư Tư và Tống
Tương Tư trầm mặc đi vào mộ viên, lúc đi lên đường núi, Dương Tư Tư mở
miệng nói: "Tôi không còn quan hệ gì với Gia Mộc nữa rồi."
Tống Tương Tư vẻ mặt dừng một chút, không nói gì.
Dương Tư Tư nhìn thẳng ngay con đường phía trước, từng bước chân đạp lên bậc thang, lên trên: "Chính là hôm nay."
Tống Tương Tư đi theo sau lưng Dương Tư Tư, vẫn không lên tiếng.
"Lúc ấy tôi tìm anh ấy giúp tôi thiết kế chữ ký, kết quả anh ấy viết tràn đầy từ Tống Tương Tư, sau đó anh ấy liền đề xuất tách ra với tôi."
Cổ họng Tống Tương Tư căng thẳng.
"Tối hôm qua khi anh ấy về nhà, uống say không còn biết gì, tôi díu anh ấy về nhà, anh ấy nhập mật mã không đúng, cuối cùng là anh ấy nói cho tôi biết mật mã, 0513, sau đó tôi thử mật mã trên điện thoại di động và máy tính của anh ấy, đều là 0513." Dương Tư Tư vừa nói, vừa bước lên phía trước một bước, cô ta cảm thấy giọng nói của mình có chút nhanh, giống như tùy lúc cũng có thể khóc lên: "Nếu như tôi nhớ không lầm, Tống tiểu thư, sinh nhật của cô, chính là 0513 đi?"
Tống Tương Tư có chút kinh ngạc, bước chân đi theo dừng một chút.
Dương Tư Tư lại không có nửa điểm muốn dừng bước, tiếp tục leo lên núi, miệng cũng không có ý muốn dừng: "Lần đầu tiên Gia Mộc mời tôi ăn cơm, đưa tôi đến một quán chuyên về nấm, anh ấy nói, đó là quán anh ấy thích nhất."
Tống Tương Tư nghe thấy giọng nói của Dương Tư Tư, lại bước tiếp, đuổi theo cô ta, nhưng đáy lòng của cô, cũng đã bắt đầu rung động.
Quán ăn gia đình chuyên về nấm kia, là cô giới thiệu cho anh, lần đầu tiên đến, anh cảm thấy những thức ăn kia mùi vị là lạ, dáng vẻ ghét bỏ, khi nào thì, biến thành anh thích nhất?
"Tối hôm qua Gia Mộc uống rượu say, thời điểm nằm ở trên giường, vẫn nói mê, anh ấy nói, Tư Tư, anh phải tìm thâm một người nữa từ đâu?"
"Tư Tư, đừng đi, ở lại với anh."
"Tư Tư, em đã nói em sẽ cùng với anh, đừng bỏ anh lại."
Dương Tư Tư nói tới chỗ này, trong lúc bất chợt xoay người, nhìn chằm chằm Tống Tương Tư cách mình khoảng năm mét, nói tiếp: "Tôi cho là anh ấy gọi là tôi, nhưng càng về sau, tôi mới biết, thì ra là Tống Tương Tư. . . . . ."
Dương Tư Tư kéo dài lời nói, xoay người đi, đi về phía trước dùng sức bước vài bước, sau đó thì dừng lại, chỉ vào một bia mộ nói: "Đến đây, chính là chỗ này."
Tống Tương Tư buồn bực nhìn Dương Tư Tư một cái, đứng tại chỗ không động.
Dương Tư Tư chỉ vào bia mộ: "Cô qua xem một chút, cô nên biết tất cả mọi thứ."
Tống Tương Tư đứng tại chỗ một lát, mới cất bước đi lên trước.
Lúc này đêm khuya, mộ viên tối đen như mực, cô căn bản không nhìn thấy chữ trên bia mộ, cô móc điện thoại di động ra, mở đèn pin.
Cô nhìn thấy trên bia mộ không có hình, mi tâm cô nhăn lại, liền quay đầu nhìn Dương Tư Tư đứng sau lưng, lại thấy trên mặt cô gái đã treo đầy nước mắt.
Tống Tương Tư không lên tiếng, lần nữa quay đầu trở lại, tiếp tục quét đèn pin qua bia mộ cẩm thạch, quét đến phía dưới góc bên phải, cô nhìn thấy năm chữ: cha Hứa Gia Mộc.
Trong nháy mắt, giống như là có đồ vật gì đó, dùng sức đánh trúng trái tim của cô, khiến cho toàn thân cô lắc lư, sau đó đầu óc trống rỗng, trái tim cũng ngưng đập theo.
Qua khoảng 3 phút, trong đầu Tống Tương Tư mới đem năm chữ này, trở về chỗ cũ.
Cha Hứa Gia Mộc.
Cha Hứa Gia Mộc.
Cha Hứa Gia Mộc.
Đây là Hứa Gia Mộc làm cho đứa bé đã mất của cô, lập bia mộ sao?
Tống Tương Tư vẻ mặt dừng một chút, không nói gì.
Dương Tư Tư nhìn thẳng ngay con đường phía trước, từng bước chân đạp lên bậc thang, lên trên: "Chính là hôm nay."
Tống Tương Tư đi theo sau lưng Dương Tư Tư, vẫn không lên tiếng.
"Lúc ấy tôi tìm anh ấy giúp tôi thiết kế chữ ký, kết quả anh ấy viết tràn đầy từ Tống Tương Tư, sau đó anh ấy liền đề xuất tách ra với tôi."
Cổ họng Tống Tương Tư căng thẳng.
"Tối hôm qua khi anh ấy về nhà, uống say không còn biết gì, tôi díu anh ấy về nhà, anh ấy nhập mật mã không đúng, cuối cùng là anh ấy nói cho tôi biết mật mã, 0513, sau đó tôi thử mật mã trên điện thoại di động và máy tính của anh ấy, đều là 0513." Dương Tư Tư vừa nói, vừa bước lên phía trước một bước, cô ta cảm thấy giọng nói của mình có chút nhanh, giống như tùy lúc cũng có thể khóc lên: "Nếu như tôi nhớ không lầm, Tống tiểu thư, sinh nhật của cô, chính là 0513 đi?"
Tống Tương Tư có chút kinh ngạc, bước chân đi theo dừng một chút.
Dương Tư Tư lại không có nửa điểm muốn dừng bước, tiếp tục leo lên núi, miệng cũng không có ý muốn dừng: "Lần đầu tiên Gia Mộc mời tôi ăn cơm, đưa tôi đến một quán chuyên về nấm, anh ấy nói, đó là quán anh ấy thích nhất."
Tống Tương Tư nghe thấy giọng nói của Dương Tư Tư, lại bước tiếp, đuổi theo cô ta, nhưng đáy lòng của cô, cũng đã bắt đầu rung động.
Quán ăn gia đình chuyên về nấm kia, là cô giới thiệu cho anh, lần đầu tiên đến, anh cảm thấy những thức ăn kia mùi vị là lạ, dáng vẻ ghét bỏ, khi nào thì, biến thành anh thích nhất?
"Tối hôm qua Gia Mộc uống rượu say, thời điểm nằm ở trên giường, vẫn nói mê, anh ấy nói, Tư Tư, anh phải tìm thâm một người nữa từ đâu?"
"Tư Tư, đừng đi, ở lại với anh."
"Tư Tư, em đã nói em sẽ cùng với anh, đừng bỏ anh lại."
Dương Tư Tư nói tới chỗ này, trong lúc bất chợt xoay người, nhìn chằm chằm Tống Tương Tư cách mình khoảng năm mét, nói tiếp: "Tôi cho là anh ấy gọi là tôi, nhưng càng về sau, tôi mới biết, thì ra là Tống Tương Tư. . . . . ."
Dương Tư Tư kéo dài lời nói, xoay người đi, đi về phía trước dùng sức bước vài bước, sau đó thì dừng lại, chỉ vào một bia mộ nói: "Đến đây, chính là chỗ này."
Tống Tương Tư buồn bực nhìn Dương Tư Tư một cái, đứng tại chỗ không động.
Dương Tư Tư chỉ vào bia mộ: "Cô qua xem một chút, cô nên biết tất cả mọi thứ."
Tống Tương Tư đứng tại chỗ một lát, mới cất bước đi lên trước.
Lúc này đêm khuya, mộ viên tối đen như mực, cô căn bản không nhìn thấy chữ trên bia mộ, cô móc điện thoại di động ra, mở đèn pin.
Cô nhìn thấy trên bia mộ không có hình, mi tâm cô nhăn lại, liền quay đầu nhìn Dương Tư Tư đứng sau lưng, lại thấy trên mặt cô gái đã treo đầy nước mắt.
Tống Tương Tư không lên tiếng, lần nữa quay đầu trở lại, tiếp tục quét đèn pin qua bia mộ cẩm thạch, quét đến phía dưới góc bên phải, cô nhìn thấy năm chữ: cha Hứa Gia Mộc.
Trong nháy mắt, giống như là có đồ vật gì đó, dùng sức đánh trúng trái tim của cô, khiến cho toàn thân cô lắc lư, sau đó đầu óc trống rỗng, trái tim cũng ngưng đập theo.
Qua khoảng 3 phút, trong đầu Tống Tương Tư mới đem năm chữ này, trở về chỗ cũ.
Cha Hứa Gia Mộc.
Cha Hứa Gia Mộc.
Cha Hứa Gia Mộc.
Đây là Hứa Gia Mộc làm cho đứa bé đã mất của cô, lập bia mộ sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.