Chương 862: Kết thúc (22)
Diệp Phi Dạ
06/07/2016
Ti vi ở cách đó không xa, quảng cáo đang truyền đến, bắt đầu một tiết mục giải trí có tên là “Bố ơi mình đi đâu thế?”
Bên trong có một đứa trẻ, nói chuyện vô cùng đáng yêu, khiến Tống Tương Tư rất thích, thường nói với Hứa Gia Mộc một câu: “Qúa dễ thương.”
Lúc nói xong, Tống Tương Tư không nghĩ ngợi nói tiếp một câu: “Tôi muốn sinh một đưa, cũng dễ thương như vậy thì tốt rồi.”
Hứa Gia Mộc vẫn luôn dùng biện pháp tránh thai, vỗn không nghĩ nhiều về những lời này của cô, anh ăn cơm, cũng nói một câu: “Con của chúng ta sau này, khẳng định còn dễ thương hơn.”
Con của chúng ta... năm chữ này, khiến đáy lòng Tống Tương Tư run rẩy, sau đó trong cơ thể liền lật lên như sóng biển.
Anh đây là thuận miệng nói, chính là anh thật sự muốn có đứa bé chung với cô?
Trong đầu Tống Tương Tư hỗn loạn một lúc lâu, mới quay đầu đi, Hứa Gia Mộc cúi đầu ăn cơm, cô mở miệng hô tên của anh: “Gia Mộc...”
“Ừ” Hứa Gia Mộc ngẩng đầu, đón nhận tầm mắt của Tống Tương Tư: “Làm sao vậy?”
Tống Tương Tư buông mi mắt xuống, nở nụ cười, vừa định tiếp tục nói chuyện, điện thoại của Hứa Gia Mộc lại kêu lên.
Tống Tương Tư nuốt một miếng cơm, hướng về phía di động của anh, nâng nâng cằm.
Cứ việc chỉ tùy ý nhìn như thế, cô lại có thể nhìn thấy màn hình di động hiển thị tên: Lâm Thiên Thiên.
Hứa Gia Mộc nhìn lướt qua màn hình, không nhanh không chậm cầm lấy điện thoại, lại không sốt ruột muốn nhận, ngược lại còn nhìn chằm chằm Tống Tương Tư hỏi một câu: “Em gọi tôi gì thế?”
Tống Tương Tư lắc đầu một cái, ý bảo anh nghe điện thoại trước.
Lúc này, Hứa Gia Mộc mới chạm màn hình, giơ đến bên tai: “Lâm đại tiểu thư, xin hỏi cô tìm tôi có chuyện gì?”
“Anh Gia Mộc, ngày mai ba em sẽ đến Bắc Kinh, thân là vị hôn phu của em, ngày mai nhớ ghé qua ăn cơm...”
Từ cuối năm trước, sau khi đính hôn, mỗi ngày Lâm Thiên Thiên đều là hét anh là vị hôn phu của cô, anh nghe không biết bao nhiêu lần, nhưng hiện giờ ở trước mặt Tống Tương Tư, lúc nghe đến như vậy, Hứa Gia Mộc hoảng hốt vô cùng, anh theo bản năng liền giơ tay lên che ống nghe lại, nhìn Tống Tương Tư chỉ chỉ vào ban công, ám chỉ đi ra đó nghe điện thoại, sau đó đợi Tống Tương Tư gật đầu, mới xoay người rời đi.
Tống Tương Tư ngồi trên ghế ăn cơm, tận mắt nhìn thấy anh đi ra ban công, thậm chí còn kéo lại cửa sổ sát đất, sau đó mới tiếp tục nói chuyện.
Cách một cánh cửa thủy tinh, cô không nghe được tới cùng là anh nói chuyện gì.
Nhưng là, cô rõ ràng vừa mới nghe được câu nói đầu tiên của cô gái kia,
“Anh Gia Mộc, ngày mai ba em sẽ đến Bắc Kinh, thân là vị hôn phu của em, ngày mai nhớ ghé qua ăn cơm...”
Đây là giữa trưa ngày mai, Hứa Gia Mộc sẽ đi gặp ba vợ tương lai sao?
Vừa rồi cô còn ngây ngốc muốn hỏi anh một câu, nếu tôi mang thai thì anh sẽ làm gì? Kết hôn, hay là để cô phá đi?
Thật sự là cô có bệnh, mới có thể vì mấy ngày này anh đối xử tốt với cô, nói vài câu quan tâm ám muội, liền nghĩ là anh đã có tình cảm với cô.
Tống Tương Tư nhìn chằm chằm Hứa Gia Mộc đang gọi điện thoại, ánh mắt trở nên mờ mịt.
Bên trong có một đứa trẻ, nói chuyện vô cùng đáng yêu, khiến Tống Tương Tư rất thích, thường nói với Hứa Gia Mộc một câu: “Qúa dễ thương.”
Lúc nói xong, Tống Tương Tư không nghĩ ngợi nói tiếp một câu: “Tôi muốn sinh một đưa, cũng dễ thương như vậy thì tốt rồi.”
Hứa Gia Mộc vẫn luôn dùng biện pháp tránh thai, vỗn không nghĩ nhiều về những lời này của cô, anh ăn cơm, cũng nói một câu: “Con của chúng ta sau này, khẳng định còn dễ thương hơn.”
Con của chúng ta... năm chữ này, khiến đáy lòng Tống Tương Tư run rẩy, sau đó trong cơ thể liền lật lên như sóng biển.
Anh đây là thuận miệng nói, chính là anh thật sự muốn có đứa bé chung với cô?
Trong đầu Tống Tương Tư hỗn loạn một lúc lâu, mới quay đầu đi, Hứa Gia Mộc cúi đầu ăn cơm, cô mở miệng hô tên của anh: “Gia Mộc...”
“Ừ” Hứa Gia Mộc ngẩng đầu, đón nhận tầm mắt của Tống Tương Tư: “Làm sao vậy?”
Tống Tương Tư buông mi mắt xuống, nở nụ cười, vừa định tiếp tục nói chuyện, điện thoại của Hứa Gia Mộc lại kêu lên.
Tống Tương Tư nuốt một miếng cơm, hướng về phía di động của anh, nâng nâng cằm.
Cứ việc chỉ tùy ý nhìn như thế, cô lại có thể nhìn thấy màn hình di động hiển thị tên: Lâm Thiên Thiên.
Hứa Gia Mộc nhìn lướt qua màn hình, không nhanh không chậm cầm lấy điện thoại, lại không sốt ruột muốn nhận, ngược lại còn nhìn chằm chằm Tống Tương Tư hỏi một câu: “Em gọi tôi gì thế?”
Tống Tương Tư lắc đầu một cái, ý bảo anh nghe điện thoại trước.
Lúc này, Hứa Gia Mộc mới chạm màn hình, giơ đến bên tai: “Lâm đại tiểu thư, xin hỏi cô tìm tôi có chuyện gì?”
“Anh Gia Mộc, ngày mai ba em sẽ đến Bắc Kinh, thân là vị hôn phu của em, ngày mai nhớ ghé qua ăn cơm...”
Từ cuối năm trước, sau khi đính hôn, mỗi ngày Lâm Thiên Thiên đều là hét anh là vị hôn phu của cô, anh nghe không biết bao nhiêu lần, nhưng hiện giờ ở trước mặt Tống Tương Tư, lúc nghe đến như vậy, Hứa Gia Mộc hoảng hốt vô cùng, anh theo bản năng liền giơ tay lên che ống nghe lại, nhìn Tống Tương Tư chỉ chỉ vào ban công, ám chỉ đi ra đó nghe điện thoại, sau đó đợi Tống Tương Tư gật đầu, mới xoay người rời đi.
Tống Tương Tư ngồi trên ghế ăn cơm, tận mắt nhìn thấy anh đi ra ban công, thậm chí còn kéo lại cửa sổ sát đất, sau đó mới tiếp tục nói chuyện.
Cách một cánh cửa thủy tinh, cô không nghe được tới cùng là anh nói chuyện gì.
Nhưng là, cô rõ ràng vừa mới nghe được câu nói đầu tiên của cô gái kia,
“Anh Gia Mộc, ngày mai ba em sẽ đến Bắc Kinh, thân là vị hôn phu của em, ngày mai nhớ ghé qua ăn cơm...”
Đây là giữa trưa ngày mai, Hứa Gia Mộc sẽ đi gặp ba vợ tương lai sao?
Vừa rồi cô còn ngây ngốc muốn hỏi anh một câu, nếu tôi mang thai thì anh sẽ làm gì? Kết hôn, hay là để cô phá đi?
Thật sự là cô có bệnh, mới có thể vì mấy ngày này anh đối xử tốt với cô, nói vài câu quan tâm ám muội, liền nghĩ là anh đã có tình cảm với cô.
Tống Tương Tư nhìn chằm chằm Hứa Gia Mộc đang gọi điện thoại, ánh mắt trở nên mờ mịt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.