Chương 864: Kết thúc (24)
Diệp Phi Dạ
25/07/2016
Editor: KẹoĐắng
Vẻ mặt Tống Tương Tư bình tĩnh như nước, làm cho người ta có một loại cảm giác lạnh lẽo tuyệt tình, giọng nói phát ra cũng là loại lạnh thấu xương “Không cần.”
"Thật sự không suy nghĩ lại sao?” Bác sĩ khoa phụ sản lại hỏi thêm một câu, nhìn đến ánh mắt không kiên nhẫn của Tống Tương Tư dán mắt nhìn về phía cửa sổ, sau đó liền cầm kết quả kiểm tra trong tay đưa cho Tống Tương Tư, khôi phục giọng nói máy móc của bác sỉ “Kiểm tra không thành vấn đề, cô chuẩn bị một chút, nửa tiếng sau tôi sẽ tự mình làm phẫu thuật.”
………..
Hứa Gia Mộc cùng Lâm Thiên Thiên mới vừa bước vào phòng không bao lâu, ba Lâm cũng chạy tới.
Lâm Thiên Thiên ôm cánh tay ba Lâm làm nũng, Hứa Gia Mộc ngồi trên cái ghế gần đó, nhìn một màn này, chỉ cười khẽ một tiếng, hạ mị mắt xuống.
Nhân viên phục vụ đưa lên thực đơn, ba Lâm trước tiên gọi hai món đồ ăn dưỡng sinh, sau đó liền phân phó phục vụ đưa thực đơn đến trước mặt Lâm Thiên Thiên cùng Hứa Gia Mộc.
Lâm Thiên Thiên lật chuyển thực đơn, mỗi khi nhìn một món ăn đều nghiêng đầu, mặt mày cong cong nói với Hứa Gia Mộc “Anh Gia Mộc, anh thích món này không?”
Mãi cho đến lật đến tờ cuối cùng của thực đơn, Hứa Gia Mộc mới nhìn về phía Lâm Thiên Thiên nhếch môi, giọng điệu bình thường nói: “Hôm nay tôi tới chủ yếu là có chuyện muốn nói, không phải đến ăn cơm, cho nên cô thích là tốt rồi.”
“A” Lâm Thiên Thiên cong cong môi, liền tùy tiện chỉ vài món ăn với người phục vụ, đợi đến khi người phục vụ xác nhận các món ăn xong rời đi, Lâm Thiên Thiên mới nghiêng đầu, nhìn Hứa Gia Mộc, hỏi: “Anh Gia Mộc, anh có chuyện gì muốn nói với ba em sao? Anh nói đi, ba em khẳng định sẽ đồng ý với anh.”
Hứa Gia Mộc nở nụ cười: "Hôm nay tôi muốn nói không phải chuyện công việc mà là chuyện riêng.”
Nói tới chỗ này, Hứa Gia Mộc dừng một chút, sau một lát, lại mở miệng: "Chúng ta ăn cơm trước đi, ăn xong tán gẫu tiếp."
Ba Lâm ngược lại bảo trì bình thản, hơi thở ổn định gật đầu.
Lâm Thiên Thiên lại xoay chuyển đôi mắt đen như mực, thường thường nhìn về phía Hứa Gia Mộc.
Nhân viên phục vụ rất nhanh đẩy một xe thức ăn lên. Đồ ăn trên bàn rất xinh đẹp, lượng thức ăn cũng không nhiều, món ăn rất tinh xảo, có chút làm cho người ta phát thèm.
Ba người rất an tĩnh đang ăn cơm, nhưng mà dường như Hứa Gia Mộc không thèm ăn cái gì. Lúc Lâm Thiên Thiên buông đũa, phát hiện đĩa thức ăn trước mặt anh vẫn không vơi chút nào.
"Anh Gia Mộc không thoải mái sao? Vì sao lại không ăn gì?” Lâm Thiên Thiên hỏi.
Hứa Gia Mộc không lên tiếng, ánh mắt dừng lại trên mặt ba Lâm “Bác trai, vừa rồi vấn đề cháu vừa nói vừa đúng là chuyện hôm nay cháu muốn nói với người.”
Trên mặt Lâm Thiên Thiên nổi lên một chút vui mừng “Anh Gia Mộc, ba vừa hỏi anh khi nào thì định cùng em kết hôn, anh tính toán khi nào?”
Hứa Gia Mộc nhìn lướt qua vẻ mặt tươi cười của Lâm Thiên Thiên, tiếp tục không nhanh không chậm dùng ánh mắt chống lại ánh mắt của ba Lâm “Hôn sự này, tôi không muốn kết.”
Vẻ mặt Lâm Thiên Thiên nháy mắt ngớ ra, khóe môi vẫn còn treo lên nụ cười vui mừng khi nảy.
Ba Lâm nhìn ánh mắt của Hứa Gia Mộc, thoáng hiện lên chút kinh ngạc.
Trong phòng hoàn toàn yên tĩnh không tiếng động, cha con hai người ai cũng không mở miệng nói chuyện.
Hứa Gia Mộc một thân lạnh nhạt ngồi ở trên ghế, đợi ước chừng một phút, lập lại lời nói bản thân vừa rồi một lần nữa “Thật xin lỗi, hôn sự này tôi không thể kết.”
Vẻ mặt Tống Tương Tư bình tĩnh như nước, làm cho người ta có một loại cảm giác lạnh lẽo tuyệt tình, giọng nói phát ra cũng là loại lạnh thấu xương “Không cần.”
"Thật sự không suy nghĩ lại sao?” Bác sĩ khoa phụ sản lại hỏi thêm một câu, nhìn đến ánh mắt không kiên nhẫn của Tống Tương Tư dán mắt nhìn về phía cửa sổ, sau đó liền cầm kết quả kiểm tra trong tay đưa cho Tống Tương Tư, khôi phục giọng nói máy móc của bác sỉ “Kiểm tra không thành vấn đề, cô chuẩn bị một chút, nửa tiếng sau tôi sẽ tự mình làm phẫu thuật.”
………..
Hứa Gia Mộc cùng Lâm Thiên Thiên mới vừa bước vào phòng không bao lâu, ba Lâm cũng chạy tới.
Lâm Thiên Thiên ôm cánh tay ba Lâm làm nũng, Hứa Gia Mộc ngồi trên cái ghế gần đó, nhìn một màn này, chỉ cười khẽ một tiếng, hạ mị mắt xuống.
Nhân viên phục vụ đưa lên thực đơn, ba Lâm trước tiên gọi hai món đồ ăn dưỡng sinh, sau đó liền phân phó phục vụ đưa thực đơn đến trước mặt Lâm Thiên Thiên cùng Hứa Gia Mộc.
Lâm Thiên Thiên lật chuyển thực đơn, mỗi khi nhìn một món ăn đều nghiêng đầu, mặt mày cong cong nói với Hứa Gia Mộc “Anh Gia Mộc, anh thích món này không?”
Mãi cho đến lật đến tờ cuối cùng của thực đơn, Hứa Gia Mộc mới nhìn về phía Lâm Thiên Thiên nhếch môi, giọng điệu bình thường nói: “Hôm nay tôi tới chủ yếu là có chuyện muốn nói, không phải đến ăn cơm, cho nên cô thích là tốt rồi.”
“A” Lâm Thiên Thiên cong cong môi, liền tùy tiện chỉ vài món ăn với người phục vụ, đợi đến khi người phục vụ xác nhận các món ăn xong rời đi, Lâm Thiên Thiên mới nghiêng đầu, nhìn Hứa Gia Mộc, hỏi: “Anh Gia Mộc, anh có chuyện gì muốn nói với ba em sao? Anh nói đi, ba em khẳng định sẽ đồng ý với anh.”
Hứa Gia Mộc nở nụ cười: "Hôm nay tôi muốn nói không phải chuyện công việc mà là chuyện riêng.”
Nói tới chỗ này, Hứa Gia Mộc dừng một chút, sau một lát, lại mở miệng: "Chúng ta ăn cơm trước đi, ăn xong tán gẫu tiếp."
Ba Lâm ngược lại bảo trì bình thản, hơi thở ổn định gật đầu.
Lâm Thiên Thiên lại xoay chuyển đôi mắt đen như mực, thường thường nhìn về phía Hứa Gia Mộc.
Nhân viên phục vụ rất nhanh đẩy một xe thức ăn lên. Đồ ăn trên bàn rất xinh đẹp, lượng thức ăn cũng không nhiều, món ăn rất tinh xảo, có chút làm cho người ta phát thèm.
Ba người rất an tĩnh đang ăn cơm, nhưng mà dường như Hứa Gia Mộc không thèm ăn cái gì. Lúc Lâm Thiên Thiên buông đũa, phát hiện đĩa thức ăn trước mặt anh vẫn không vơi chút nào.
"Anh Gia Mộc không thoải mái sao? Vì sao lại không ăn gì?” Lâm Thiên Thiên hỏi.
Hứa Gia Mộc không lên tiếng, ánh mắt dừng lại trên mặt ba Lâm “Bác trai, vừa rồi vấn đề cháu vừa nói vừa đúng là chuyện hôm nay cháu muốn nói với người.”
Trên mặt Lâm Thiên Thiên nổi lên một chút vui mừng “Anh Gia Mộc, ba vừa hỏi anh khi nào thì định cùng em kết hôn, anh tính toán khi nào?”
Hứa Gia Mộc nhìn lướt qua vẻ mặt tươi cười của Lâm Thiên Thiên, tiếp tục không nhanh không chậm dùng ánh mắt chống lại ánh mắt của ba Lâm “Hôn sự này, tôi không muốn kết.”
Vẻ mặt Lâm Thiên Thiên nháy mắt ngớ ra, khóe môi vẫn còn treo lên nụ cười vui mừng khi nảy.
Ba Lâm nhìn ánh mắt của Hứa Gia Mộc, thoáng hiện lên chút kinh ngạc.
Trong phòng hoàn toàn yên tĩnh không tiếng động, cha con hai người ai cũng không mở miệng nói chuyện.
Hứa Gia Mộc một thân lạnh nhạt ngồi ở trên ghế, đợi ước chừng một phút, lập lại lời nói bản thân vừa rồi một lần nữa “Thật xin lỗi, hôn sự này tôi không thể kết.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.