Chương 842: Kết thúc (2)
Diệp Phi Dạ
16/08/2016
Editor: Sam Sam
"Sao trở về. . . . . ." Theo sát phía sau là Trình Dạng, chỉ nói ba chữ, liền thấy Kiều An Hạ tựa vào trên người Kiều An Hảo, máu khắp người, cả người anh chấn động, giây tiếp theo vội chạy qua: "Hạ Hạ, Hạ Hạ?"
Phía sau Trình Dạng là Hứa Gia Mộc, anh vốn là muốn mở miệng nói chuyện , nhưng tầm mắt lại bị nụ cười đáng ghét của người bên cạnh làm cho chú ý.
Tống Tương Tư thấy Hứa Gia Mộc dừng bước, ý thức nhìn anh một cái, sau đó theo tầm mắt của anh nhìn lại, liền nhận ra người nọ là ai, đáy mắt cô nhất thời hiện lên một tia lo lắng.
Hứa Gia Mộc chỉ đứng tại chỗ không quá nửa phút, đột nhiên xông tới chỗ Hàn Như Sơ, không hề nghĩ ngợi liền giơ tay lên, cho Hàn Như Sơ một cái tát: "Bà câm miệng cho tôi!"
Hàn Như Sơ bị Hứa Gia Mộc đánh khiến bà ngẩn ra, sau đó lại cười hì hì, chỉ vào Hứa Gia Mộc: "Con là con của mẹ, con đánh mẹ, con mình đánh mình, hi hi hi. . . . . . Con mình vì người khác đánh mình. . . . . ."
Cười cười, Hàn Như Sơ bỗng dưng liền chảy nước mắt, nhìn Hứa Gia Mộc, uất ức nói: "Con là con mẹ, tại sao không nghĩ cho mẹ?"
Hứa Gia Mộc nhắm mắt lại hít sâu một hơi, sau đó liền nắm chặc cổ tay Hàn Như Sơ: "Bây giờ đi với con báo cảnh sát."
"Báo cảnh sát? Con muốn mẹ vào tù sao?” Hàn Như Sơ lắc đầu, đứng tại chỗ khi thì khóc khi lại cười: "Hứa Gia Mộc, con ngu lắm, lại muốn mẹ bị vào tù!"
Hứa Gia Mộc không nói nhiều, chỉ là kéo cổ tay Hàn Như Sơ, đi ra ngoài.
"Mẹ không đi, mẹ không đi!" Hàn Như Sơ giống như điên hét lên.
Hứa Gia Mộc ngoảnh mặt làm ngơ, về sau, mạnh mẽ kéo bà ta ra.
Tống Tương Tư bất chợt lên tiếng: "Em đi với anh."
Hứa Gia Mộc không lên tiếng, chỉ là dừng lại một chút, sau đó nhẹ nhàng gật đầu một cái, liền kéo Hàn Như Sơ rời đi.
Tống Tương Tư quay đầu, nói vọng vào phòng rửa tay: "Chúng tôi đi trước tới đồn, xe cứu thương đã gọi, rất nhanh sẽ tới, ghi khẩu cung xong, chúng tôi sẽ đi bệnh viện thu thập chứng cứ ."
Trình Dạng cùng Kiều An Hảo hoàn toàn không có phản ứng, giống như không nghe được lời nói của Tống Tương Tư.
Lục Cẩn Niên đặt hết sự chú ý vào Kiều An Hạ, cũng không lên tiếng, cuối cùng trợ lý cùng Triệu Manh nhẹ nhàng gật đầu một cái.
Tống Tương Tư lúc này mới rời đi.
Không có Hàn Như Sơ trong phòng vệ sinh, trong nháy mắt an tĩnh rất nhiều.
Sắc mặt của Kiều An Hạ nhợt nhạt, cô cảm thấy nước mắt Kiều An Hảo rơi trên mặt mình, lông mi hơi hơi run rẩy, tốn sức nâng mí mắt, nhìn Kiều An Hảo một cái, sau đó cong môi, cười với cô.
Nhìn thấy nụ cười của Kiều An Hạ, nước mắt Kiều An Hảo rơi càng nhiều: "Chị. . . . . ."
Kiều An Hạ dùng sức giơ tay lên, sờ sờ nước mắt trên mặt Kiều An Hảo, dừng lại một lát, cô lên tiếng nói: "Em khóc cái gì, làm mẹ, không được dọa em bé trong bụng, cẩn thận khi sinh ra, sẽ thích khóc đó."
Cô từ nhỏ ăn sung mặc sướng, nói một không nói hai, lòng tự ái nếu so với người khác mạnh hơn rất nhiều, cho nên lời nói ra, rất không nể tình, đáy lòng luôn là âm thầm ảo não hối hận, nhưng ngại, lại không muốn thừa nhận sai lầm của mình.
"Sao trở về. . . . . ." Theo sát phía sau là Trình Dạng, chỉ nói ba chữ, liền thấy Kiều An Hạ tựa vào trên người Kiều An Hảo, máu khắp người, cả người anh chấn động, giây tiếp theo vội chạy qua: "Hạ Hạ, Hạ Hạ?"
Phía sau Trình Dạng là Hứa Gia Mộc, anh vốn là muốn mở miệng nói chuyện , nhưng tầm mắt lại bị nụ cười đáng ghét của người bên cạnh làm cho chú ý.
Tống Tương Tư thấy Hứa Gia Mộc dừng bước, ý thức nhìn anh một cái, sau đó theo tầm mắt của anh nhìn lại, liền nhận ra người nọ là ai, đáy mắt cô nhất thời hiện lên một tia lo lắng.
Hứa Gia Mộc chỉ đứng tại chỗ không quá nửa phút, đột nhiên xông tới chỗ Hàn Như Sơ, không hề nghĩ ngợi liền giơ tay lên, cho Hàn Như Sơ một cái tát: "Bà câm miệng cho tôi!"
Hàn Như Sơ bị Hứa Gia Mộc đánh khiến bà ngẩn ra, sau đó lại cười hì hì, chỉ vào Hứa Gia Mộc: "Con là con của mẹ, con đánh mẹ, con mình đánh mình, hi hi hi. . . . . . Con mình vì người khác đánh mình. . . . . ."
Cười cười, Hàn Như Sơ bỗng dưng liền chảy nước mắt, nhìn Hứa Gia Mộc, uất ức nói: "Con là con mẹ, tại sao không nghĩ cho mẹ?"
Hứa Gia Mộc nhắm mắt lại hít sâu một hơi, sau đó liền nắm chặc cổ tay Hàn Như Sơ: "Bây giờ đi với con báo cảnh sát."
"Báo cảnh sát? Con muốn mẹ vào tù sao?” Hàn Như Sơ lắc đầu, đứng tại chỗ khi thì khóc khi lại cười: "Hứa Gia Mộc, con ngu lắm, lại muốn mẹ bị vào tù!"
Hứa Gia Mộc không nói nhiều, chỉ là kéo cổ tay Hàn Như Sơ, đi ra ngoài.
"Mẹ không đi, mẹ không đi!" Hàn Như Sơ giống như điên hét lên.
Hứa Gia Mộc ngoảnh mặt làm ngơ, về sau, mạnh mẽ kéo bà ta ra.
Tống Tương Tư bất chợt lên tiếng: "Em đi với anh."
Hứa Gia Mộc không lên tiếng, chỉ là dừng lại một chút, sau đó nhẹ nhàng gật đầu một cái, liền kéo Hàn Như Sơ rời đi.
Tống Tương Tư quay đầu, nói vọng vào phòng rửa tay: "Chúng tôi đi trước tới đồn, xe cứu thương đã gọi, rất nhanh sẽ tới, ghi khẩu cung xong, chúng tôi sẽ đi bệnh viện thu thập chứng cứ ."
Trình Dạng cùng Kiều An Hảo hoàn toàn không có phản ứng, giống như không nghe được lời nói của Tống Tương Tư.
Lục Cẩn Niên đặt hết sự chú ý vào Kiều An Hạ, cũng không lên tiếng, cuối cùng trợ lý cùng Triệu Manh nhẹ nhàng gật đầu một cái.
Tống Tương Tư lúc này mới rời đi.
Không có Hàn Như Sơ trong phòng vệ sinh, trong nháy mắt an tĩnh rất nhiều.
Sắc mặt của Kiều An Hạ nhợt nhạt, cô cảm thấy nước mắt Kiều An Hảo rơi trên mặt mình, lông mi hơi hơi run rẩy, tốn sức nâng mí mắt, nhìn Kiều An Hảo một cái, sau đó cong môi, cười với cô.
Nhìn thấy nụ cười của Kiều An Hạ, nước mắt Kiều An Hảo rơi càng nhiều: "Chị. . . . . ."
Kiều An Hạ dùng sức giơ tay lên, sờ sờ nước mắt trên mặt Kiều An Hảo, dừng lại một lát, cô lên tiếng nói: "Em khóc cái gì, làm mẹ, không được dọa em bé trong bụng, cẩn thận khi sinh ra, sẽ thích khóc đó."
Cô từ nhỏ ăn sung mặc sướng, nói một không nói hai, lòng tự ái nếu so với người khác mạnh hơn rất nhiều, cho nên lời nói ra, rất không nể tình, đáy lòng luôn là âm thầm ảo não hối hận, nhưng ngại, lại không muốn thừa nhận sai lầm của mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.