Chương 874: Kết thúc (34)
Diệp Phi Dạ
06/07/2016
"Sao lại không có
chút tiếng động gì thế này?" Kiều An Hạ lại lên tiếng hỏi, còn nhìn
Trình Dạng để tìm kiếm sự an ủi, Trình Dạng không có kinh nghiệm với nét mặt ngưng trọng lắc đầu, tỏ ý không biết.
Lục Cẩn Niên vẫn duy trì một tư thế, không nhúc nhích chút nào, trái tim anh đã vọt lên tận cuống họng.
"Chẳng lẽ có chuyện gì sao?" Triệu Manh mở miệng nói.
"Không đến mức đấy chứ?" Trình Dạng nói tiếp.
Hứa Gia Mộc cũng mất bình tĩnh: "Nhưng vì sao bên trong lâu như vậy không có chút xíu âm thanh gì cả?"
Trợ lý thì hoàn toàn vô tâm: "Trước đấy tôi có xem tin tức, về việc một sản phụ khó sinh mà chết, bác sĩ thì lén bỏ chạy từ cửa sau phòng sinh..."
Lục Cẩn Niên không dễ dàng được Kiều An Hạ nói cho một tràng để tỉnh táo lại, cả người run lên, sau đó giống như kẻ điên lao về cánh cửa phòng sinh, đá rồi lại đạp, anh dùng sức rất lớn, cánh cửa rung chuyển, lớp kính cũng rung động theo.
Ngay khi Lục Cẩn Niên sắp đến bờ sụp đổ, bên trong liền vang lên tiếng khóc "oe".
Âm thanh mạnh mẽ thanh thúy đánh thẳng vào tai mỗi người.
"Sinh rồi, sinh rồi!" Kiều An Hạ chợt vươn tay, thuận tay chụp lấy trợ lý bên cạnh ôm lấy, vui sướng giậm chân, thì bị Trình Dạng kéo vào lòng mình.
Trên gương mặt trợ lý treo nụ cười hân hoan: "Lục tiên sinh, Tiểu Kiều tiểu thư sinh rồi..."
Triệu Manh kích động hô: "Cuối cùng Kiều Kiều đã sinh rồi!"
Cơ thể Hứa Gia Mộc rõ ràng đã thả lỏng: "Tôi được làm chú rồi!"
Duy chỉ có Lục Cẩn Niên đứng tại chỗ, không có phản ứng chút nào, giống như bị choáng váng.
Cửa phòng sinh nhanh chóng mở ra, y tá ôm đứa trẻ đã được tắm sạch đi ra, trên gương mặt mang nụ cười vui vẻ: "Chúc mừng Lục tiên sinh, là một bé trai."
"Cho tôi xem nào, cho tôi xem nào!"
Đám người hỗn loạn vây lại.
"Ô kìa, thật là đáng yêu quá!"
"Đúng vậy, trắng trắng mềm mềm..."
"Ôi, nó cười với tôi!"
Lục Cẩn Niên trở lại bình thường, không nhìn đến Bánh Mật được mọi người vây quanh, chạy thẳng vào bên trong phòng sinh, lao đến trước giường, lập tức quỳ xuống.
Kiều An Hảo nằm trên bàn, sắc mặt tái nhợt, trên mặt đầy mồ hôi, nhắm mắt thở hổn hển, có vẻ mệt mỏi suy yếu.
Lục Cẩn Niên nhìn Kiều An Hảo thật lâu, sau đó vươn tay nắm lấy tay cô: "Kiều Kiều..."
Kiều An Hảo nghe tiếng, hơi giương mí mắt lên, nhìn Lục Cẩn Niên, thấy sắc mặt anh hết sức khó coi, trong lòng cô dâng lên cảm giác ấm áp, môi khẽ hé, mang theo sự yếu ớt và tủi thân lên tiếng: "Đau quá."
Lục Cẩn Niên nắm chặt tay Kiều An Hảo, gật mạnh đầu, nói "Xin lỗi", sau đó cầm tay cô đặt lên môi hôn, những giọt nước mắt nặng nề rơi xuống: "Sau này chúng ta không sinh, không bao giờ sinh nữa."
Khi Lục Cẩn Niên nói câu đó, Kiều An Hảo rõ ràng cảm giác được tay anh đang run rẩy, nắm tay cô chỉ một phút thôi mà lòng bàn tay đã ướt nhẹp, hóa ra, cô sinh con, anh càng căng thẳng hơn cả cô.
Trong nháy mắt, nỗi thống khổ vừa phải chịu đều biến thành hạnh phúc đáng giá.
Lục Cẩn Niên vẫn duy trì một tư thế, không nhúc nhích chút nào, trái tim anh đã vọt lên tận cuống họng.
"Chẳng lẽ có chuyện gì sao?" Triệu Manh mở miệng nói.
"Không đến mức đấy chứ?" Trình Dạng nói tiếp.
Hứa Gia Mộc cũng mất bình tĩnh: "Nhưng vì sao bên trong lâu như vậy không có chút xíu âm thanh gì cả?"
Trợ lý thì hoàn toàn vô tâm: "Trước đấy tôi có xem tin tức, về việc một sản phụ khó sinh mà chết, bác sĩ thì lén bỏ chạy từ cửa sau phòng sinh..."
Lục Cẩn Niên không dễ dàng được Kiều An Hạ nói cho một tràng để tỉnh táo lại, cả người run lên, sau đó giống như kẻ điên lao về cánh cửa phòng sinh, đá rồi lại đạp, anh dùng sức rất lớn, cánh cửa rung chuyển, lớp kính cũng rung động theo.
Ngay khi Lục Cẩn Niên sắp đến bờ sụp đổ, bên trong liền vang lên tiếng khóc "oe".
Âm thanh mạnh mẽ thanh thúy đánh thẳng vào tai mỗi người.
"Sinh rồi, sinh rồi!" Kiều An Hạ chợt vươn tay, thuận tay chụp lấy trợ lý bên cạnh ôm lấy, vui sướng giậm chân, thì bị Trình Dạng kéo vào lòng mình.
Trên gương mặt trợ lý treo nụ cười hân hoan: "Lục tiên sinh, Tiểu Kiều tiểu thư sinh rồi..."
Triệu Manh kích động hô: "Cuối cùng Kiều Kiều đã sinh rồi!"
Cơ thể Hứa Gia Mộc rõ ràng đã thả lỏng: "Tôi được làm chú rồi!"
Duy chỉ có Lục Cẩn Niên đứng tại chỗ, không có phản ứng chút nào, giống như bị choáng váng.
Cửa phòng sinh nhanh chóng mở ra, y tá ôm đứa trẻ đã được tắm sạch đi ra, trên gương mặt mang nụ cười vui vẻ: "Chúc mừng Lục tiên sinh, là một bé trai."
"Cho tôi xem nào, cho tôi xem nào!"
Đám người hỗn loạn vây lại.
"Ô kìa, thật là đáng yêu quá!"
"Đúng vậy, trắng trắng mềm mềm..."
"Ôi, nó cười với tôi!"
Lục Cẩn Niên trở lại bình thường, không nhìn đến Bánh Mật được mọi người vây quanh, chạy thẳng vào bên trong phòng sinh, lao đến trước giường, lập tức quỳ xuống.
Kiều An Hảo nằm trên bàn, sắc mặt tái nhợt, trên mặt đầy mồ hôi, nhắm mắt thở hổn hển, có vẻ mệt mỏi suy yếu.
Lục Cẩn Niên nhìn Kiều An Hảo thật lâu, sau đó vươn tay nắm lấy tay cô: "Kiều Kiều..."
Kiều An Hảo nghe tiếng, hơi giương mí mắt lên, nhìn Lục Cẩn Niên, thấy sắc mặt anh hết sức khó coi, trong lòng cô dâng lên cảm giác ấm áp, môi khẽ hé, mang theo sự yếu ớt và tủi thân lên tiếng: "Đau quá."
Lục Cẩn Niên nắm chặt tay Kiều An Hảo, gật mạnh đầu, nói "Xin lỗi", sau đó cầm tay cô đặt lên môi hôn, những giọt nước mắt nặng nề rơi xuống: "Sau này chúng ta không sinh, không bao giờ sinh nữa."
Khi Lục Cẩn Niên nói câu đó, Kiều An Hảo rõ ràng cảm giác được tay anh đang run rẩy, nắm tay cô chỉ một phút thôi mà lòng bàn tay đã ướt nhẹp, hóa ra, cô sinh con, anh càng căng thẳng hơn cả cô.
Trong nháy mắt, nỗi thống khổ vừa phải chịu đều biến thành hạnh phúc đáng giá.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.