Chương 847: Kết thúc (7)
Diệp Phi Dạ
03/09/2016
Hứa Gia Mộc và Tống Tương Tư ở đây hơn bảy năm, trong thời gian này, mặc dù thân thiết da thịt vô số lần nhưng ai từng mở miệng nói với đối phương một câu ám muội tình cảm nào.
Giờ đây một câu “Em sẽ ở bên anh” của Tống Tương Tư thẳng tắp đâm vào trái tim Hứa Gia Mộc, khiến cho toàn thân anh cứng ngắc hơn năm phút, không động đậy, sau đó dứt khoát ngồi dậy, kéo Tống Tương Tư vào trong lòng, gắt gao ôm lấy.
Tống Tương Tư bị Hứa Gia Mộc bất thình lình ôm như vậy làm cho kinh ngạc, cô sửng sốt mất mấy giây mới đưa tay lên ôm lại Hứa Gia Mộc.
Trong trí nhớ của cô, đây là lần đầu tiên anh ôm cô như vậy.
Một phòng yên tĩnh, hai người cứ lẳng lặng ôm nhau như vậy rất lâu, rất lâu, lâu tới mức Hứa Gia Mộc cảm thấy tâm trạng bất an trập trùng của mình dần bình tĩnh lại, anh nhắm mắt lại, trong không khí đều là mùi hương trên người Tống Tương Tư nhàn nhạt tản mát ra, trong nháy mắt này, trong đầu Hứa Gia Mộc lại đột nhiên hiện lên buổi sáng tại “Trăm năm hòa hợp”, lúc đó kích động muốn mua cho Tống Tương Tư một chiếc nhẫn, muốn kết hôn với cô, muốn cùng cô cứ như thế này qua cả đời… Bình bình đạm đạm, vô cùng đơn giản… Không cần nghĩ đến kế hoạch mở rộng thương trường, không cần phải trở thành một người mạnh mẽ trên thương trường…
-
Lúc đó xe cứu thương tới kịp, tuy Kiều An Hạ không mất nhiều máu, nhưng cũng chỉ là nhặt được cái mạng bé nhỏ trở về.
Có điều giống như tin nhắn Lục Cẩn Niên đã gửi cho Hứa Gia Mộc, con dao găm trúng tử cung Kiều An Hạ, tạo thành một lỗ hổng lớn như vậy, mặc dù đã khâu lại nhưng cơ hội mang thai gần như bằng không.
Nghe được tin tức này, khó chịu nhất không phải Trình Dạng, cũng không phải Kiều ba Kiều má, mà là Kiều An Hảo, cô vốn bị động thai, nằm trên giường bệnh, khóc tới nỗi mắt sưng húp như hai hột đào, trong lòng muốn bao có bấy nhiêu áy náy.
Lục Cẩn Niên thấy Kiều An Hảo thương tâm như vậy, hiển nhiên rất không yên tâm, liền gọi điện thoại cho Lucy, nhờ bà tìm giúp một bác sĩ phụ sản tốt nhất ở nước ngoài, xem có thể nghĩ ra biện pháp điều dưỡng nào tốt không?
Cuối cùng bác sĩ nước ngoài còn gọi video cho Kiều An Hảo, nói bọn họ sẽ dùng hết sức lực nghĩ biện pháp, còn nói thêm với Kiều An Hảo, ở nước bọn họ cũng có trường hợp tương tự, cuối cùng vẫn có thể làm mẹ, cô phải tin tưởng vào thế giới này, kỳ tích luôn luôn tồn tại.
Kiều An Hảo nghe những lời này xong, rốt cuộc cảm xúc cũng ổn định trở lại, cuối cùng ổn ổn định định ngủ.
Đợi cho đến khi Kiều An Hảo ngủ say, Lục Cẩn Niên đắp chăn cho cô xong, rón rén bước ra khỏi phòng bệnh, đứng ngoài hành lang, gọi điện thoại cho Lucy: “Cảm ơn bà, hôm nay đã giúp tôi diễn trò.”
Đúng, chỉ là diễn trò, lúc bác sĩ nước ngoài nghe xong Lục Cẩn Niên thuật lại, đều lắc đầu, tử cung bị phá hủy, sao có thể có khả năng mang thai.
Thật ra trước khi gọi cho Lucy, trong lòng Lục Cẩn Niên cũng hiểu rõ, cả đời này Kiều An Hạ cơ bản không có khả năng làm mẹ nữa rồi.
Nhưng anh vẫn nhờ mọi người giúp anh diễn một vở kịch.
Cái Kiều An Hảo cần chỉ là một tia hy vọng, vậy thì anh sẽ cho cô một tia hy vọng.
Không riêng gì cô, còn có Kiều An Hạ tỉnh lại sau hôn mê.
Thời gian là liều thuốc hữu hiệu nhất thế gian, một ngày nào đó, sẽ làm lành vết thương trong lòng các cô ấy.
-
Kiều An Hạ được các bác sĩ giỏi nhất chữa trị, dùng những loại thuốc tốt nhất, trải qua ba ngày đầu tiên, trải qua cơn nguy hiểm, về sau cũng sẽ rất mau chóng hồi phục.
Kiều An Hạ nằm trên giường bệnh dưỡng thương, mặc dù có mẹ và Trình Dạng ở bên làm bạn 24 giờ nhưng mỗi ngày Kiều An Hảo đều tới thăm cô.
Giờ đây một câu “Em sẽ ở bên anh” của Tống Tương Tư thẳng tắp đâm vào trái tim Hứa Gia Mộc, khiến cho toàn thân anh cứng ngắc hơn năm phút, không động đậy, sau đó dứt khoát ngồi dậy, kéo Tống Tương Tư vào trong lòng, gắt gao ôm lấy.
Tống Tương Tư bị Hứa Gia Mộc bất thình lình ôm như vậy làm cho kinh ngạc, cô sửng sốt mất mấy giây mới đưa tay lên ôm lại Hứa Gia Mộc.
Trong trí nhớ của cô, đây là lần đầu tiên anh ôm cô như vậy.
Một phòng yên tĩnh, hai người cứ lẳng lặng ôm nhau như vậy rất lâu, rất lâu, lâu tới mức Hứa Gia Mộc cảm thấy tâm trạng bất an trập trùng của mình dần bình tĩnh lại, anh nhắm mắt lại, trong không khí đều là mùi hương trên người Tống Tương Tư nhàn nhạt tản mát ra, trong nháy mắt này, trong đầu Hứa Gia Mộc lại đột nhiên hiện lên buổi sáng tại “Trăm năm hòa hợp”, lúc đó kích động muốn mua cho Tống Tương Tư một chiếc nhẫn, muốn kết hôn với cô, muốn cùng cô cứ như thế này qua cả đời… Bình bình đạm đạm, vô cùng đơn giản… Không cần nghĩ đến kế hoạch mở rộng thương trường, không cần phải trở thành một người mạnh mẽ trên thương trường…
-
Lúc đó xe cứu thương tới kịp, tuy Kiều An Hạ không mất nhiều máu, nhưng cũng chỉ là nhặt được cái mạng bé nhỏ trở về.
Có điều giống như tin nhắn Lục Cẩn Niên đã gửi cho Hứa Gia Mộc, con dao găm trúng tử cung Kiều An Hạ, tạo thành một lỗ hổng lớn như vậy, mặc dù đã khâu lại nhưng cơ hội mang thai gần như bằng không.
Nghe được tin tức này, khó chịu nhất không phải Trình Dạng, cũng không phải Kiều ba Kiều má, mà là Kiều An Hảo, cô vốn bị động thai, nằm trên giường bệnh, khóc tới nỗi mắt sưng húp như hai hột đào, trong lòng muốn bao có bấy nhiêu áy náy.
Lục Cẩn Niên thấy Kiều An Hảo thương tâm như vậy, hiển nhiên rất không yên tâm, liền gọi điện thoại cho Lucy, nhờ bà tìm giúp một bác sĩ phụ sản tốt nhất ở nước ngoài, xem có thể nghĩ ra biện pháp điều dưỡng nào tốt không?
Cuối cùng bác sĩ nước ngoài còn gọi video cho Kiều An Hảo, nói bọn họ sẽ dùng hết sức lực nghĩ biện pháp, còn nói thêm với Kiều An Hảo, ở nước bọn họ cũng có trường hợp tương tự, cuối cùng vẫn có thể làm mẹ, cô phải tin tưởng vào thế giới này, kỳ tích luôn luôn tồn tại.
Kiều An Hảo nghe những lời này xong, rốt cuộc cảm xúc cũng ổn định trở lại, cuối cùng ổn ổn định định ngủ.
Đợi cho đến khi Kiều An Hảo ngủ say, Lục Cẩn Niên đắp chăn cho cô xong, rón rén bước ra khỏi phòng bệnh, đứng ngoài hành lang, gọi điện thoại cho Lucy: “Cảm ơn bà, hôm nay đã giúp tôi diễn trò.”
Đúng, chỉ là diễn trò, lúc bác sĩ nước ngoài nghe xong Lục Cẩn Niên thuật lại, đều lắc đầu, tử cung bị phá hủy, sao có thể có khả năng mang thai.
Thật ra trước khi gọi cho Lucy, trong lòng Lục Cẩn Niên cũng hiểu rõ, cả đời này Kiều An Hạ cơ bản không có khả năng làm mẹ nữa rồi.
Nhưng anh vẫn nhờ mọi người giúp anh diễn một vở kịch.
Cái Kiều An Hảo cần chỉ là một tia hy vọng, vậy thì anh sẽ cho cô một tia hy vọng.
Không riêng gì cô, còn có Kiều An Hạ tỉnh lại sau hôn mê.
Thời gian là liều thuốc hữu hiệu nhất thế gian, một ngày nào đó, sẽ làm lành vết thương trong lòng các cô ấy.
-
Kiều An Hạ được các bác sĩ giỏi nhất chữa trị, dùng những loại thuốc tốt nhất, trải qua ba ngày đầu tiên, trải qua cơn nguy hiểm, về sau cũng sẽ rất mau chóng hồi phục.
Kiều An Hạ nằm trên giường bệnh dưỡng thương, mặc dù có mẹ và Trình Dạng ở bên làm bạn 24 giờ nhưng mỗi ngày Kiều An Hảo đều tới thăm cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.