Chương 621: Lục Cẩn Niên, em mang thai (11)
Diệp Phi Dạ
15/07/2016
Trong thang máy yên lặng ước chừng nửa phút, tới được tầng chót, cửa thang máy mở ra.
Lục Cẩn Niên vẫn đứng ở trong thang máy không nhúc nhích, giống như đang suy nghĩ gì đó, sau một lúc lâu, lại trầm trầm mở miệng nói: "Nếu như có thể, tôi hi vọng cô sẽ vĩnh viễn không xuất hiện trước mặt của tôi."
Nói xong, Lục Cẩn Niên không có ý muốn ở lại thêm, trực tiếp kéo rương hành lý của mình, cất bước rời đi.
Để lại Kiều An Hảo đứng một mình ngẩn ngơ trong thang máy, nhìn bóng lưng Lục Cẩn Niên dần dần biến mất.
Cô đã nói cho anh biết, bởi vì cô ở bệnh viện mới không thể đi gặp anh, thế nhưng anh lại không tin, thậm chí còn nói, không muốn có bất kỳ quan hệ nào với cô nữa, không hy vọng cô xuất hiện ở trước mặt anh. . . . . . Cô đã chờ mong tới lúc hai người gặp lại, thế nhưng anh lại một lòng muốn chặt đứt.
Đáy mắt đen nhánh của Kiều An Hảo thoáng hiện một tia ảm đạm, cánh môi uất ức giật giật, liền rũ đầu xuống.
Cho đến khi cửa thang máy truyền đến tiếng còi báo động thì Kiều An Hảo mới lấy lại tinh thần, chầm chạp từ trong thang máy đi ra, sau đó thấy cuối hành lang, Lục Cẩn Niên đang cầm điện thoại di động, gọi điện thoại.
Kiều An Hảo liếc mắt nhìn thẻ mở cửa phòng trong tay mình, theo chỉ dẫn trên hành lang, tìm tới, mới phát hiện, mình sẽ ở phòng đối diện với Lục Cẩn Niên.
Người đàn ông nhìn cô bước tới, gương mặt trở nên lạnh lùng, dùng Anh văn lưu loát nói với người bên kia "Buổi tối gặp lại", sau đó ngắt điện thoại, giống như cô chỉ là không khí, cầm thẻ mở cửa phòng quét cửa phòng, tiến vào gian phòng của mình.
-
Kiều An Hảo đã ngủ ở trên máy bay, tuy nhiên ngồi ngủ nên không được thẳng giấc, nhưng cũng không khốn đốn lắm, tắm xong, nằm ở trên giường, trong đầu đều nghĩ đến Lục Cẩn Niên nói với mình trong thang máy.
Thái độ của anh thoạt nhìn kiên quyết như thế, hình như đời này kiếp này thật sự không muốn có chút dính dáng đến cô.
Đơn độc chính là hiện trạng giữa anh và cô bây giờ, cô muốn tới gần anh, tuyệt đối không thể nào, chẳng lẽ thực sự chỉ có biện pháp Triệu Manh nói với cô sao?
Nghĩ tới đây, Kiều An Hảo lại trèo xuống giường, cầm lấy viên thuốc mà Triệu Manh kín đáo đưa cho cô trước khi rời đi, chăm chú nhìn trong chốc lát, sau đó liền âm thầm quyết định.
Bất luận như thế nào, cô đều muốn tìm một cơ hội, cùng anh xảy ra chút chuyện.
Giống như Triệu Manh từng nói, dù là cuối cùng anh không chịu tha thứ cô như cũ, cô còn có thể lấy đứa bé làm lợi thế.
Kiều An Hảo quyết tâm, cả ngày cũng không ngủ, vẫn nằm ở cửa của mình miệng, chú ý căn phòng đối diện động tĩnh.
Lục Cẩn Niên có lẽ bị sai múi giờ, buổi sáng cửa phòng của anh cũng không động tĩnh gì, đến một giờ chiều, có nhân viên phục vụ bưng một phần đồ ăn mua bên ngoài đưa vào phòng của anh.
Mãi cho đến năm giờ chiều, cuối cùng Lục Cẩn Niên từ trong phòng đối diện ra ngoài, anh mặc một bồ đồ tây trang mới tinh, tư thế oai hùng cao lớn, lúc rời đi, giống như cảm giác được cô đang nhìn mình, còn liếc một cái về phía cửa phòng của cô.
Kiều An Hảo vội vàng chạy về trong phòng ngủ mình, cầm ví tiền, điện thoại di động, còn có viên thuốc Triệu Manh cho cô, sau đó mang giày, cũng đi ra khỏi phòng.
Cửa phòng Kiều An Hảo hơi nặng, tiếng vang rất lớn, khiến cho Lục Cẩn Niên đang chờ thang máy, nghiêng đầu nhìn lướt qua phía cô.
Kiều An Hảo vừa nghĩ tới tính toán trong lòng mình, có chút chột dạ nên cúi đầu, trốn tầm mắt của anh.
Hai người như cùng đi chung một thang máy như cũ, nhưng lần này còn có thêm một cặp vợ chồng, giống như là người Pháp.
Lục Cẩn Niên vẫn đứng ở trong thang máy không nhúc nhích, giống như đang suy nghĩ gì đó, sau một lúc lâu, lại trầm trầm mở miệng nói: "Nếu như có thể, tôi hi vọng cô sẽ vĩnh viễn không xuất hiện trước mặt của tôi."
Nói xong, Lục Cẩn Niên không có ý muốn ở lại thêm, trực tiếp kéo rương hành lý của mình, cất bước rời đi.
Để lại Kiều An Hảo đứng một mình ngẩn ngơ trong thang máy, nhìn bóng lưng Lục Cẩn Niên dần dần biến mất.
Cô đã nói cho anh biết, bởi vì cô ở bệnh viện mới không thể đi gặp anh, thế nhưng anh lại không tin, thậm chí còn nói, không muốn có bất kỳ quan hệ nào với cô nữa, không hy vọng cô xuất hiện ở trước mặt anh. . . . . . Cô đã chờ mong tới lúc hai người gặp lại, thế nhưng anh lại một lòng muốn chặt đứt.
Đáy mắt đen nhánh của Kiều An Hảo thoáng hiện một tia ảm đạm, cánh môi uất ức giật giật, liền rũ đầu xuống.
Cho đến khi cửa thang máy truyền đến tiếng còi báo động thì Kiều An Hảo mới lấy lại tinh thần, chầm chạp từ trong thang máy đi ra, sau đó thấy cuối hành lang, Lục Cẩn Niên đang cầm điện thoại di động, gọi điện thoại.
Kiều An Hảo liếc mắt nhìn thẻ mở cửa phòng trong tay mình, theo chỉ dẫn trên hành lang, tìm tới, mới phát hiện, mình sẽ ở phòng đối diện với Lục Cẩn Niên.
Người đàn ông nhìn cô bước tới, gương mặt trở nên lạnh lùng, dùng Anh văn lưu loát nói với người bên kia "Buổi tối gặp lại", sau đó ngắt điện thoại, giống như cô chỉ là không khí, cầm thẻ mở cửa phòng quét cửa phòng, tiến vào gian phòng của mình.
-
Kiều An Hảo đã ngủ ở trên máy bay, tuy nhiên ngồi ngủ nên không được thẳng giấc, nhưng cũng không khốn đốn lắm, tắm xong, nằm ở trên giường, trong đầu đều nghĩ đến Lục Cẩn Niên nói với mình trong thang máy.
Thái độ của anh thoạt nhìn kiên quyết như thế, hình như đời này kiếp này thật sự không muốn có chút dính dáng đến cô.
Đơn độc chính là hiện trạng giữa anh và cô bây giờ, cô muốn tới gần anh, tuyệt đối không thể nào, chẳng lẽ thực sự chỉ có biện pháp Triệu Manh nói với cô sao?
Nghĩ tới đây, Kiều An Hảo lại trèo xuống giường, cầm lấy viên thuốc mà Triệu Manh kín đáo đưa cho cô trước khi rời đi, chăm chú nhìn trong chốc lát, sau đó liền âm thầm quyết định.
Bất luận như thế nào, cô đều muốn tìm một cơ hội, cùng anh xảy ra chút chuyện.
Giống như Triệu Manh từng nói, dù là cuối cùng anh không chịu tha thứ cô như cũ, cô còn có thể lấy đứa bé làm lợi thế.
Kiều An Hảo quyết tâm, cả ngày cũng không ngủ, vẫn nằm ở cửa của mình miệng, chú ý căn phòng đối diện động tĩnh.
Lục Cẩn Niên có lẽ bị sai múi giờ, buổi sáng cửa phòng của anh cũng không động tĩnh gì, đến một giờ chiều, có nhân viên phục vụ bưng một phần đồ ăn mua bên ngoài đưa vào phòng của anh.
Mãi cho đến năm giờ chiều, cuối cùng Lục Cẩn Niên từ trong phòng đối diện ra ngoài, anh mặc một bồ đồ tây trang mới tinh, tư thế oai hùng cao lớn, lúc rời đi, giống như cảm giác được cô đang nhìn mình, còn liếc một cái về phía cửa phòng của cô.
Kiều An Hảo vội vàng chạy về trong phòng ngủ mình, cầm ví tiền, điện thoại di động, còn có viên thuốc Triệu Manh cho cô, sau đó mang giày, cũng đi ra khỏi phòng.
Cửa phòng Kiều An Hảo hơi nặng, tiếng vang rất lớn, khiến cho Lục Cẩn Niên đang chờ thang máy, nghiêng đầu nhìn lướt qua phía cô.
Kiều An Hảo vừa nghĩ tới tính toán trong lòng mình, có chút chột dạ nên cúi đầu, trốn tầm mắt của anh.
Hai người như cùng đi chung một thang máy như cũ, nhưng lần này còn có thêm một cặp vợ chồng, giống như là người Pháp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.