Chương 615: Lục Cẩn Niên, em mang thai (5)
Diệp Phi Dạ
12/07/2016
Tôi sẽ không để anh làm hại anh Gia Mộc.
Thì ra ở trong lòng cô, anh không chỉ thua kém Hứa Gia Mộc, nếu làm tổn thương đến Hứa Gia Mộc, sự hiện diện của anh không đáng một đồng.
Anh xứng sao?
Đúng vậy, anh xứng sao?
Từ khi lần đầu tiên nhìn thấy cô, cô tùy ý mang một túi xách mà anh phải làm việc đến mấy tháng mới có thể kiếm được.
Bởi vì cô bị đau sinh lý, nghỉ ngơi ở trong bệnh viện, ba mươi đồng tiền thuốc men đã khiến anh tiêu hết 60% toàn bộ tài sản, còn cô mở ví tiền Chanel ra, một xấp tiền dày cộm cả đời anh cũng chưa thấy qua.
Ở Hàng Châu, cô và Hứa Gia Mộc, Kiều An Hạ đi dạo phố, đồ có giá tiền năm con số, cô mua nó mà không hề chớp mắt một cái, còn lúc ấy anh thích cô thì sao? Chỉ cảm thấy xấu hổ bởi vì một thứ bình thường nhất trong cửa hàng anh cũng mua không được.
Cho nên, anh xứng sao?
Chính vì anh biết mình không xứng nên mới vẫn luôn cố gắng như vậy.
Anh cho là có tiền thì sẽ có tư cách, nhưng kết quả, đây chỉ là ý nghĩ viễn vông của anh mà thôi.
Đêm thất tịch Valentine đó, cô lỡ hẹn, anh không ngại.
Đợi cô ba ngày, anh vẫn không sao.
Thậm chí khi anh nhìn thấy cô bị người khác dính líu đến, bị xì căng đan hít thuốc phiện, tất cả dư luận đều chỉ trích cô, mắng cô, lúc đó anh đều tự mình đứng ra thay cô ngăn súng.
Anh biết, một khi anh để lộ ra sơ hở của bản thân, chắc chắn sẽ có người bỏ đá xuống giếng nói xấu sau lưng anh.
Thế nhưng, anh chỉ muốn cô sống tốt.
Từ khoảng khắc anh quyết định yêu cô, anh đã nghĩ phải bảo vệ tốt cho cô.
Thế nhưng khi anh nói một câu "Anh yêu em" với cô, đổi lại cô cho anh một câu "Anh xứng sao."
Đúng vậy, anh không xứng, cho dù cô mất đi cha mẹ, nhưng cô vẫn có xuất thân quang vinh chói lọi, đường đường chính chính như cũ.
Anh thì sao? Con của kẻ thứ ba, con trai của gái điếm, con riêng... Nói chung trên đời này, từ hình dung dơ bẩn nhất đều tồn tại trên người anh.
Khi đó, xì căng đan về anh huyên náo nhất trên blog, quá khứ của anh, quá khứ của mẹ anh đều bị người không biết tên phơi bày ra.
Anh yên tĩnh ở trong bóng đêm, nhìn chằm chằm vào câu "Anh xứng sao?" do cô gởi tới, thế giới lập tức long trời lở đất.
Anh vì yêu cô mà đẩy mình vào trong tình cảnh bất kham, nhưng tình yêu khiến anh thấp bé như một hạt cát, lúc ấy anh ti tiện như vậy, ti tiện bị cô nói anh không xứng, vậy mà anh còn không có lòng tự trọng nhắn về cho cô một câu: "Kiều Kiều, anh trả Hứa thị lại cho Hứa Gia Mộc, chúng ta trở lại như trước kia, được không?"
Đổi lấy kết quả, là anh bị cô đưa vào danh sách đen.
Khi đó, anh hoàn toàn chết lặng như tro tàn.
Tình yêu kiên trì mười ba năm, anh cũng không tiếp tục tìm cớ để yêu nữa, nhưng làm thế nào anh cũng không tìm được lý do để không yêu cô.
Nhưng cho dù lúc cuối cùng anh thật sự rời khỏi thế giới của cô, anh vẫn phản xạ có điều kiện gởi cho trợ lý một list dài về chuyện của cô ấy.
Lúc đánh từng chữ từng chữ vào mail, anh mới biết qua nhiều năm như vậy, cô vẫn luôn là tất cả trong thế giới của anh.
Đầu ngón tay đột nhiên truyền đến cơn đau, khiến cho Lục Cẩn Niên đang nhìn chăm chú vào màn hình điện thoại nhớ lại chuyện cũ chợt hoàn hồn lại, lúc này anh mới phát hiện thì ra tàn thuốc đã cháy hết, làm phỏng tay mình.
Anh ném tàn thuốc vào trong gạt tàn, cắt điện thoại, bước vào phòng tắm dùng nước lạnh rửa chỗ tay bị phỏng.
Thì ra ở trong lòng cô, anh không chỉ thua kém Hứa Gia Mộc, nếu làm tổn thương đến Hứa Gia Mộc, sự hiện diện của anh không đáng một đồng.
Anh xứng sao?
Đúng vậy, anh xứng sao?
Từ khi lần đầu tiên nhìn thấy cô, cô tùy ý mang một túi xách mà anh phải làm việc đến mấy tháng mới có thể kiếm được.
Bởi vì cô bị đau sinh lý, nghỉ ngơi ở trong bệnh viện, ba mươi đồng tiền thuốc men đã khiến anh tiêu hết 60% toàn bộ tài sản, còn cô mở ví tiền Chanel ra, một xấp tiền dày cộm cả đời anh cũng chưa thấy qua.
Ở Hàng Châu, cô và Hứa Gia Mộc, Kiều An Hạ đi dạo phố, đồ có giá tiền năm con số, cô mua nó mà không hề chớp mắt một cái, còn lúc ấy anh thích cô thì sao? Chỉ cảm thấy xấu hổ bởi vì một thứ bình thường nhất trong cửa hàng anh cũng mua không được.
Cho nên, anh xứng sao?
Chính vì anh biết mình không xứng nên mới vẫn luôn cố gắng như vậy.
Anh cho là có tiền thì sẽ có tư cách, nhưng kết quả, đây chỉ là ý nghĩ viễn vông của anh mà thôi.
Đêm thất tịch Valentine đó, cô lỡ hẹn, anh không ngại.
Đợi cô ba ngày, anh vẫn không sao.
Thậm chí khi anh nhìn thấy cô bị người khác dính líu đến, bị xì căng đan hít thuốc phiện, tất cả dư luận đều chỉ trích cô, mắng cô, lúc đó anh đều tự mình đứng ra thay cô ngăn súng.
Anh biết, một khi anh để lộ ra sơ hở của bản thân, chắc chắn sẽ có người bỏ đá xuống giếng nói xấu sau lưng anh.
Thế nhưng, anh chỉ muốn cô sống tốt.
Từ khoảng khắc anh quyết định yêu cô, anh đã nghĩ phải bảo vệ tốt cho cô.
Thế nhưng khi anh nói một câu "Anh yêu em" với cô, đổi lại cô cho anh một câu "Anh xứng sao."
Đúng vậy, anh không xứng, cho dù cô mất đi cha mẹ, nhưng cô vẫn có xuất thân quang vinh chói lọi, đường đường chính chính như cũ.
Anh thì sao? Con của kẻ thứ ba, con trai của gái điếm, con riêng... Nói chung trên đời này, từ hình dung dơ bẩn nhất đều tồn tại trên người anh.
Khi đó, xì căng đan về anh huyên náo nhất trên blog, quá khứ của anh, quá khứ của mẹ anh đều bị người không biết tên phơi bày ra.
Anh yên tĩnh ở trong bóng đêm, nhìn chằm chằm vào câu "Anh xứng sao?" do cô gởi tới, thế giới lập tức long trời lở đất.
Anh vì yêu cô mà đẩy mình vào trong tình cảnh bất kham, nhưng tình yêu khiến anh thấp bé như một hạt cát, lúc ấy anh ti tiện như vậy, ti tiện bị cô nói anh không xứng, vậy mà anh còn không có lòng tự trọng nhắn về cho cô một câu: "Kiều Kiều, anh trả Hứa thị lại cho Hứa Gia Mộc, chúng ta trở lại như trước kia, được không?"
Đổi lấy kết quả, là anh bị cô đưa vào danh sách đen.
Khi đó, anh hoàn toàn chết lặng như tro tàn.
Tình yêu kiên trì mười ba năm, anh cũng không tiếp tục tìm cớ để yêu nữa, nhưng làm thế nào anh cũng không tìm được lý do để không yêu cô.
Nhưng cho dù lúc cuối cùng anh thật sự rời khỏi thế giới của cô, anh vẫn phản xạ có điều kiện gởi cho trợ lý một list dài về chuyện của cô ấy.
Lúc đánh từng chữ từng chữ vào mail, anh mới biết qua nhiều năm như vậy, cô vẫn luôn là tất cả trong thế giới của anh.
Đầu ngón tay đột nhiên truyền đến cơn đau, khiến cho Lục Cẩn Niên đang nhìn chăm chú vào màn hình điện thoại nhớ lại chuyện cũ chợt hoàn hồn lại, lúc này anh mới phát hiện thì ra tàn thuốc đã cháy hết, làm phỏng tay mình.
Anh ném tàn thuốc vào trong gạt tàn, cắt điện thoại, bước vào phòng tắm dùng nước lạnh rửa chỗ tay bị phỏng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.