Chương 601: Người em yêu, đã lâu không gặp (11)
Diệp Phi Dạ
11/07/2016
Kiều An Hảo khóc một lúc lâu, mới ngừng lại, cô giơ tay lên chùi qua loa
nước mắt trên mặt, liếc mắt nhìn cửa lớn nhà họ Kiều, nhưng không đi
vào, mà trực tiếp bước đi, hướng đến cổng tiểu khu đi ra.
Kiều An Hạ cũng không biết rốt cuộc mình bị làm sao nữa, khi Kiều An Hảo đi ngang qua cửa nhà, cả người cô thấy vô cùng hoảng hốt trốn sang một bên, bởi vì vội vàng trốn tránh, nên bị nhành cây Tường Vi bén nhọn, cào xước cổ tay, đau đớn khiến cô hít vào một hơi, theo bản năng bưng kín miệng vết thương, sau đó đợi cho bóng dáng Kiều An Hảo đi qua khỏi cửa nhà, cô mới một lần nữa bước ra, đứng ở cửa, nhìn theo bóng dáng Kiều An Hảo, vẻ mặt vô cùng phức tạp.
"Hạ Hạ?" Tiếng nói của Trình Dạng vang lên, bả vai Kiều An Hạ bị ôm lấy, mới đột nhiên phục hồi tinh thần lại.
"Nhìn cái gì vậy?" giọng điệu Trình Dạng dịu dàng hỏi, nhìn theo tầm mắt của cô, thấy dưới ánh đèn lờ mờ, ở ngã tư đường không có một bóng người, chau mày nói: "Kiều Kiều đâu?"
"Đi rồi." Kiều An Hạ xoay qua nhìn Trình Dạng cười, sắc mặt có chút tái nhợt.
"Thế nào rồi? Không khỏe hả?" Trình Dạng lo lắng nắm lấy bả vai của Kiều An Hạ, sau đó thấy cô dùng sức ôm cổ tay, ấn đường càng nhíu chặt hơn: "Sao lại bị thương?"
"Không có gì, chỉ là không cẩn thận bị trầy thôi." Kiều An Hạ bỗng cảm thấy mệt mỏi, nói xong câu đó, liền chui vào lòng Trình Dạng, tựa đầu vào vai anh.
"Tại sao không cẩn thận như vậy?" Trình Dạng thuận thế ôm cô, trong giọng nói trách móc còn có đau lòng.
Kiều An Hạ không nói chuyện, chỉ cọ đầu vào bả vai của anh, nước mắt lăn xuống từ khóe mắt.
-
Kiều An Hảo đi ra khỏi khu chung cư, chọn đại một hướng, không có mục đích cứ bước đi tới.
Đêm giao thừa trên đường phố, vắng tanh, hầu như không có một bóng người cũng không có chiếc xe nào.
Trong ngày thường, quán ăn hai bên đường phố đều rất náo nhiệt, lúc này đã đóng cửa hết, thỉnh thoảng ở chỗ nào đó còn vang lên tiếng pháo nổ.
Kiều An Hảo đi thật lâu, mới ngừng lại, lúc này cũng đã khuya, chính là đêm giao thừa, có lẽ không có xe taxi, Kiều An Hảo đi đến ghế dài ở trạm xe buýt ngồi xuống.
Chờ khoảng 10 phút, không đợi được chiếc xe buýt nào, chỉ thấy một bà lão đang băng qua đường.
Bà lão nhìn có vẻ rất lớn tuổi, cả mái tóc đều bạc trắng, nhưng đi đường thì rất vững.
Khi bà lão sắp đi đến bên này đường chỗ Kiều An Hảo, đột nhiên ở khúc quẹo cua có một chiếc xe gắn máy, chạy với tốc độ rất nhanh, tuy không có đụng vào bà lão, thế nhưng đã chạy nhanh vượt qua gần sát người của bà.
Khiến bà bị dọa sợ, nhất thời không đứng vững được, ngã ngồi xuống đất.
Chiếc xe gắn máy kia không hề có ý định dừng lại, mà còn tăng nhanh tốc độ, chỉ trong nháy mắt đã không thấy bóng dáng đâu nữa.
Bà lão ngồi dưới đất thật lâu, cũng chưa đứng lên, Kiều An Hảo từng đọc rất nhiều tin tức, chính là người hảo tâm thấy bà lão té xuống nên đến giúp đỡ, sau đó ngược lại còn bị trả đũa, cô cũng lo nếu mình xen vào việc của người khác sẽ khiến bản thân gặp rắc rối.
Nhưng nghĩ hôm nay là đêm giao thừa, một bà lão cô đơn một mình đi trên đường giống như mình, không có người nhà bên cạnh, thực sự rất đáng thương.
Kiều An Hảo hơi do dự, cuối cùng vẫn đứng lên, bước tới, cô còn chưa kịp hỏi bà lão có sao không, ngược lại trong giây phút đó khi bà lão nhìn thấy cô, đột nhiên vui mừng mở miệng kêu: "Cẩn Niên?"
Kiều An Hạ cũng không biết rốt cuộc mình bị làm sao nữa, khi Kiều An Hảo đi ngang qua cửa nhà, cả người cô thấy vô cùng hoảng hốt trốn sang một bên, bởi vì vội vàng trốn tránh, nên bị nhành cây Tường Vi bén nhọn, cào xước cổ tay, đau đớn khiến cô hít vào một hơi, theo bản năng bưng kín miệng vết thương, sau đó đợi cho bóng dáng Kiều An Hảo đi qua khỏi cửa nhà, cô mới một lần nữa bước ra, đứng ở cửa, nhìn theo bóng dáng Kiều An Hảo, vẻ mặt vô cùng phức tạp.
"Hạ Hạ?" Tiếng nói của Trình Dạng vang lên, bả vai Kiều An Hạ bị ôm lấy, mới đột nhiên phục hồi tinh thần lại.
"Nhìn cái gì vậy?" giọng điệu Trình Dạng dịu dàng hỏi, nhìn theo tầm mắt của cô, thấy dưới ánh đèn lờ mờ, ở ngã tư đường không có một bóng người, chau mày nói: "Kiều Kiều đâu?"
"Đi rồi." Kiều An Hạ xoay qua nhìn Trình Dạng cười, sắc mặt có chút tái nhợt.
"Thế nào rồi? Không khỏe hả?" Trình Dạng lo lắng nắm lấy bả vai của Kiều An Hạ, sau đó thấy cô dùng sức ôm cổ tay, ấn đường càng nhíu chặt hơn: "Sao lại bị thương?"
"Không có gì, chỉ là không cẩn thận bị trầy thôi." Kiều An Hạ bỗng cảm thấy mệt mỏi, nói xong câu đó, liền chui vào lòng Trình Dạng, tựa đầu vào vai anh.
"Tại sao không cẩn thận như vậy?" Trình Dạng thuận thế ôm cô, trong giọng nói trách móc còn có đau lòng.
Kiều An Hạ không nói chuyện, chỉ cọ đầu vào bả vai của anh, nước mắt lăn xuống từ khóe mắt.
-
Kiều An Hảo đi ra khỏi khu chung cư, chọn đại một hướng, không có mục đích cứ bước đi tới.
Đêm giao thừa trên đường phố, vắng tanh, hầu như không có một bóng người cũng không có chiếc xe nào.
Trong ngày thường, quán ăn hai bên đường phố đều rất náo nhiệt, lúc này đã đóng cửa hết, thỉnh thoảng ở chỗ nào đó còn vang lên tiếng pháo nổ.
Kiều An Hảo đi thật lâu, mới ngừng lại, lúc này cũng đã khuya, chính là đêm giao thừa, có lẽ không có xe taxi, Kiều An Hảo đi đến ghế dài ở trạm xe buýt ngồi xuống.
Chờ khoảng 10 phút, không đợi được chiếc xe buýt nào, chỉ thấy một bà lão đang băng qua đường.
Bà lão nhìn có vẻ rất lớn tuổi, cả mái tóc đều bạc trắng, nhưng đi đường thì rất vững.
Khi bà lão sắp đi đến bên này đường chỗ Kiều An Hảo, đột nhiên ở khúc quẹo cua có một chiếc xe gắn máy, chạy với tốc độ rất nhanh, tuy không có đụng vào bà lão, thế nhưng đã chạy nhanh vượt qua gần sát người của bà.
Khiến bà bị dọa sợ, nhất thời không đứng vững được, ngã ngồi xuống đất.
Chiếc xe gắn máy kia không hề có ý định dừng lại, mà còn tăng nhanh tốc độ, chỉ trong nháy mắt đã không thấy bóng dáng đâu nữa.
Bà lão ngồi dưới đất thật lâu, cũng chưa đứng lên, Kiều An Hảo từng đọc rất nhiều tin tức, chính là người hảo tâm thấy bà lão té xuống nên đến giúp đỡ, sau đó ngược lại còn bị trả đũa, cô cũng lo nếu mình xen vào việc của người khác sẽ khiến bản thân gặp rắc rối.
Nhưng nghĩ hôm nay là đêm giao thừa, một bà lão cô đơn một mình đi trên đường giống như mình, không có người nhà bên cạnh, thực sự rất đáng thương.
Kiều An Hảo hơi do dự, cuối cùng vẫn đứng lên, bước tới, cô còn chưa kịp hỏi bà lão có sao không, ngược lại trong giây phút đó khi bà lão nhìn thấy cô, đột nhiên vui mừng mở miệng kêu: "Cẩn Niên?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.