Chương 599: Người em yêu, đã lâu không gặp (9)
Diệp Phi Dạ
11/07/2016
Kiều An Hảo kéo suy nghĩ của mình về, gật đầu với mẹ Kiều một cái, nhìn ấm
trà trong tay bà, cô vươn tay ra: "Pha trà sao? Để con làm cho."
"Không cần đâu." Mẹ Kiều liếc nhìn Trình Dạng và Kiều An Hạ ngồi trên ghế sô pha, cười híp mắt nói: "Trình Dạng và Hạ Hạ đang đợi con, nói muốn ra ngoài sân bắn pháo hoa đấy."
Kiều An Hạ nghe mẹ Kiều nói vậy thì đứng dậy, vừa dùng sức kéo Trình Dạng từ trên ghế sô pha, vừa nói với Kiều An Hảo, "Kiều Kiều, đi nào, chờ em lâu rồi đấy."
*
Lúc còn rất nhỏ, ông nội bà nội vẫn chưa qua đời, tết âm lịch hằng năm tất cả mọi người đều phải về nhà cũ, lúc ấy cha mẹ cô vẫn còn sống, ăn cơm tất niên xong, ba sẽ dẫn theo cô và Kiều An Hạ đi ra ngoài sân bắn pháo hoa, còn mẹ thì đứng ở một bên mỉm cười nhìn.
Dần dà, bắn pháo hoa trong đêm giao thừa đã thành một thói quen, thẳng đến khi ba qua đời, là chú dẫn theo hai chị em đi bắn.
Tối nay có Trình Dạng, ba Kiều sẽ không đi bắn, nhưng vẫn tự mình ôm một giỏ pháo hoa đã chuẩn bị từ sớm ra ngoài sân.
Bắn pháo hoa sẽ do Trình Dạng đảm nhiệm, anh bày pháo hoa ra thành dãy, đốt một điếu thuốc, lần lượt đốt cháy, rồi vội vàng thối lui đến bên cạnh Kiều An Hạ, có lẽ qua hơn chục giây, pháo hoa mới nở rộ từng cái.
Lập tức trên bầu trời, một mảng ánh sáng rực rỡ, sáng lạn đến cực điểm.
Kiều An Hạ nhìn đến ngạc nhiên, kích động giơ tay lên, chỉ cho Trình Dạng xem.
Kiều An Hảo đứng cách bọn họ chừng hai thước (60cm), ngẩng đầu lên nhìn bầu trời không ngừng bắn ra pháo hoa lại không ngừng kết thúc, đợi đến khi chân trời không còn pháo hoa nở rộ nữa, Kiều An Hảo mới cúi đầu xuống, lập tức nhìn thấy Kiều An Hạ ôm lấy cổ Trình Dạng, Trình Dạng vòng qua eo Kiều An Hạ, hai người hôn nhau thắm thiết.
Kiều An Hảo nhìn chằm chằm hai người trong chốc lát, lại rũ mắt xuống, trong lúc cô chuẩn bị xoay người trở về phòng, di động trong túi đột nhiên vang lên, quấy rầy Kiều An Hạ và Trình Dạng hôn nhau.
Kiều An Hảo quơ quơ tay về phía bọn họ, liếc mắt nhìn hiển thị cuộc gọi đến là Triệu Manh, liền đi ra ngoài sân, ấn nút nghe.
"Kiều Kiều, năm mới vui vẻ."
Thông qua di động, Kiều An Hảo nghe thấy bên Triệu Manh thỉnh thoảng truyền đến tiếng pháo, tràn đầy mùi vị năm mới, giọng cô âm ấm nói: "Năm mới vui vẻ!"
Triệu Manh giống như nghe được nỗi buồn trong lời của cô, thu lại kích động cùng vui sướng ban đầu, quan tâm hỏi: "Kiều Kiều, cậu làm sao vậy? Tớ nghe giọng cậu hình như có chút không vui?"
Triệu Manh không hỏi còn may, vừa hỏi đáy mắt Kiều An Hảo lại có chút nóng lên.
Cô không phải không vui, cô chỉ ở trong thời gian tất cả mọi người Trung quốc đón mừng năm mới đột nhiên rất nhớ, rất nhớ anh.
"Mình không sao." Lúc Kiều An Hảo nói ra ba chữ này, nước mắt liền chảy xuống, cô tựa vào một cây cột đèn đường, cúi thấp đầu, nhắm mắt lại ngây người một lát mới ổn định được cảm xúc, giơ tay lên lau nước mắt trên mặt, giọng điệu thoải mái hỏi: "Cậu gọi điện cho mình, có chuyện gì không?"
"Mình tìm cậu là muốn nói với cậu, cậu vô blog xem đi, tìm tên cậu và Lục ảnh đế!"
"Tìm tên làm gì?"
"Tự cậu nhìn xem sẽ biết ngay!" Triệu Manh thần thần bí bí nói một câu.
Ngay sau đó Kiều An Hảo cách một cái điện thoại nghe thấy bên kia có người đang gọi tên Triệu Manh, sau đó Triệu Manh nói qua loa với cô một câu "Bye bye", vẫn không quên dặn dò một câu, "Nhớ xem blog đấy!", sau đó thì cúp điện thoại.
"Không cần đâu." Mẹ Kiều liếc nhìn Trình Dạng và Kiều An Hạ ngồi trên ghế sô pha, cười híp mắt nói: "Trình Dạng và Hạ Hạ đang đợi con, nói muốn ra ngoài sân bắn pháo hoa đấy."
Kiều An Hạ nghe mẹ Kiều nói vậy thì đứng dậy, vừa dùng sức kéo Trình Dạng từ trên ghế sô pha, vừa nói với Kiều An Hảo, "Kiều Kiều, đi nào, chờ em lâu rồi đấy."
*
Lúc còn rất nhỏ, ông nội bà nội vẫn chưa qua đời, tết âm lịch hằng năm tất cả mọi người đều phải về nhà cũ, lúc ấy cha mẹ cô vẫn còn sống, ăn cơm tất niên xong, ba sẽ dẫn theo cô và Kiều An Hạ đi ra ngoài sân bắn pháo hoa, còn mẹ thì đứng ở một bên mỉm cười nhìn.
Dần dà, bắn pháo hoa trong đêm giao thừa đã thành một thói quen, thẳng đến khi ba qua đời, là chú dẫn theo hai chị em đi bắn.
Tối nay có Trình Dạng, ba Kiều sẽ không đi bắn, nhưng vẫn tự mình ôm một giỏ pháo hoa đã chuẩn bị từ sớm ra ngoài sân.
Bắn pháo hoa sẽ do Trình Dạng đảm nhiệm, anh bày pháo hoa ra thành dãy, đốt một điếu thuốc, lần lượt đốt cháy, rồi vội vàng thối lui đến bên cạnh Kiều An Hạ, có lẽ qua hơn chục giây, pháo hoa mới nở rộ từng cái.
Lập tức trên bầu trời, một mảng ánh sáng rực rỡ, sáng lạn đến cực điểm.
Kiều An Hạ nhìn đến ngạc nhiên, kích động giơ tay lên, chỉ cho Trình Dạng xem.
Kiều An Hảo đứng cách bọn họ chừng hai thước (60cm), ngẩng đầu lên nhìn bầu trời không ngừng bắn ra pháo hoa lại không ngừng kết thúc, đợi đến khi chân trời không còn pháo hoa nở rộ nữa, Kiều An Hảo mới cúi đầu xuống, lập tức nhìn thấy Kiều An Hạ ôm lấy cổ Trình Dạng, Trình Dạng vòng qua eo Kiều An Hạ, hai người hôn nhau thắm thiết.
Kiều An Hảo nhìn chằm chằm hai người trong chốc lát, lại rũ mắt xuống, trong lúc cô chuẩn bị xoay người trở về phòng, di động trong túi đột nhiên vang lên, quấy rầy Kiều An Hạ và Trình Dạng hôn nhau.
Kiều An Hảo quơ quơ tay về phía bọn họ, liếc mắt nhìn hiển thị cuộc gọi đến là Triệu Manh, liền đi ra ngoài sân, ấn nút nghe.
"Kiều Kiều, năm mới vui vẻ."
Thông qua di động, Kiều An Hảo nghe thấy bên Triệu Manh thỉnh thoảng truyền đến tiếng pháo, tràn đầy mùi vị năm mới, giọng cô âm ấm nói: "Năm mới vui vẻ!"
Triệu Manh giống như nghe được nỗi buồn trong lời của cô, thu lại kích động cùng vui sướng ban đầu, quan tâm hỏi: "Kiều Kiều, cậu làm sao vậy? Tớ nghe giọng cậu hình như có chút không vui?"
Triệu Manh không hỏi còn may, vừa hỏi đáy mắt Kiều An Hảo lại có chút nóng lên.
Cô không phải không vui, cô chỉ ở trong thời gian tất cả mọi người Trung quốc đón mừng năm mới đột nhiên rất nhớ, rất nhớ anh.
"Mình không sao." Lúc Kiều An Hảo nói ra ba chữ này, nước mắt liền chảy xuống, cô tựa vào một cây cột đèn đường, cúi thấp đầu, nhắm mắt lại ngây người một lát mới ổn định được cảm xúc, giơ tay lên lau nước mắt trên mặt, giọng điệu thoải mái hỏi: "Cậu gọi điện cho mình, có chuyện gì không?"
"Mình tìm cậu là muốn nói với cậu, cậu vô blog xem đi, tìm tên cậu và Lục ảnh đế!"
"Tìm tên làm gì?"
"Tự cậu nhìn xem sẽ biết ngay!" Triệu Manh thần thần bí bí nói một câu.
Ngay sau đó Kiều An Hảo cách một cái điện thoại nghe thấy bên kia có người đang gọi tên Triệu Manh, sau đó Triệu Manh nói qua loa với cô một câu "Bye bye", vẫn không quên dặn dò một câu, "Nhớ xem blog đấy!", sau đó thì cúp điện thoại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.