Chương 832: Nguy hiểm (2)
Diệp Phi Dạ
16/08/2016
Ước chừng Kiều An Hạ tát Lâm Thi Ý mười cái, mới ngừng lại được, cả người Lâm Thi Ý bị đánh đến đờ đẫn, trố mắt nhìn Kiều An Hạ, thế nhưng không có chút phản ứng nào, mặt cô ta sưng to, dấu ngón tay đan xen nhau, trên da thịt trắng nõn non nớt vô cùng chói mắt.
Đến khi Lâm Thi Ý cảm giác được sự đau rát truyền đến từ trên mặt mình, mới hậu tri hậu giác phản ứng lại rốt cuộc chuyện gì vừa mới xảy ra, cô ta giơ tay lên, bưng kín mặt, đáy mắt đong đầy nước mắt nhìn chằm chằm Kiều An Hạ, giọng nói mang theo phẫn hận: "Có ai như cô sao? Bị Trình Dạng vứt bỏ, tâm tình không tốt lại phát tiết lên người khác sao?"
"Bốp ----"Lâm Thi Ý còn chưa nói xong, Kiều An Hạ lại giơ tay lên, tàn nhẫn bạt tai cô ta, sức đánh so với lúc nãy tất nhiên nhẹ hơn, nhưng cũng khiến cho cả người Lâm Thi Ý đập lên vách tường, đầu đụng ra tiếng.
Kiều An Hạ cũng không chờ Lâm Thi Ý kịp phản ứng, đạp gót giày đi thẳng đến, nắm cổ Lâm Thi Ý, đè cô lên tường, khiến cho khuôn mặt của cô ta ngẩng lên, sau đó nhìn thẳng vào mắt cô ta, vênh váo hung hăng nói: "Tôi nhớ rõ lần trước đã nói với cô, tốt nhất về sau khi nhìn thấy tôi và Kiều An Hảo thì phải đi đường vòng."
Kiều An Hảo đứng ở phía sau cách xa khoảng một mét, nghe được tên của mình, trong nháy mắt tỉnh táo lại sau khi cả người vừa mới bị mất phản ứng vì sự thô bạo mà ngang tàng của Kiều An Hạ, cô nhìn chằm chằm Kiều An Hạ, cảm thấy chấn động.
Hồi nãy Kiều An Hạ sở dĩ ra tay ngăn cản Lâm Thi Ý, là lo lắng cho cục cưng trong bụng của cô gặp nguy hiểm?
"Tôi cho cô biết, lúc nãy chỉ là cảnh cáo, nếu cô còn dám tiếp tục..." Kiều An Hạ nói tới đây, dừng một chút, vẻ mặt càng thêm rét lạnh: "Ồ, không đúng, không phải cô còn dám tiếp tục, mà tôi nói cho cô biết, từ giờ trở đi, tốt nhất khi cô nhìn thấy tôi và Kiều An Hảo thì hãy trốn thật xa, lỡ như cô đụng phải tôi, nếu ngày đó tâm tình của tôi tốt, có lẽ sẽ cho cô một con đường, tha cho cô cũng không có gì, nhưng nếu ngày đó vừa vặn có chuyện gì khiến tâm tình tôi không tốt, tôi mượn cô trút giận, thì phải làm thế nào đây?"
Kiều An Hạ nói tới đây, tàn nhẫn trừng mắt nhìn Lâm Thi Ý: "Đừng dùng loại ánh mắt này nhìn tôi, tôi cho cô biết, tôi Kiều An Hạ không sợ trời không sợ đất, nói được thì làm được, nếu cô không tin, lần sau cô có thể thử xem!"
Nói xong, Kiều An Hạ muốn bỏ cổ Lâm Thi Ý ra, xoay người bước đi, nhưng dư quang nơi khóe mắt nhìn qua gương thấy Kiều An Hảo đứng phía sau cách đó không xa, ánh mắt bình tĩnh nhìn mình, trong lòng Kiều An Hạ trầm xuống, nghĩ đến nếu mình rời đi, Lâm Thi Ý nổi điên đối phó với Kiều An Hảo, nói không chừng đứa nhỏ của Kiều An Hảo...
Kiều An Hạ cắn chặt môi, rồi nghiêng đầu, tay đang nắm Lâm Thi Ý đột nhiên đổi thành kéo tóc cô ta, bước chân cao ngạo, kéo Lâm Thi Ý đến phòng toilet.
Trong phòng rửa tay, toàn tiếng thét chói tai đau đớn của Lâm Thi Ý, Kiều An Hạ giống như chẳng nghe thấy gì, thời điểm khi đi ngang qua chỗ quét dọn, thuận tay rút cây lau nhà, sau đó mở cửa phòng ngăn, mạnh mẽ đẩy Lâm Thi Ý vào trong, sau đó đóng cửa lại, dùng cây lau nhà chặn cánh cửa, hừ lạnh, xoay người, hướng tới cửa phòng toilet đi ra.
Đến khi Lâm Thi Ý cảm giác được sự đau rát truyền đến từ trên mặt mình, mới hậu tri hậu giác phản ứng lại rốt cuộc chuyện gì vừa mới xảy ra, cô ta giơ tay lên, bưng kín mặt, đáy mắt đong đầy nước mắt nhìn chằm chằm Kiều An Hạ, giọng nói mang theo phẫn hận: "Có ai như cô sao? Bị Trình Dạng vứt bỏ, tâm tình không tốt lại phát tiết lên người khác sao?"
"Bốp ----"Lâm Thi Ý còn chưa nói xong, Kiều An Hạ lại giơ tay lên, tàn nhẫn bạt tai cô ta, sức đánh so với lúc nãy tất nhiên nhẹ hơn, nhưng cũng khiến cho cả người Lâm Thi Ý đập lên vách tường, đầu đụng ra tiếng.
Kiều An Hạ cũng không chờ Lâm Thi Ý kịp phản ứng, đạp gót giày đi thẳng đến, nắm cổ Lâm Thi Ý, đè cô lên tường, khiến cho khuôn mặt của cô ta ngẩng lên, sau đó nhìn thẳng vào mắt cô ta, vênh váo hung hăng nói: "Tôi nhớ rõ lần trước đã nói với cô, tốt nhất về sau khi nhìn thấy tôi và Kiều An Hảo thì phải đi đường vòng."
Kiều An Hảo đứng ở phía sau cách xa khoảng một mét, nghe được tên của mình, trong nháy mắt tỉnh táo lại sau khi cả người vừa mới bị mất phản ứng vì sự thô bạo mà ngang tàng của Kiều An Hạ, cô nhìn chằm chằm Kiều An Hạ, cảm thấy chấn động.
Hồi nãy Kiều An Hạ sở dĩ ra tay ngăn cản Lâm Thi Ý, là lo lắng cho cục cưng trong bụng của cô gặp nguy hiểm?
"Tôi cho cô biết, lúc nãy chỉ là cảnh cáo, nếu cô còn dám tiếp tục..." Kiều An Hạ nói tới đây, dừng một chút, vẻ mặt càng thêm rét lạnh: "Ồ, không đúng, không phải cô còn dám tiếp tục, mà tôi nói cho cô biết, từ giờ trở đi, tốt nhất khi cô nhìn thấy tôi và Kiều An Hảo thì hãy trốn thật xa, lỡ như cô đụng phải tôi, nếu ngày đó tâm tình của tôi tốt, có lẽ sẽ cho cô một con đường, tha cho cô cũng không có gì, nhưng nếu ngày đó vừa vặn có chuyện gì khiến tâm tình tôi không tốt, tôi mượn cô trút giận, thì phải làm thế nào đây?"
Kiều An Hạ nói tới đây, tàn nhẫn trừng mắt nhìn Lâm Thi Ý: "Đừng dùng loại ánh mắt này nhìn tôi, tôi cho cô biết, tôi Kiều An Hạ không sợ trời không sợ đất, nói được thì làm được, nếu cô không tin, lần sau cô có thể thử xem!"
Nói xong, Kiều An Hạ muốn bỏ cổ Lâm Thi Ý ra, xoay người bước đi, nhưng dư quang nơi khóe mắt nhìn qua gương thấy Kiều An Hảo đứng phía sau cách đó không xa, ánh mắt bình tĩnh nhìn mình, trong lòng Kiều An Hạ trầm xuống, nghĩ đến nếu mình rời đi, Lâm Thi Ý nổi điên đối phó với Kiều An Hảo, nói không chừng đứa nhỏ của Kiều An Hảo...
Kiều An Hạ cắn chặt môi, rồi nghiêng đầu, tay đang nắm Lâm Thi Ý đột nhiên đổi thành kéo tóc cô ta, bước chân cao ngạo, kéo Lâm Thi Ý đến phòng toilet.
Trong phòng rửa tay, toàn tiếng thét chói tai đau đớn của Lâm Thi Ý, Kiều An Hạ giống như chẳng nghe thấy gì, thời điểm khi đi ngang qua chỗ quét dọn, thuận tay rút cây lau nhà, sau đó mở cửa phòng ngăn, mạnh mẽ đẩy Lâm Thi Ý vào trong, sau đó đóng cửa lại, dùng cây lau nhà chặn cánh cửa, hừ lạnh, xoay người, hướng tới cửa phòng toilet đi ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.