Chương 291: Nhìn cho rõ tôi là ai [1]
Diệp Phi Dạ
07/05/2016
Thất vọng?
Kiều An Hảo có chút không rõ những lời này của Lục Cẩn Niên là có ý gì, thần đôi môi hơi hơi chu lên, mờ mịt nhìn về phía Lục Cẩn Niên “Hả?” một tiếng.
Cô bởi vì nắm lấy cổ tay anh, mặt dựa vào anh có chút gần, cô cong môi, vừa lúc đối diện ánh mắt của anh, nhàn nhạt màu hồng, phối hợp với da thịt trắng nõn cùng con ngươi đen láy, thoạt nhìn sạch sẽ động lòng người.
Trong đầu Lục Cẩn Niên hiện lên rõ ràng, ở trong bữa tiệc sinh nhật của Hứa Gia Mộc, một mảnh ồn ào trong tiếng nói cười, cô lại kiễng mũi chân lên như vậy, nhẹ nhàng hôn lên môi của anh, cảm giác mềm mại, mang theo một chút ngọt ngào mềm mại, sau đó còn ẩn chứa vài phần e lệ, xinh đẹp hô một tiếng: “Anh Gia Mộc, sinh nhật vui vẻ!”
Đáy mắt Lục Cẩn Niên, vẻ mặt anh chậm rãi nổi lên sự độc ác, như nghe được đoạn đối thoại trong cây bút ghi âm kia, đến xế chiều hôm nay Kiều An Hạ ở trong công ty nói với anh những lời đó, tối nay lại trên bữa tiệc sinh nhật......Đáy lòng anh vẫn luôn cực lực áp chế cảm xúc của mình, lúc này cũng không thể áp chế nổi nữa, anh đã đem cổ tay chính mình, dùng sức giãy khỏi tay của Kiều An Hảo, sau đó không có chút do dự dừng lại đem vết sẹo trên mặt, giấu đi.
Theo hành động này của anh, tay kia không khống chế được tay lái, ở phía trước trên đường nhỏ vòng một vòng, một cái nhấn ga mạnh, xe rẽ đông rẽ tây, liền đến một nơi không có một bóng người gần thành biên bảo vệ.
Đây căn bản không phải đường về nhà...... ánh mắt nghi ngờ của Kiều An Hảo nhìn về phía Lục Cẩn Niên, vừa định hỏi anh tới nơi này làm cái gì, trong lúc bất chợt xe liền mạnh mẽ ngừng lại.
Bởi vì thắng gấp, Kiều An Hảo theo quán tính, cả người ngã về phía trước, bên tai mơ hồ nghe được dây an toàn bị mở ra, sau đó là bả vai bị Lục Cẩn Niên nhấn một cái, đáng lẽ thân thể sẽ bị ngã về phía trước, liền bị đẩy ngã ra sau ghế, sau đó bên tai liền truyền đến giọng nói trầm thấp đầy áp lực của Lục Cẩn Niên: “Mộng đẹp bị phá nát, có phải rất thất vọng hay không?”
Lại là thất vọng?
Lông mày Kiều An Hảo nhăn lại, nhìn vẻ mặt giống như là muốn đóng băng của Lục Cẩn Niên, nuốt một ngụm nước miếng, nhỏ giọng hỏi lại: “Lục Cẩn Niên, anh nói cái gì? Cái gì mà mộng đẹp?”
Đáy mắt Lục Cẩn Niên có chút phức tạp, từ lúc bắt đầu, anh giống như đang là lầm bầm lầu bầu, giọng nói nhẹ nhàng thì thào nói nhỏ: “Đêm nay cô thực vui vẻ, có phải hay không? Bởi vì cô có thể nhìn thấy hắn còn sống bình thường, mà không phải chỉ là một cổ thân thể chỉ biết ngủ say, sẽ không nói không xem thân thể cô ...... Nhưng lại là tôi không phải hắn......”
Nói tới đây, ánh mắt Lục Cẩn Niên như là đang giận giữ, hoặc như là đang bi thương, nhưng mà cũng không chờ Kiều An Hảo thấy rõ ràng, đáy mắt anh liền biến thành một mảnh băng hàn, ấn vai của cô xuống, trong lúc nhất thời liền thêm chút sức lực, giống như là xen lẫn hận ý mười phần, cắn chặt răng gằn từng chữ một, cúi đầu âm trầm nói vài câu:“Tôi không phải hắn ta, tôi không phải hắn ta, trong mắt cô vì cái gì chỉ nhìn đến hắn ta, không hề nhìn đến tôi? Vì cái gì hả?”
Giọng nói của Lục Cẩn Niên rất nhỏ, lời nói rất lộn xộn, Kiều An Hảo nghe thấy có chút không rõ ràng lắm, chính là mơ mơ màng màng nghe được vài câu, cái gì không phải hắn ta, cái gì mà không nhìn đến tôi?
Cô nghĩ như thế nào đều không hiểu rốt cuộc là Lục Cẩn Niên đang nói cái gì nữa, lông mày nhíu lại càng thêm chặt: “Cái gì không phải hắn ta? Cái gì mà không nhìn đến tôi? Lục Cẩn Niên, anh đến tột cùng đang nói cái gì?”
Lời nói của Kiều An Hảo, lập tức khiến Lục Cẩn Niên hốt hoảng, lời nói trong miệng anh liền đột nhiên ngừng lại.
Kiều An Hảo có chút không rõ những lời này của Lục Cẩn Niên là có ý gì, thần đôi môi hơi hơi chu lên, mờ mịt nhìn về phía Lục Cẩn Niên “Hả?” một tiếng.
Cô bởi vì nắm lấy cổ tay anh, mặt dựa vào anh có chút gần, cô cong môi, vừa lúc đối diện ánh mắt của anh, nhàn nhạt màu hồng, phối hợp với da thịt trắng nõn cùng con ngươi đen láy, thoạt nhìn sạch sẽ động lòng người.
Trong đầu Lục Cẩn Niên hiện lên rõ ràng, ở trong bữa tiệc sinh nhật của Hứa Gia Mộc, một mảnh ồn ào trong tiếng nói cười, cô lại kiễng mũi chân lên như vậy, nhẹ nhàng hôn lên môi của anh, cảm giác mềm mại, mang theo một chút ngọt ngào mềm mại, sau đó còn ẩn chứa vài phần e lệ, xinh đẹp hô một tiếng: “Anh Gia Mộc, sinh nhật vui vẻ!”
Đáy mắt Lục Cẩn Niên, vẻ mặt anh chậm rãi nổi lên sự độc ác, như nghe được đoạn đối thoại trong cây bút ghi âm kia, đến xế chiều hôm nay Kiều An Hạ ở trong công ty nói với anh những lời đó, tối nay lại trên bữa tiệc sinh nhật......Đáy lòng anh vẫn luôn cực lực áp chế cảm xúc của mình, lúc này cũng không thể áp chế nổi nữa, anh đã đem cổ tay chính mình, dùng sức giãy khỏi tay của Kiều An Hảo, sau đó không có chút do dự dừng lại đem vết sẹo trên mặt, giấu đi.
Theo hành động này của anh, tay kia không khống chế được tay lái, ở phía trước trên đường nhỏ vòng một vòng, một cái nhấn ga mạnh, xe rẽ đông rẽ tây, liền đến một nơi không có một bóng người gần thành biên bảo vệ.
Đây căn bản không phải đường về nhà...... ánh mắt nghi ngờ của Kiều An Hảo nhìn về phía Lục Cẩn Niên, vừa định hỏi anh tới nơi này làm cái gì, trong lúc bất chợt xe liền mạnh mẽ ngừng lại.
Bởi vì thắng gấp, Kiều An Hảo theo quán tính, cả người ngã về phía trước, bên tai mơ hồ nghe được dây an toàn bị mở ra, sau đó là bả vai bị Lục Cẩn Niên nhấn một cái, đáng lẽ thân thể sẽ bị ngã về phía trước, liền bị đẩy ngã ra sau ghế, sau đó bên tai liền truyền đến giọng nói trầm thấp đầy áp lực của Lục Cẩn Niên: “Mộng đẹp bị phá nát, có phải rất thất vọng hay không?”
Lại là thất vọng?
Lông mày Kiều An Hảo nhăn lại, nhìn vẻ mặt giống như là muốn đóng băng của Lục Cẩn Niên, nuốt một ngụm nước miếng, nhỏ giọng hỏi lại: “Lục Cẩn Niên, anh nói cái gì? Cái gì mà mộng đẹp?”
Đáy mắt Lục Cẩn Niên có chút phức tạp, từ lúc bắt đầu, anh giống như đang là lầm bầm lầu bầu, giọng nói nhẹ nhàng thì thào nói nhỏ: “Đêm nay cô thực vui vẻ, có phải hay không? Bởi vì cô có thể nhìn thấy hắn còn sống bình thường, mà không phải chỉ là một cổ thân thể chỉ biết ngủ say, sẽ không nói không xem thân thể cô ...... Nhưng lại là tôi không phải hắn......”
Nói tới đây, ánh mắt Lục Cẩn Niên như là đang giận giữ, hoặc như là đang bi thương, nhưng mà cũng không chờ Kiều An Hảo thấy rõ ràng, đáy mắt anh liền biến thành một mảnh băng hàn, ấn vai của cô xuống, trong lúc nhất thời liền thêm chút sức lực, giống như là xen lẫn hận ý mười phần, cắn chặt răng gằn từng chữ một, cúi đầu âm trầm nói vài câu:“Tôi không phải hắn ta, tôi không phải hắn ta, trong mắt cô vì cái gì chỉ nhìn đến hắn ta, không hề nhìn đến tôi? Vì cái gì hả?”
Giọng nói của Lục Cẩn Niên rất nhỏ, lời nói rất lộn xộn, Kiều An Hảo nghe thấy có chút không rõ ràng lắm, chính là mơ mơ màng màng nghe được vài câu, cái gì không phải hắn ta, cái gì mà không nhìn đến tôi?
Cô nghĩ như thế nào đều không hiểu rốt cuộc là Lục Cẩn Niên đang nói cái gì nữa, lông mày nhíu lại càng thêm chặt: “Cái gì không phải hắn ta? Cái gì mà không nhìn đến tôi? Lục Cẩn Niên, anh đến tột cùng đang nói cái gì?”
Lời nói của Kiều An Hảo, lập tức khiến Lục Cẩn Niên hốt hoảng, lời nói trong miệng anh liền đột nhiên ngừng lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.