Chương 275: Quà sinh nhật tặng anh (15)
Diệp Phi Dạ
04/05/2016
Lục Cẩn Niên muốn nói gì đó, nhưng lại cảm thấy cổ họng dường như bị thứ gì đó chắn ngang, há to miệng, nhưng không cách nào phát ra tiếng được. Anh nhìn chằm chằm
Kiều An Hảo rất lâu, mới cố gắng đè nén không cho bản thân lún sâu vào
ba câu “Sinh nhật vui vẻ” liên tiếp của Kiều An Hảo, ngay cả khi như
vậy, anh cũng cố ý nói giọng lạnh lùng, còn mang theo chút run rẩy: “Làm sao mà cô biết, hôm nay là sinh nhật tôi?”
Ặc…. Chỉ nghĩ tới mua quà sinh nhật tặng anh, cho anh niềm vui bất ngờ, nhưng lại quên sinh nhật của anh là bản thân mình nghe trộm mới biết được.
Sắc mặt Kiều An Hảo hơi đỏ, cắn cắn khóe môi, cười có chút xấu hổ, thành thật mở miệng nói: “Hôm trước em lên lầu gọi anh ăn cơm, giữa lúc đó vô ý nghe được anh và trợ lý nói chuyện….”
Kiều An Hảo nói tới đây, nâng mặt lên quan sát vẻ mặt Lục Cẩn Niên, phát hiện không có thay gì đổi đặc biệt, lúc này mới lấy dũng khí nói hết lời lúc nãy còn chưa nói xong: “Sau đó, thì em biết sinh nhật anh.”
Âm lượng những lời này của Kiều An Hảo, càng lúc càng nhỏ, lúc tới âm cuối, giọng trực tiếp biến mất luôn, nhưng Lục Cẩn Niên nghe hiểu được ý tứ của cô.
Thì ra lúc trợ lý phàn nàn với anh thứ sáu là sinh nhật anh, thì cô đứng ở bên ngoài cửa thư phòng.
Lần đầu tiên trong đời Lục Cẩn Niên cảm thấy bản thân có một người trợ lý bận rộn nói nhiều, cũng là chuyện đúng đắn nhất.
Kiều An Hảo không nghe thấy Lục Cẩn Niên nói gì, lại nâng mí mắt len lén chăm chú nhìn Lục Cẩn Niên.
Vẻ mặt Lục Cẩn Niên không thay đổi gì nhiều, đôi mắt thâm sâu, giống như có cảm xúc gì đó đang cuộn trào, nhưng lại giống như không có gì cả.
Kiều An Hảo có phần không đoán ra phía sau gương mặt lạnh lùng của Lục Cẩn Niên, rốt cuộc có vui hay không, các mem đang đọc truyện online của dienxdanlequydon.com, vì thế mang theo mấy phần lấy lòng tay nâng hộp quà của mình lên, giống như khoe khoang mở miệng nói: “Đây là quà sinh nhật tặng anh, chiều hôm trước lúc em dạo phố với Hạ Hạ, đã chọn nó.”
Lục Cẩn Niên nháy mắt một cái, con người đen như mực lặng lẽ nhìn chằm chằm Kiều An Hảo một lúc, sau đó mới vươn tay, cầm hộp quà từ tay Kiều An Hảo.
Không ai chú ý tới, đầu ngón tay anh đã hơi run rẩy.
Hình như là đã khống chế được cảm xúc của bản thân, Lục Cẩn Niên lần đầu lên tiếng, hỏi một câu thăm dò: “Là quà tặng gì vậy?”
Kiều An Hảo nghe Lục Cẩn Niên hỏi như vậy, hoàn toàn yên tâm, thấy vẻ mặt người đàn ông hơi giãn ra, trong lòng cũng theo đó vui sướng, khéo léo hiểu lòng người đáng yêu nói: “Dưới tình huống không biết quà tặng là gì, mở ra xem mới có ý nghĩa.”
“Vậy sao?” Lục Cẩn Niên nhẹ nhàng hỏi lại một câu, sau đó ngón tay thon dài gạt mở giấy niêm phong bên ngoài hộp quà, tiếp đó mở lớp bọc phía ngoài, để lộ một hộp nhung màu vàng óng, bên trong đặt một chiếc kẹp cravat tinh xảo lặng lẽ nằm đó.
Ngọn đèn trong nhà chiếu xuống, mặt trên được dát mảnh kim cương nhỏ li ti, chiếu vào có chút chói mắt, đâm vào mắt Lục Cẩn Niên, không hiểu sao đáy mắt anh hơi nóng lên.
Trước kia khi anh sống cùng mẹ mình, điều kiện cuộc sống không đầy đủ, làm sao mà có tiền dư giả để mua quà tặng cho anh? Thậm chí ngay cả bánh ngọt, cũng là mẹ đi làm ở hộp đêm lén lút mang về cho, đây có lẽ là món quà duy nhất trong sinh nhật anh.
Sau khi mẹ qua đời, sinh nhật của anh cũng không có ai quan tâm, cho nên ngay cả bản thân anh cũng chẳng thèm để ý tới.
Nhưng anh không nghĩ đến, thậm chí có ngày như thế này, anh sẽ nhận được món quà tinh xảo mà động lòng người như vậy.
Hơn nữa phần quà tặng này, chính là của người con gái anh yêu thương sâu sắc nhiều năm rồi tặng cho.
Ặc…. Chỉ nghĩ tới mua quà sinh nhật tặng anh, cho anh niềm vui bất ngờ, nhưng lại quên sinh nhật của anh là bản thân mình nghe trộm mới biết được.
Sắc mặt Kiều An Hảo hơi đỏ, cắn cắn khóe môi, cười có chút xấu hổ, thành thật mở miệng nói: “Hôm trước em lên lầu gọi anh ăn cơm, giữa lúc đó vô ý nghe được anh và trợ lý nói chuyện….”
Kiều An Hảo nói tới đây, nâng mặt lên quan sát vẻ mặt Lục Cẩn Niên, phát hiện không có thay gì đổi đặc biệt, lúc này mới lấy dũng khí nói hết lời lúc nãy còn chưa nói xong: “Sau đó, thì em biết sinh nhật anh.”
Âm lượng những lời này của Kiều An Hảo, càng lúc càng nhỏ, lúc tới âm cuối, giọng trực tiếp biến mất luôn, nhưng Lục Cẩn Niên nghe hiểu được ý tứ của cô.
Thì ra lúc trợ lý phàn nàn với anh thứ sáu là sinh nhật anh, thì cô đứng ở bên ngoài cửa thư phòng.
Lần đầu tiên trong đời Lục Cẩn Niên cảm thấy bản thân có một người trợ lý bận rộn nói nhiều, cũng là chuyện đúng đắn nhất.
Kiều An Hảo không nghe thấy Lục Cẩn Niên nói gì, lại nâng mí mắt len lén chăm chú nhìn Lục Cẩn Niên.
Vẻ mặt Lục Cẩn Niên không thay đổi gì nhiều, đôi mắt thâm sâu, giống như có cảm xúc gì đó đang cuộn trào, nhưng lại giống như không có gì cả.
Kiều An Hảo có phần không đoán ra phía sau gương mặt lạnh lùng của Lục Cẩn Niên, rốt cuộc có vui hay không, các mem đang đọc truyện online của dienxdanlequydon.com, vì thế mang theo mấy phần lấy lòng tay nâng hộp quà của mình lên, giống như khoe khoang mở miệng nói: “Đây là quà sinh nhật tặng anh, chiều hôm trước lúc em dạo phố với Hạ Hạ, đã chọn nó.”
Lục Cẩn Niên nháy mắt một cái, con người đen như mực lặng lẽ nhìn chằm chằm Kiều An Hảo một lúc, sau đó mới vươn tay, cầm hộp quà từ tay Kiều An Hảo.
Không ai chú ý tới, đầu ngón tay anh đã hơi run rẩy.
Hình như là đã khống chế được cảm xúc của bản thân, Lục Cẩn Niên lần đầu lên tiếng, hỏi một câu thăm dò: “Là quà tặng gì vậy?”
Kiều An Hảo nghe Lục Cẩn Niên hỏi như vậy, hoàn toàn yên tâm, thấy vẻ mặt người đàn ông hơi giãn ra, trong lòng cũng theo đó vui sướng, khéo léo hiểu lòng người đáng yêu nói: “Dưới tình huống không biết quà tặng là gì, mở ra xem mới có ý nghĩa.”
“Vậy sao?” Lục Cẩn Niên nhẹ nhàng hỏi lại một câu, sau đó ngón tay thon dài gạt mở giấy niêm phong bên ngoài hộp quà, tiếp đó mở lớp bọc phía ngoài, để lộ một hộp nhung màu vàng óng, bên trong đặt một chiếc kẹp cravat tinh xảo lặng lẽ nằm đó.
Ngọn đèn trong nhà chiếu xuống, mặt trên được dát mảnh kim cương nhỏ li ti, chiếu vào có chút chói mắt, đâm vào mắt Lục Cẩn Niên, không hiểu sao đáy mắt anh hơi nóng lên.
Trước kia khi anh sống cùng mẹ mình, điều kiện cuộc sống không đầy đủ, làm sao mà có tiền dư giả để mua quà tặng cho anh? Thậm chí ngay cả bánh ngọt, cũng là mẹ đi làm ở hộp đêm lén lút mang về cho, đây có lẽ là món quà duy nhất trong sinh nhật anh.
Sau khi mẹ qua đời, sinh nhật của anh cũng không có ai quan tâm, cho nên ngay cả bản thân anh cũng chẳng thèm để ý tới.
Nhưng anh không nghĩ đến, thậm chí có ngày như thế này, anh sẽ nhận được món quà tinh xảo mà động lòng người như vậy.
Hơn nữa phần quà tặng này, chính là của người con gái anh yêu thương sâu sắc nhiều năm rồi tặng cho.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.