Chương 266: Quà sinh nhật tặng anh (6)
Diệp Phi Dạ
01/05/2016
"Nhưng đây là nhân viên rửa xe tìm thấy trên ghế sau của ngài."
Bút ghi âm này nếu không phải của Kiều An Hạ, thì cũng là của Kiều An Hảo... Lục Cẩn Niên khẽ nhăn mày, khựng bước chân, vươn tay cầm lấy bút ghi âm từ tay trợ lý, sau đó tiếp tục đi về phía thang máy.
-
Trở lại Truyền thông Hoàn Ảnh, trên bàn làm việc của Lục Cẩn Niên chồng chất mấy chồng văn kiện khẩn. Khi anh xử lý xong xuôi đã là bốn giờ rưỡi chiều.
Lục Cẩn Niên day day ấn đường mệt mỏi, uể oải dựa vào ghế làm việc, thư giãn chừng năm phút, rồi lại ngồi thẳng người. Lúc bật máy tính, anh thoáng liếc thấy chiếc bút ghi âm mình tiện tay đặt trên bàn.
Lục Cẩn Niên do dự một chặp, không nhập mật khẩu máy tính, mà cầm cây bút ghi âm kia lên.
Cây bút ghi âm này chắc được mua lâu rồi nên có nhiều chỗ đã sờn mòn.
Lục Cẩn Niên xoay tới xoay lui cây bút ghi âm, vẫn không nghĩ ra rốt cuộc là của Kiều An Hảo hay Kiều An Hạ, thật khiến người khác tò mò. Tuy vật rơi trên xe anh, nhưng muốn trả về nguyên chủ thì đành phải nghe thử đoạn ghi âm thôi, nên Lục Cẩn Niên nhẹ tay nhấn nút 'play'.
Tiếng lạo xạo hơn mười giây, sau đó mới truyền đến giọng nói quen tai gọi một cái tên thân thuộc: "Kiều Kiều, rốt cuộc là em muốn nói với anh cái gì"
Là tiếng của Hứa Gia Mộc, âm thanh rất từ tính, ngọt ngào êm tai.
Phần ghi âm không truyền đến giọng của Kiều An Hảo, vẫn lạo xạo như cũ không lâu, lại có giọng điệu thúc giục của Hứa Gia Mộc: "Kiều Kiều, em muốn nói gì thì nói nhanh lên, vì sao phải đóng cửa?"
"Ôi, Kiều Kiều, em biết chủ động rót nước cho anh từ bao giờ vậy?"
"Anh Gia Mộc, anh nghiêm túc đi, em thật sự có việc muốn nói với anh." Rốt cục máy ghi âm cũng truyền đến giọng mềm mại mang theo chút ngây thơ của Kiều An Hảo.
"Được, được, được, anh nghiêm túc." Hứa Gia Mộc dung túng, chàng nam sinh nghiêm trang lại, rồi ho khan hai tiếng: "Rồi, bây giờ anh thật sự nghiêm túc. Lại đây, Kiều Kiều, anh dỏng tai lắng nghe."
Máy ghi âm yên tĩnh một hồi lâu, mới vang lên giọng mềm mại, dịu dàng của Kiều An Hảo: "Có người nói rằng, mỗi con người tồn tại, là để cho một nửa kia của riêng mình được sinh ra. Em nghĩ, em được sinh ra trên cõi đời này, là vì có anh."
Bỗng chốc Lục Cẩn Niên cứng đờ, ánh mắt nhìn chòng chọc cây bút ghi âm rơi vào vô định.
Không có tiếng trả lời của Hứa Gia Mộc, nhưng Kiều An Hảo vẫn câu sau tiếp câu trước, dõng dạc từng câu từng lời.
"Em không có nhiều ước mơ, chỉ hi vọng có thể ở bên cạnh anh."
"Em không có tài văn chương, nhưng điều em muốn nói, em muốn năm mươi năm sau, vẫn có thể yêu anh như bây giờ."
"Có lẽ, suốt kiếp này, sẽ không có ai khiến em yêu da diết như anh vậy."
"Anh biết không, kể từ ngày hôm ấy gặp anh, em đã làm tất cả để được gần anh hơn."
"Em đã mơ rất nhiều giấc mơ, trong mỗi giấc mộng đều có anh. Em cũng từng tưởng tượng rất nhiều, mỗi lần đều tưởng tượng kề vai bên anh. Em cũng cầu nguyện rất nhiều điều, từng ước nguyện đều hi vọng anh yêu em."
Bút ghi âm này nếu không phải của Kiều An Hạ, thì cũng là của Kiều An Hảo... Lục Cẩn Niên khẽ nhăn mày, khựng bước chân, vươn tay cầm lấy bút ghi âm từ tay trợ lý, sau đó tiếp tục đi về phía thang máy.
-
Trở lại Truyền thông Hoàn Ảnh, trên bàn làm việc của Lục Cẩn Niên chồng chất mấy chồng văn kiện khẩn. Khi anh xử lý xong xuôi đã là bốn giờ rưỡi chiều.
Lục Cẩn Niên day day ấn đường mệt mỏi, uể oải dựa vào ghế làm việc, thư giãn chừng năm phút, rồi lại ngồi thẳng người. Lúc bật máy tính, anh thoáng liếc thấy chiếc bút ghi âm mình tiện tay đặt trên bàn.
Lục Cẩn Niên do dự một chặp, không nhập mật khẩu máy tính, mà cầm cây bút ghi âm kia lên.
Cây bút ghi âm này chắc được mua lâu rồi nên có nhiều chỗ đã sờn mòn.
Lục Cẩn Niên xoay tới xoay lui cây bút ghi âm, vẫn không nghĩ ra rốt cuộc là của Kiều An Hảo hay Kiều An Hạ, thật khiến người khác tò mò. Tuy vật rơi trên xe anh, nhưng muốn trả về nguyên chủ thì đành phải nghe thử đoạn ghi âm thôi, nên Lục Cẩn Niên nhẹ tay nhấn nút 'play'.
Tiếng lạo xạo hơn mười giây, sau đó mới truyền đến giọng nói quen tai gọi một cái tên thân thuộc: "Kiều Kiều, rốt cuộc là em muốn nói với anh cái gì"
Là tiếng của Hứa Gia Mộc, âm thanh rất từ tính, ngọt ngào êm tai.
Phần ghi âm không truyền đến giọng của Kiều An Hảo, vẫn lạo xạo như cũ không lâu, lại có giọng điệu thúc giục của Hứa Gia Mộc: "Kiều Kiều, em muốn nói gì thì nói nhanh lên, vì sao phải đóng cửa?"
"Ôi, Kiều Kiều, em biết chủ động rót nước cho anh từ bao giờ vậy?"
"Anh Gia Mộc, anh nghiêm túc đi, em thật sự có việc muốn nói với anh." Rốt cục máy ghi âm cũng truyền đến giọng mềm mại mang theo chút ngây thơ của Kiều An Hảo.
"Được, được, được, anh nghiêm túc." Hứa Gia Mộc dung túng, chàng nam sinh nghiêm trang lại, rồi ho khan hai tiếng: "Rồi, bây giờ anh thật sự nghiêm túc. Lại đây, Kiều Kiều, anh dỏng tai lắng nghe."
Máy ghi âm yên tĩnh một hồi lâu, mới vang lên giọng mềm mại, dịu dàng của Kiều An Hảo: "Có người nói rằng, mỗi con người tồn tại, là để cho một nửa kia của riêng mình được sinh ra. Em nghĩ, em được sinh ra trên cõi đời này, là vì có anh."
Bỗng chốc Lục Cẩn Niên cứng đờ, ánh mắt nhìn chòng chọc cây bút ghi âm rơi vào vô định.
Không có tiếng trả lời của Hứa Gia Mộc, nhưng Kiều An Hảo vẫn câu sau tiếp câu trước, dõng dạc từng câu từng lời.
"Em không có nhiều ước mơ, chỉ hi vọng có thể ở bên cạnh anh."
"Em không có tài văn chương, nhưng điều em muốn nói, em muốn năm mươi năm sau, vẫn có thể yêu anh như bây giờ."
"Có lẽ, suốt kiếp này, sẽ không có ai khiến em yêu da diết như anh vậy."
"Anh biết không, kể từ ngày hôm ấy gặp anh, em đã làm tất cả để được gần anh hơn."
"Em đã mơ rất nhiều giấc mơ, trong mỗi giấc mộng đều có anh. Em cũng từng tưởng tượng rất nhiều, mỗi lần đều tưởng tượng kề vai bên anh. Em cũng cầu nguyện rất nhiều điều, từng ước nguyện đều hi vọng anh yêu em."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.