Chương 904: Sau đó (20)
Diệp Phi Dạ
03/09/2016
Editor: Maria Nyoko
Tiến vào phòng khách, Hứa Gia Mộc nhìn cũng chẳng nhìn Tống Tương Tư theo sau lưng, chỉ một cái ghế sa lon, ý bảo cô ngồi, thẳng đi đến máy đun nước trước, lấy một ly nước.
Hứa Gia Mộc bưng ly nước xoay người, thấy Tống Tương Tư sững sờ đứng ở giữa phòng khách, hắn cau lại hạ xuống, không có kêu cô ngồi, mà là cất bước đi tới trước mặt cô, đưa ly nước tới: "Cô gấp muốn tôi giúp cái gì?"
Tống Tương Tư không có nhận ly nước trong tay Hứa Gia Mộc, mà sắc mặt tái nhợt ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm ánh mắt của Hứa Gia Mộc, không chút do dự nào liền bật thốt lên: "Tôi muốn máu của anh."
Hứa Gia Mộc bưng ly nước, bởi vì lời nói cô vô cùng trực tiếp dứt khoát, chợt run một cái, nước ấm áp văng ra, rơi vào ống tay áo hắn, ướt một vòng.
Chỉ là một phút sau, Hứa Gia Mộc liền ổn định thần, trán khẽ nhúc nhích: "Muốn máu tôi ?"
"Vâng" Tống Tương Tư gật đầu lia lịa, vẻ mặt trở nên hốt hoảng luống cuống, cô không đợi hỏi Hứa Gia Mộc tại sao, tự nhiên tiếp tục mở miệng: "Cầu xin anh đi với Tôi Đến Bệnh Viện Thành Phố Được Không? Hôm Nay Ở Đường Nam, Giang Ly Thành lái xe xảy ra chuyện. . . . . ."
"Cho nên, cô tìm đến tôi là vì muốn cứu chồng cô?" Hứa Gia Mộc bỗng dưng lên tiếng, cắt đứt lời nói Tống Tương Tư, hắn nhìn chằm chằm ánh mắt của cô, có chút trở nên bén nhọn.
Tống Tương Tư sửng sốt một chút, mới phản ứng được mới vừa rồi mình suýt nữa nói cho Hứa Gia Mộc, Tiểu Anko có cùng nhóm máu với hắn, cầu xin hắn cứu Tiểu Anko.
Lúc cô chạy đi bệnh viện, Tiểu Anko đang cấp cứu, bác sỹ nói cho cô biết, Tiểu Anko mất máu quá nhiều, trong bệnh viện máu không đủ dùng, để cho cô vội vàng nghĩ biện pháp tìm người có cũng nhóm máu, nếu không có sinh mạng sẽ nguy hiểm.
Ngay lúc đó, nghe được bốn chữ tánh mạng nguy hiểm này trong nháy mắt, đại não liền bối rối, trong nháy mắt đó, trong đầu cô chỉ có thể nghĩ đến Hứa Gia Mộc có cùng nhóm máu với Tiểu Anko, sau đó cô nghĩ cũng không nghĩ đi qua.
Nếu không phải trong lúc bất chợt Hứa Gia Mộc cắt đứt lời của cô..., sợ là cô liền bại lộ sơ hở. . . . . .
Tống Tương Tư dừng lại hơn một phút đồng hồ, tầm mắt mới thõng xuống, thật không giải thích, chỉ là nhẹ nhàng nói một câu: "Cầu xin anh đi với tôi đến bệnh viện có được hay không?"
Hứa Gia Mộc nhìn chằm chằm Tống Tương Tư, hồi lâu cũng không có nói chuyện.
Hắn nghĩ tới mấy giờ trước, ở Câu Lạc Bộ Kinh Đô, thái độ cô đối với hắn kiêu căng, tuyệt tình giá lạnh như vậy, cùng với thái độ hiện tại kinh hoảng vội vàng tưởng như hai người.
Thì ra là, cô không phải không để tâm, chỉ là lòng của cô, không có ở trên người hắn. . . . . .
Hứa Gia Mộc nắm ly nước trong tay, sức lực lại bắt đầu trở nên to lớn.
Hắn nhìn chằm chằm ánh mắt của cô, khoảng không gian đen kịt, không có bất kỳ cảm xúc, khiến Tống Tương Tư không hiểu rõ đáy lòng hắn lúc này đang suy nghĩ gì.
Bên trong phòng an tĩnh ước chừng nửa phút, Tống Tương Tư lo lắng Tiểu Anko không nhịn được lên tiếng: "Gia Mộc, đi với tôi một chuyến, được không?"
Nói xong, Tống Tương Tư liền vươn tay, chộp tới cổ tay Hứa Gia Mộc.
Chỉ là đầu ngón tay của cô cũng không đụng phải ống tay áo của hắn, trong lúc bất chợt người liền hướng lui về sau một bước, quay đầu, không liếc nhìn cô một cái chậm rãi đặt ly nước trong tay ở trên khay trà, âm thanh rất nhạt thật bình tĩnh mà nói: "Thật xin lỗi, tôi không có hứng thú."
Nói xong, Hứa Gia Mộc còn chỉ chỉ cửa, một bộ tiễn khách: "Tống tiểu thư xin đi tìm người khác hỗ trợ thôi."
Tiến vào phòng khách, Hứa Gia Mộc nhìn cũng chẳng nhìn Tống Tương Tư theo sau lưng, chỉ một cái ghế sa lon, ý bảo cô ngồi, thẳng đi đến máy đun nước trước, lấy một ly nước.
Hứa Gia Mộc bưng ly nước xoay người, thấy Tống Tương Tư sững sờ đứng ở giữa phòng khách, hắn cau lại hạ xuống, không có kêu cô ngồi, mà là cất bước đi tới trước mặt cô, đưa ly nước tới: "Cô gấp muốn tôi giúp cái gì?"
Tống Tương Tư không có nhận ly nước trong tay Hứa Gia Mộc, mà sắc mặt tái nhợt ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm ánh mắt của Hứa Gia Mộc, không chút do dự nào liền bật thốt lên: "Tôi muốn máu của anh."
Hứa Gia Mộc bưng ly nước, bởi vì lời nói cô vô cùng trực tiếp dứt khoát, chợt run một cái, nước ấm áp văng ra, rơi vào ống tay áo hắn, ướt một vòng.
Chỉ là một phút sau, Hứa Gia Mộc liền ổn định thần, trán khẽ nhúc nhích: "Muốn máu tôi ?"
"Vâng" Tống Tương Tư gật đầu lia lịa, vẻ mặt trở nên hốt hoảng luống cuống, cô không đợi hỏi Hứa Gia Mộc tại sao, tự nhiên tiếp tục mở miệng: "Cầu xin anh đi với Tôi Đến Bệnh Viện Thành Phố Được Không? Hôm Nay Ở Đường Nam, Giang Ly Thành lái xe xảy ra chuyện. . . . . ."
"Cho nên, cô tìm đến tôi là vì muốn cứu chồng cô?" Hứa Gia Mộc bỗng dưng lên tiếng, cắt đứt lời nói Tống Tương Tư, hắn nhìn chằm chằm ánh mắt của cô, có chút trở nên bén nhọn.
Tống Tương Tư sửng sốt một chút, mới phản ứng được mới vừa rồi mình suýt nữa nói cho Hứa Gia Mộc, Tiểu Anko có cùng nhóm máu với hắn, cầu xin hắn cứu Tiểu Anko.
Lúc cô chạy đi bệnh viện, Tiểu Anko đang cấp cứu, bác sỹ nói cho cô biết, Tiểu Anko mất máu quá nhiều, trong bệnh viện máu không đủ dùng, để cho cô vội vàng nghĩ biện pháp tìm người có cũng nhóm máu, nếu không có sinh mạng sẽ nguy hiểm.
Ngay lúc đó, nghe được bốn chữ tánh mạng nguy hiểm này trong nháy mắt, đại não liền bối rối, trong nháy mắt đó, trong đầu cô chỉ có thể nghĩ đến Hứa Gia Mộc có cùng nhóm máu với Tiểu Anko, sau đó cô nghĩ cũng không nghĩ đi qua.
Nếu không phải trong lúc bất chợt Hứa Gia Mộc cắt đứt lời của cô..., sợ là cô liền bại lộ sơ hở. . . . . .
Tống Tương Tư dừng lại hơn một phút đồng hồ, tầm mắt mới thõng xuống, thật không giải thích, chỉ là nhẹ nhàng nói một câu: "Cầu xin anh đi với tôi đến bệnh viện có được hay không?"
Hứa Gia Mộc nhìn chằm chằm Tống Tương Tư, hồi lâu cũng không có nói chuyện.
Hắn nghĩ tới mấy giờ trước, ở Câu Lạc Bộ Kinh Đô, thái độ cô đối với hắn kiêu căng, tuyệt tình giá lạnh như vậy, cùng với thái độ hiện tại kinh hoảng vội vàng tưởng như hai người.
Thì ra là, cô không phải không để tâm, chỉ là lòng của cô, không có ở trên người hắn. . . . . .
Hứa Gia Mộc nắm ly nước trong tay, sức lực lại bắt đầu trở nên to lớn.
Hắn nhìn chằm chằm ánh mắt của cô, khoảng không gian đen kịt, không có bất kỳ cảm xúc, khiến Tống Tương Tư không hiểu rõ đáy lòng hắn lúc này đang suy nghĩ gì.
Bên trong phòng an tĩnh ước chừng nửa phút, Tống Tương Tư lo lắng Tiểu Anko không nhịn được lên tiếng: "Gia Mộc, đi với tôi một chuyến, được không?"
Nói xong, Tống Tương Tư liền vươn tay, chộp tới cổ tay Hứa Gia Mộc.
Chỉ là đầu ngón tay của cô cũng không đụng phải ống tay áo của hắn, trong lúc bất chợt người liền hướng lui về sau một bước, quay đầu, không liếc nhìn cô một cái chậm rãi đặt ly nước trong tay ở trên khay trà, âm thanh rất nhạt thật bình tĩnh mà nói: "Thật xin lỗi, tôi không có hứng thú."
Nói xong, Hứa Gia Mộc còn chỉ chỉ cửa, một bộ tiễn khách: "Tống tiểu thư xin đi tìm người khác hỗ trợ thôi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.