Chương 911: Sau này (27)
Diệp Phi Dạ
03/09/2016
Hứa Gia Mộc cầm điện
thoại di động, đầu nghiêng sang một bên, nhìn ánh nắng chói trang ngoài
cửa sổ, nhìn thật lâu, sau đó mở miệng với Lục Cẩn Niên trong điện
thoại, nhẹ nhàng chậm chạp nói một câu: "Em muốn kết hôn."
Giọng điệu Hứa Gia Mộc nói những lời này sóng nước chẳng xao, không có một chút tình cảm nào, giống như một vũng nước đọng, nhưng rơi vào trong tai Lục Cẩn Niên, lại giống như sấm tự nhiên nổ vang, uy lực vô cùng lớn.
Lục Cẩn Niên ở trong điện thoại tạm dừng khoảng 3 phút, mới mở miệng, hỏi: "Kết hôn với ai? Trước kia thúc dục cậu nhiều lần như vậy, cuối cùng đều trốn tránh, bây giờ làm sao, lập tức đã muốn kết hôn hả? Có phải đã xảy ra chuyện gì đúng không..."
"Không có xảy ra chuyện gì." Mặc dù giọng nói Lục Cẩn Niên vẫn nhạt như trước đây, nghe qua rất lạnh lùng, nhưng lại làm cho Hứa Gia Mộc cảm giác được sự lo lắng ở trong đó, anh nói không nên lời vì sao, cả người liền trở nên có chút khổ sở, anh nuốt nước miếng một cái, mới ổn định giọng điệu của mình tiếp tục nói: "Cũng chưa biết muốn kết hôn với ai... Nhưng, em không muốn tiếp tục ở một mình như vậy nữa."
Trong điện thoại lại là một hồi yên tĩnh, lần này Hứa Gia Mộc không đợi Lục Cẩn Niên mở miệng nữa, liền thầm hít một hơi, làm giọng nói hơi thoải mái một chút: "Được rồi, em còn có chút việc, tối nay gặp."
Sau đó, Hứa Gia Mộc vội vã cúp điện thoại.
Đầu ngón tay của anh đều run rẩy.
Anh dùng sức nắm điện thoại di động, ngồi ở trên ghế làm việc ngơ ngác rất lâu, sau đó giống như mất đi toàn bộ khí lực, ghé vào trên bàn làm việc, nhẹ nhàng mà nhắm hai mắt lại, đại khái qua một phút, khóe mắt anh có một giọt nước mắt rất trong suốt, lăn xuống.
Bữa tiệc bắt đầu từ 8 giờ rưỡi tối, 7 giờ Hứa Gia Mộc cố ý trở về Cẩm Tú Viên một chuyến, lúc ở trong phòng thay đồ chọn quần áo, Hứa Gia Mộc theo thói quen lấy bộ tây trang màu xanh, sau đó, liền ngây ngẩn cả người.
Anh nhớ đến, trước kia mình không thích mặc quần áo màu lam, là Tống Tương Tư lúc mới ra nghề được hai năm, cô giành được giải thưởng vai nữ chính xuất sắc nhất, cố ý để lại cho anh một tấm thiếp mời khách quý, vì một đêm lễ trao giải kia, Tống Tương Tư cố ý đi cửa hàng thời trang chọn một bộ lễ phục, anh đi cùng, ngày đó cô cũng để cho anh chọn một bộ quần áo, anh theo thói quen muốn chọn màu trắng, cô lại giới thiệu màu xanh cho anh, nói anh mặc màu xanh hiện ra rất đẹp trai, cẩn thận suy nghĩ một chút, có lẽ là từ lúc đó trở đi, về sau rất nhiều lần anh tham gia bữa tiệc, mặc dù mỗi lần mặc quần áo cũng không giống, nhưng đều là màu xanh.
Hứa Gia mộc ngừng một lúc, treo tây trang màu xanh trở về trong tủ quần áo, một lần nữa cầm lấy tây trang màu đen.
Từ hôm nay trở đi, anh phải cố gắng từ bỏ tất cả thói quen có liên quan đến cô.
8 giờ rưỡi, Hứa Gia Mộc đúng giờ đến cửa lớn khách sạn Bắc Kinh.
Hứa Gia Mộc không đợi đứa bé giữ cửa chạy đến mở cửa xe, đã trực tiếp mở cửa xuống xe, anh vừa mới ổn định trên mặt đất, thì khóe mắt liếc thấy một bóng dáng quen thuộc, Hứa Gia Mộc chợt quay đầu, thấy cách đó không xa dưới đèn đường, Tống Tương Tư ôm Tiểu Hồng đứng ở ven đường đón xe taxi.
Cửa xe là cảm ứng, bởi vì Hứa Gia Mộc mở biên độ không lớn, tự động khép kín, cuối cùng ngón tay Hứa Gia Mộc bị kẹp lại, anh giống như hoàn toàn không cảm giác được đau đớn, cho đến Tống Tương Tư ôm Tiểu Hồng đón xe rời đi, anh mới nghe thấy đứa bé giữ cửa bên cạnh, lễ phép hỏi: "Ông Hứa? Xin hỏi người có cần giúp gì không?"
Giọng điệu Hứa Gia Mộc nói những lời này sóng nước chẳng xao, không có một chút tình cảm nào, giống như một vũng nước đọng, nhưng rơi vào trong tai Lục Cẩn Niên, lại giống như sấm tự nhiên nổ vang, uy lực vô cùng lớn.
Lục Cẩn Niên ở trong điện thoại tạm dừng khoảng 3 phút, mới mở miệng, hỏi: "Kết hôn với ai? Trước kia thúc dục cậu nhiều lần như vậy, cuối cùng đều trốn tránh, bây giờ làm sao, lập tức đã muốn kết hôn hả? Có phải đã xảy ra chuyện gì đúng không..."
"Không có xảy ra chuyện gì." Mặc dù giọng nói Lục Cẩn Niên vẫn nhạt như trước đây, nghe qua rất lạnh lùng, nhưng lại làm cho Hứa Gia Mộc cảm giác được sự lo lắng ở trong đó, anh nói không nên lời vì sao, cả người liền trở nên có chút khổ sở, anh nuốt nước miếng một cái, mới ổn định giọng điệu của mình tiếp tục nói: "Cũng chưa biết muốn kết hôn với ai... Nhưng, em không muốn tiếp tục ở một mình như vậy nữa."
Trong điện thoại lại là một hồi yên tĩnh, lần này Hứa Gia Mộc không đợi Lục Cẩn Niên mở miệng nữa, liền thầm hít một hơi, làm giọng nói hơi thoải mái một chút: "Được rồi, em còn có chút việc, tối nay gặp."
Sau đó, Hứa Gia Mộc vội vã cúp điện thoại.
Đầu ngón tay của anh đều run rẩy.
Anh dùng sức nắm điện thoại di động, ngồi ở trên ghế làm việc ngơ ngác rất lâu, sau đó giống như mất đi toàn bộ khí lực, ghé vào trên bàn làm việc, nhẹ nhàng mà nhắm hai mắt lại, đại khái qua một phút, khóe mắt anh có một giọt nước mắt rất trong suốt, lăn xuống.
Bữa tiệc bắt đầu từ 8 giờ rưỡi tối, 7 giờ Hứa Gia Mộc cố ý trở về Cẩm Tú Viên một chuyến, lúc ở trong phòng thay đồ chọn quần áo, Hứa Gia Mộc theo thói quen lấy bộ tây trang màu xanh, sau đó, liền ngây ngẩn cả người.
Anh nhớ đến, trước kia mình không thích mặc quần áo màu lam, là Tống Tương Tư lúc mới ra nghề được hai năm, cô giành được giải thưởng vai nữ chính xuất sắc nhất, cố ý để lại cho anh một tấm thiếp mời khách quý, vì một đêm lễ trao giải kia, Tống Tương Tư cố ý đi cửa hàng thời trang chọn một bộ lễ phục, anh đi cùng, ngày đó cô cũng để cho anh chọn một bộ quần áo, anh theo thói quen muốn chọn màu trắng, cô lại giới thiệu màu xanh cho anh, nói anh mặc màu xanh hiện ra rất đẹp trai, cẩn thận suy nghĩ một chút, có lẽ là từ lúc đó trở đi, về sau rất nhiều lần anh tham gia bữa tiệc, mặc dù mỗi lần mặc quần áo cũng không giống, nhưng đều là màu xanh.
Hứa Gia mộc ngừng một lúc, treo tây trang màu xanh trở về trong tủ quần áo, một lần nữa cầm lấy tây trang màu đen.
Từ hôm nay trở đi, anh phải cố gắng từ bỏ tất cả thói quen có liên quan đến cô.
8 giờ rưỡi, Hứa Gia Mộc đúng giờ đến cửa lớn khách sạn Bắc Kinh.
Hứa Gia Mộc không đợi đứa bé giữ cửa chạy đến mở cửa xe, đã trực tiếp mở cửa xuống xe, anh vừa mới ổn định trên mặt đất, thì khóe mắt liếc thấy một bóng dáng quen thuộc, Hứa Gia Mộc chợt quay đầu, thấy cách đó không xa dưới đèn đường, Tống Tương Tư ôm Tiểu Hồng đứng ở ven đường đón xe taxi.
Cửa xe là cảm ứng, bởi vì Hứa Gia Mộc mở biên độ không lớn, tự động khép kín, cuối cùng ngón tay Hứa Gia Mộc bị kẹp lại, anh giống như hoàn toàn không cảm giác được đau đớn, cho đến Tống Tương Tư ôm Tiểu Hồng đón xe rời đi, anh mới nghe thấy đứa bé giữ cửa bên cạnh, lễ phép hỏi: "Ông Hứa? Xin hỏi người có cần giúp gì không?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.