Chương 755: Sự lựa chọn của Hứa Gia Mộc (14)
Diệp Phi Dạ
24/07/2016
Kiều An Hảo vốn muốn
tiếp tục ra vẻ thoải mái phản bác lại Lục Cẩn Niên "Anh nói sai rồi, em
có gì phải khó chịu chứ?", nhưng sau khi cô nghe thấy những lời này thì
trong cổ họng như có gì đó nghẽn lại, cảm xúc vẫn luôn bị cô cố gắng dằn xuống đáy lòng không được biểu hiện ra cuối cùng bị bộc phát.
"Kiều Kiều, trải qua chuyện này, ai cũng có tâm lý khó chịu, em giả vờ vui vẻ như vậy, sẽ chỉ làm lòng anh càng thêm đau mà thôi."
"Anh là chồng của em, là người có thể để em tin vậy và dựa vào không hề có chút e ngại nào, anh không muốn mình chỉ có thể vui vẻ cùng em mà không thể khổ sở cùng em."
Kiều An Hảo muốn bản thân ép toàn bộ cảm xúc khó chịu xuống, nhưng Lục Cẩn Niên lại cố tình mở miệng nói những lời này khiến cô có chút không nhịn được rơi nước mắt.
Anh nói không sai, xảy ra chuyện như vậy, sao cô có thể không khó chịu chứ?
Mặc dù đều nói đường mình mình đi, người ta nói thì kệ người ta, nhưng chẳng qua là đây là lúc chuyện không xảy ra trên người bạn, bạn mới có thể nói ra những lời an ủi có tính triết lý như vậy, đến lúc chuyện thực sự ập xuống người bạn, bạn mới hiểu ra, cái gì gọi là lời người đáng sợ.
Ai không muốn mình ở trong mắt người ngoài là quang vinh chói lọi, là quang minh lỗi lạc?
Ai lại muốn để bộ dáng vốn rất sạch sẽ nhiễm bụi đất, người gặp người mắng chứ?
Huống chi, chân tướng của chuyện này vốn không phải là kiểu trên mạng, nhưng lúc này, cô hết đường chối cãi rồi.
Cô uất ức lắm nha.
Từ xì căng đan của cô bị bày ra ánh sáng, từ phóng viên nhà báo chặn trước cửa nhà, đến mọi người trên mạng ai cũng mắng cô, rồi cô bị phóng viên xô đẩy ngã xuống đất... Cô bắt đầu uất ức rồi.
Chỉ là cô không muốn để cho Lục Cẩn Niên bực bội, cho nên cô vẫn luôn chịu đựng.
Cô cho là mình có thể kiên cường sống tiếp, nhưng một câu đơn giản của anh cứ như vậy mà đập nát vẻ ngụy trang của cô.
Kiều An Hảo rơi nước mắt càng lúc càng nhiều, nước mắt càng nhiều càng cảm thấy uất ức, đến cuối cùng thì trực tiếp khóc ra tiếng.
Lục Cẩn Niên không nói chuyện, chỉ im lặng ôm cô, mặc dù tha khóc lóc.
Mặc dù nghe cô tiếng khóc cô, trong lòng anh lại dấy lên từng đợt khó chịu.
Kiều An Hảo khóc hồi lâu, hồi lâu, cho đến cuối cùng người cũng run rẩy lên, tiếng khóc mới từ từ nhỏ dần.
Cô tựa như bị uất ức rất nhiều, ngẩng đầu lên, vừa nghẹn ngào vừa nước mắt lưng tròng ngước nhìn Lục Cẩn Niên, làm bộ đáng thương bắt đầu tố khổ: "Anh không biết đâu, những người đó rất quá đáng, bọn họ không biết cái gì cả thế mà mắng chửi em rất khó nghe đấy?"
"Hơn nữa cho dù những chuyện kia là thật, bọn họ dựa vào cái gì mà có thể chỉ trích em? Có lẽ trong thực tế, bọn họ còn quá đáng hơn cả em đấy!"
"Còn những ký giả kia nữa, em không nhận phỏng vấn sao có thể liên tục hỏi như vậy, chặn trước nhà người ta đã đành, còn liên tục gọi điện, thật là đáng ghét! Càng quá đáng hơn là, xô đẩy làm em ngã, anh xem, trầy da rồi nè, đau quá đi."
Kiều An Hảo không ngừng lãi nhãi nói rất nhiều chuyện, lúc nói xong câu cuối cùng, cô nhớ đến những lời nói trên mạng đó nói cô làm liên lụy tới Lục Cẩn Niên, nói cô không xứng với Lục Cẩn Niên, cô nhịn không được ánh mắt trở nên có chút ảm đạm, cánh môi giật giật, trong giọng nói mất đi tức giận bất bình vừa rồi, thay vào đó là sự bất an: "Lục Cẩn Niên, nếu không phải là em, anh sẽ không dính đến những phiền toái lớn này."
"Kiều Kiều, trải qua chuyện này, ai cũng có tâm lý khó chịu, em giả vờ vui vẻ như vậy, sẽ chỉ làm lòng anh càng thêm đau mà thôi."
"Anh là chồng của em, là người có thể để em tin vậy và dựa vào không hề có chút e ngại nào, anh không muốn mình chỉ có thể vui vẻ cùng em mà không thể khổ sở cùng em."
Kiều An Hảo muốn bản thân ép toàn bộ cảm xúc khó chịu xuống, nhưng Lục Cẩn Niên lại cố tình mở miệng nói những lời này khiến cô có chút không nhịn được rơi nước mắt.
Anh nói không sai, xảy ra chuyện như vậy, sao cô có thể không khó chịu chứ?
Mặc dù đều nói đường mình mình đi, người ta nói thì kệ người ta, nhưng chẳng qua là đây là lúc chuyện không xảy ra trên người bạn, bạn mới có thể nói ra những lời an ủi có tính triết lý như vậy, đến lúc chuyện thực sự ập xuống người bạn, bạn mới hiểu ra, cái gì gọi là lời người đáng sợ.
Ai không muốn mình ở trong mắt người ngoài là quang vinh chói lọi, là quang minh lỗi lạc?
Ai lại muốn để bộ dáng vốn rất sạch sẽ nhiễm bụi đất, người gặp người mắng chứ?
Huống chi, chân tướng của chuyện này vốn không phải là kiểu trên mạng, nhưng lúc này, cô hết đường chối cãi rồi.
Cô uất ức lắm nha.
Từ xì căng đan của cô bị bày ra ánh sáng, từ phóng viên nhà báo chặn trước cửa nhà, đến mọi người trên mạng ai cũng mắng cô, rồi cô bị phóng viên xô đẩy ngã xuống đất... Cô bắt đầu uất ức rồi.
Chỉ là cô không muốn để cho Lục Cẩn Niên bực bội, cho nên cô vẫn luôn chịu đựng.
Cô cho là mình có thể kiên cường sống tiếp, nhưng một câu đơn giản của anh cứ như vậy mà đập nát vẻ ngụy trang của cô.
Kiều An Hảo rơi nước mắt càng lúc càng nhiều, nước mắt càng nhiều càng cảm thấy uất ức, đến cuối cùng thì trực tiếp khóc ra tiếng.
Lục Cẩn Niên không nói chuyện, chỉ im lặng ôm cô, mặc dù tha khóc lóc.
Mặc dù nghe cô tiếng khóc cô, trong lòng anh lại dấy lên từng đợt khó chịu.
Kiều An Hảo khóc hồi lâu, hồi lâu, cho đến cuối cùng người cũng run rẩy lên, tiếng khóc mới từ từ nhỏ dần.
Cô tựa như bị uất ức rất nhiều, ngẩng đầu lên, vừa nghẹn ngào vừa nước mắt lưng tròng ngước nhìn Lục Cẩn Niên, làm bộ đáng thương bắt đầu tố khổ: "Anh không biết đâu, những người đó rất quá đáng, bọn họ không biết cái gì cả thế mà mắng chửi em rất khó nghe đấy?"
"Hơn nữa cho dù những chuyện kia là thật, bọn họ dựa vào cái gì mà có thể chỉ trích em? Có lẽ trong thực tế, bọn họ còn quá đáng hơn cả em đấy!"
"Còn những ký giả kia nữa, em không nhận phỏng vấn sao có thể liên tục hỏi như vậy, chặn trước nhà người ta đã đành, còn liên tục gọi điện, thật là đáng ghét! Càng quá đáng hơn là, xô đẩy làm em ngã, anh xem, trầy da rồi nè, đau quá đi."
Kiều An Hảo không ngừng lãi nhãi nói rất nhiều chuyện, lúc nói xong câu cuối cùng, cô nhớ đến những lời nói trên mạng đó nói cô làm liên lụy tới Lục Cẩn Niên, nói cô không xứng với Lục Cẩn Niên, cô nhịn không được ánh mắt trở nên có chút ảm đạm, cánh môi giật giật, trong giọng nói mất đi tức giận bất bình vừa rồi, thay vào đó là sự bất an: "Lục Cẩn Niên, nếu không phải là em, anh sẽ không dính đến những phiền toái lớn này."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.