Chương 809: Thăm lại quang cảnh mười năm trước [9]
Diệp Phi Dạ
29/07/2016
Editor: Nana Trang
Bởi vì nhìn thông qua cánh cửa sổ kia, đúng lúc có thể nhìn thấy sân bóng rổ trường học, ba buổi trưa của mỗi tuần là khóa thể dục của lớp một, cô ở phòng học lớp ba có thể nhìn thấy Lục Cẩn Niên chơi bóng ở trên sân bóng rổ.
Lục Cẩn Niên nhìn chằm chằm vào vị trí Kiều An Hảo ngồi một hồi lâu, mới quay đầu lại dời tầm mắt nhìn về phía Kiều An Hảo một lần nữa, trong giọng nói mang theo sự cô đơn vắng vẻ rõ ràng: "Lúc đó anh còn tưởng rằng có thể làm bạn học cùng lớp với em."
Kiều An Hảo bị những lời này của Lục Cẩn Niên làm cho đáy lòng nổi lên chút đau xót, cũng nổi lên chút cảm xúc nói không nên lời.
Lúc trước anh còn trẻ, vì cô mà đặc biệt bỏ nửa bài thi để đến lớp ba, nhưng cô lại vì anh, liều mạng vào lớp một, hai người cứ như vậy mà thần xui quỷ khiến bỏ lỡ mất nhau.
Trong cổ họng như bị vật gì đó chặn lại, có chút chua xót, còn có chút ấm áp, Kiều An Hảo nhếch khóe môi, phát ra âm thanh có chút rung động nhẹ: "Thật khéo, khi đó em cũng cho rằng mình có thể làm bạn học cùng lớp với anh."
Lục Cẩn Niên nhìn vào ánh mắt của Kiều An Hảo, dấy lên sự kinh ngạc, còn nhúc nhích chút niềm vui bất ngờ: "Em thi vào lớp một, là vì muốn học cùng một lớp với anh?"
"Đúng vậy." Kiều An Hảo gật đầu một cái, tùy ý tựa vào một bàn học, giống như nhớ lại chuyện cũ năm đó, nghiêng đầu suy nghĩ một hồi lâu, mới nói: "Hiện tại nhớ lại, đều cảm thấy đó là nửa năm ác mộng, vì để thi vào lớp một, em gần như đi ngủ lúc trời vừa rạng sáng..."
Kiều An Hảo còn chưa nói xong đã bị Lục Cẩn Niên kéo mạnh ôm chặt vào lòng, theo sau cái ôm, là giọng nói cực kỳ nhẹ truyền đến: "Vậy em thi vào đại học A, cũng là vì anh?"
"Ừm." Kiều An Hảo đáp nhẹ một câu, môi liền bị Lục Cẩn Niên chắn lại.
Lục Cẩn Niên hôn được một nửa, đột nhiên rời khỏi môi Kiều An Hảo, hơi thở có chút bất ổn nói: "Kiều Kiều, anh rất vui."
Thật sự rất vui.
Tuổi thanh xuân ngây ngô không phải chỉ có mình anh cố gắng, mà cô cũng tranh thủ giống anh.
Thật sự rất cảm ơn, đã yêu anh từ thuở thanh xuân.
Lục Cẩn Niên phủ lên môi Kiều An Hảo lần nữa, trong phòng học cực kỳ yên tĩnh, ánh mặt trời lẳng lặng len lỏi qua cửa sổ rơi ở trên bàn học, soi sáng một tầng long đong.
Thật sự rất tốt.
Một năm đó, anh gặp được cô, sau đó chuyện xưa của bọn họ bắt đầu từ một năm đó.
Mười ba năm sau.
Anh và cô rốt cục cũng ở chung với nhau, mặc dù dung mạo, biến đổi nhưng trong lòng anh vẫn là anh khi còn trẻ, mà trong máu của cô vẫn là cô của thuở thanh xuân kia.
Hôn hồi lâu, hai người mới tách ra.
Trong phòng học yên tĩnh chỉ có tiếng hít thở bất ổn của bọn họ.
Mặc dù Kiều An Hảo đã làm vợ người ta, thậm chí đã có con, nhưng vẫn bị nụ hôn nóng bỏng vừa rồi làm cho có chút xấu hổ rụt rè, cô hơi cúi thấp đầu đứng trước mặt Lục Cẩn Niên.
Lục Cẩn Niên cúi đầu nhìn cô, nhìn rất lâu mới vươn tay ra sửa sang lại tóc mai ở bên tai có chút loạn, anh vén tóc ra sau tau, sau đó cầm tay cô nói: "Đi thôi, chúng ta đến chỗ khác đi dạo đi."
Đi ra khỏi phòng học, Lục Cẩn Niên nắm tay Kiều An Hảo đi về hướng lớp một, hai người không đi vào phòng học lớp một, khi đi ngang qua cửa sổ, hai người vẫn dừng chân, đi vào bên trong quan sát.
Bảng đen vẫn chưa lau, bên trên vẽ nhiều đường parabol, phía dưới là là một vài công thức toán học rườm rà.
Bởi vì nhìn thông qua cánh cửa sổ kia, đúng lúc có thể nhìn thấy sân bóng rổ trường học, ba buổi trưa của mỗi tuần là khóa thể dục của lớp một, cô ở phòng học lớp ba có thể nhìn thấy Lục Cẩn Niên chơi bóng ở trên sân bóng rổ.
Lục Cẩn Niên nhìn chằm chằm vào vị trí Kiều An Hảo ngồi một hồi lâu, mới quay đầu lại dời tầm mắt nhìn về phía Kiều An Hảo một lần nữa, trong giọng nói mang theo sự cô đơn vắng vẻ rõ ràng: "Lúc đó anh còn tưởng rằng có thể làm bạn học cùng lớp với em."
Kiều An Hảo bị những lời này của Lục Cẩn Niên làm cho đáy lòng nổi lên chút đau xót, cũng nổi lên chút cảm xúc nói không nên lời.
Lúc trước anh còn trẻ, vì cô mà đặc biệt bỏ nửa bài thi để đến lớp ba, nhưng cô lại vì anh, liều mạng vào lớp một, hai người cứ như vậy mà thần xui quỷ khiến bỏ lỡ mất nhau.
Trong cổ họng như bị vật gì đó chặn lại, có chút chua xót, còn có chút ấm áp, Kiều An Hảo nhếch khóe môi, phát ra âm thanh có chút rung động nhẹ: "Thật khéo, khi đó em cũng cho rằng mình có thể làm bạn học cùng lớp với anh."
Lục Cẩn Niên nhìn vào ánh mắt của Kiều An Hảo, dấy lên sự kinh ngạc, còn nhúc nhích chút niềm vui bất ngờ: "Em thi vào lớp một, là vì muốn học cùng một lớp với anh?"
"Đúng vậy." Kiều An Hảo gật đầu một cái, tùy ý tựa vào một bàn học, giống như nhớ lại chuyện cũ năm đó, nghiêng đầu suy nghĩ một hồi lâu, mới nói: "Hiện tại nhớ lại, đều cảm thấy đó là nửa năm ác mộng, vì để thi vào lớp một, em gần như đi ngủ lúc trời vừa rạng sáng..."
Kiều An Hảo còn chưa nói xong đã bị Lục Cẩn Niên kéo mạnh ôm chặt vào lòng, theo sau cái ôm, là giọng nói cực kỳ nhẹ truyền đến: "Vậy em thi vào đại học A, cũng là vì anh?"
"Ừm." Kiều An Hảo đáp nhẹ một câu, môi liền bị Lục Cẩn Niên chắn lại.
Lục Cẩn Niên hôn được một nửa, đột nhiên rời khỏi môi Kiều An Hảo, hơi thở có chút bất ổn nói: "Kiều Kiều, anh rất vui."
Thật sự rất vui.
Tuổi thanh xuân ngây ngô không phải chỉ có mình anh cố gắng, mà cô cũng tranh thủ giống anh.
Thật sự rất cảm ơn, đã yêu anh từ thuở thanh xuân.
Lục Cẩn Niên phủ lên môi Kiều An Hảo lần nữa, trong phòng học cực kỳ yên tĩnh, ánh mặt trời lẳng lặng len lỏi qua cửa sổ rơi ở trên bàn học, soi sáng một tầng long đong.
Thật sự rất tốt.
Một năm đó, anh gặp được cô, sau đó chuyện xưa của bọn họ bắt đầu từ một năm đó.
Mười ba năm sau.
Anh và cô rốt cục cũng ở chung với nhau, mặc dù dung mạo, biến đổi nhưng trong lòng anh vẫn là anh khi còn trẻ, mà trong máu của cô vẫn là cô của thuở thanh xuân kia.
Hôn hồi lâu, hai người mới tách ra.
Trong phòng học yên tĩnh chỉ có tiếng hít thở bất ổn của bọn họ.
Mặc dù Kiều An Hảo đã làm vợ người ta, thậm chí đã có con, nhưng vẫn bị nụ hôn nóng bỏng vừa rồi làm cho có chút xấu hổ rụt rè, cô hơi cúi thấp đầu đứng trước mặt Lục Cẩn Niên.
Lục Cẩn Niên cúi đầu nhìn cô, nhìn rất lâu mới vươn tay ra sửa sang lại tóc mai ở bên tai có chút loạn, anh vén tóc ra sau tau, sau đó cầm tay cô nói: "Đi thôi, chúng ta đến chỗ khác đi dạo đi."
Đi ra khỏi phòng học, Lục Cẩn Niên nắm tay Kiều An Hảo đi về hướng lớp một, hai người không đi vào phòng học lớp một, khi đi ngang qua cửa sổ, hai người vẫn dừng chân, đi vào bên trong quan sát.
Bảng đen vẫn chưa lau, bên trên vẽ nhiều đường parabol, phía dưới là là một vài công thức toán học rườm rà.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.