Chương 798: Thư tình của năm ấy (8)
Diệp Phi Dạ
29/07/2016
Ngày hôm say là Đại hội cổ đông hoàn ảnh truyền thông mỗi năm một lần, Lục Cẩn Niên tất nhiên phải tham gia.
Hội nghị là mười giờ sáng, bảy giờ rưỡi hắn rời giường, chạy đến phòng ăn, nấu một nồi cháo trắng thanh đạm.
Trợ lý sợ kẹt xe trễ thời gian hợp, tám giờ rưỡi lái xe đến Cẩm Tú Viên đón Lục Cẩn Niên.
Lúc đến nơi, Lục Cẩn Niên đang ở trên lầu phục vụ Kiều An Hảo rời giường, hắn ở dưới lầu đợi khoảng mười lăm phút, mới thấy Lục Cẩn Niên giống như đang hầu hạ Thái hậu nương nương, cẩn thận che chở cho Kiều An Hảo xuống lầu.
Trợ lý vốn tưởng rằng cuối cùng có thể lên đường, kết quả ai ngờ thế nhưng Lục Cẩn Niên không chút hoang mang ngồi ở phòng ăn bồi Kiều An Hảo dùng bữa sáng, hoàn toàn không có khái niệm thời gian, nhìn chằm chằm Kiều An Hảo ăn xong một bát cháo, một ly sữa và một quả trứng gà, mới không nhanh không chậm lên lầu thay quần áo.
May là trong lúc Lục Cẩn Niên thay quần áo, Kiều An Hảo xách áo vest của hắn đến phòng khách, ủi một chút, thuận tiện lặng lẽ nhét vào trong túi áo vest bức thư tình mà buổi sáng mình lén lút lấy ra từ dưới sàng, tiện thể nhét ví tiền của hắn vào chung một chỗ, sau đó cầm theo áo vest đi vào phòng thay quần áo, đưa cho Lục Cẩn Niên vừa mặc xong áo sơ mi.
Phong thái Lục Cẩn Niên cao quý ưu nhã mặc áo vest vào, vừa cài nút, vừa nói với Kiều An Hảo: “Buổi trưa có thể anh sẽ cùng dùng bữa với cổ đông, không về được, đến lúc đó anh sẽ sắp xếp người mang bữa trưa tới đây cho em.”
Kiều An Hảo buồn cười gật gật đầu, cầm cà vạt đeo vào trên cổ cho Lục Cẩn Niên, giúp hắn buộc lại, sau đó vỗ vỗ ngực hắn, nói: “Em để ví tiền bên trong cho anh.”
“Ừ.” Lục Cẩn Niên cúi đầu, hôn một cái vào gò má Kiều An Hảo, vừa đi ra ngoài vừa nói: “Còn nữa, bây giờ em mang thai, tốt nhất không nên ra ngoài, nếu như muốn đi dạo phố hay đi chơi, chờ anh rảnh đi với em.”
“Được.” Kiều An Hảo đồng ý, theo Lục Cẩn Niên xuống lầu, đưa hắn tới trước cửa.
Trợ lý chờ ngoài cửa, nóng lòng như lửa đốt: “Lục tiên sinh, bây giờ cách giờ hợp, chỉ còn bốn mươi phút thôi.”
Lục Cẩn Niên gật đầu, vừa mang giày, vừa nói với Kiều An Hảo: “A, đúng rồi, tử lạnh có trái cây, anh đã rửa giúp em, lấy ra là có thể ăn.”
“Ừ.” Đôi mày Kiều An Hảo cong cong nở nụ cười.
Lục Cẩn Niên cúi đầu, lại hôn Kiều An Hảo, mới theo sau phụ tá lên xe.
Kiều An Hảo đứng trước cửa, phất phất tay về phía chiếc xe.
Xe khởi động, chậm rãi quay đầu, lúc đi ngang qua cửa, Lục Cẩn Niên hạ cửa sổ xe: “Có chỗ nào không thoải mái hoặc không thích hợp, nhất định phải gọi điện cho anh, biết không?”
Hội nghị diễn ra từ mười giờ đến mười hai giờ, mới được một nửa.
Buổi trưa liên hoan, đặt trước ở khách sạn lớn tại Bắc Kinh, trong quá trính ăn cơm, Lục Cẩn Niên viện cớ rời khỏi bữa tiệc, gọi điện thoại cho Kiều An Hảo, xác nhận cô ở nhà mọi chuyện đều tốt, mới trở lại bữa tiệc.
Cơm nước xong, Lục Cẩn Niên thanh toán.
Hắn nhìn hóa đơn nhân viên phục vụ đưa tới, sau đó lấy ví tiền từ trong túi áo vest ra, lấy thẻ, đưa cho nhân viên phục vụ.
Quét thẻ xong, Lục Cẩn Niên ký tên, lúc bỏ ví tiền vào trong túi, lại phát hiện bên trong có thứ gì đó, thô ráp.
Mi tâm Lục Cẩn Niên nhăn lại, lấy ví tiền ra, đưa tay sờ vào bên trong, sau đó móc ra một lá thư màu lam nhạt.
Hội nghị là mười giờ sáng, bảy giờ rưỡi hắn rời giường, chạy đến phòng ăn, nấu một nồi cháo trắng thanh đạm.
Trợ lý sợ kẹt xe trễ thời gian hợp, tám giờ rưỡi lái xe đến Cẩm Tú Viên đón Lục Cẩn Niên.
Lúc đến nơi, Lục Cẩn Niên đang ở trên lầu phục vụ Kiều An Hảo rời giường, hắn ở dưới lầu đợi khoảng mười lăm phút, mới thấy Lục Cẩn Niên giống như đang hầu hạ Thái hậu nương nương, cẩn thận che chở cho Kiều An Hảo xuống lầu.
Trợ lý vốn tưởng rằng cuối cùng có thể lên đường, kết quả ai ngờ thế nhưng Lục Cẩn Niên không chút hoang mang ngồi ở phòng ăn bồi Kiều An Hảo dùng bữa sáng, hoàn toàn không có khái niệm thời gian, nhìn chằm chằm Kiều An Hảo ăn xong một bát cháo, một ly sữa và một quả trứng gà, mới không nhanh không chậm lên lầu thay quần áo.
May là trong lúc Lục Cẩn Niên thay quần áo, Kiều An Hảo xách áo vest của hắn đến phòng khách, ủi một chút, thuận tiện lặng lẽ nhét vào trong túi áo vest bức thư tình mà buổi sáng mình lén lút lấy ra từ dưới sàng, tiện thể nhét ví tiền của hắn vào chung một chỗ, sau đó cầm theo áo vest đi vào phòng thay quần áo, đưa cho Lục Cẩn Niên vừa mặc xong áo sơ mi.
Phong thái Lục Cẩn Niên cao quý ưu nhã mặc áo vest vào, vừa cài nút, vừa nói với Kiều An Hảo: “Buổi trưa có thể anh sẽ cùng dùng bữa với cổ đông, không về được, đến lúc đó anh sẽ sắp xếp người mang bữa trưa tới đây cho em.”
Kiều An Hảo buồn cười gật gật đầu, cầm cà vạt đeo vào trên cổ cho Lục Cẩn Niên, giúp hắn buộc lại, sau đó vỗ vỗ ngực hắn, nói: “Em để ví tiền bên trong cho anh.”
“Ừ.” Lục Cẩn Niên cúi đầu, hôn một cái vào gò má Kiều An Hảo, vừa đi ra ngoài vừa nói: “Còn nữa, bây giờ em mang thai, tốt nhất không nên ra ngoài, nếu như muốn đi dạo phố hay đi chơi, chờ anh rảnh đi với em.”
“Được.” Kiều An Hảo đồng ý, theo Lục Cẩn Niên xuống lầu, đưa hắn tới trước cửa.
Trợ lý chờ ngoài cửa, nóng lòng như lửa đốt: “Lục tiên sinh, bây giờ cách giờ hợp, chỉ còn bốn mươi phút thôi.”
Lục Cẩn Niên gật đầu, vừa mang giày, vừa nói với Kiều An Hảo: “A, đúng rồi, tử lạnh có trái cây, anh đã rửa giúp em, lấy ra là có thể ăn.”
“Ừ.” Đôi mày Kiều An Hảo cong cong nở nụ cười.
Lục Cẩn Niên cúi đầu, lại hôn Kiều An Hảo, mới theo sau phụ tá lên xe.
Kiều An Hảo đứng trước cửa, phất phất tay về phía chiếc xe.
Xe khởi động, chậm rãi quay đầu, lúc đi ngang qua cửa, Lục Cẩn Niên hạ cửa sổ xe: “Có chỗ nào không thoải mái hoặc không thích hợp, nhất định phải gọi điện cho anh, biết không?”
Hội nghị diễn ra từ mười giờ đến mười hai giờ, mới được một nửa.
Buổi trưa liên hoan, đặt trước ở khách sạn lớn tại Bắc Kinh, trong quá trính ăn cơm, Lục Cẩn Niên viện cớ rời khỏi bữa tiệc, gọi điện thoại cho Kiều An Hảo, xác nhận cô ở nhà mọi chuyện đều tốt, mới trở lại bữa tiệc.
Cơm nước xong, Lục Cẩn Niên thanh toán.
Hắn nhìn hóa đơn nhân viên phục vụ đưa tới, sau đó lấy ví tiền từ trong túi áo vest ra, lấy thẻ, đưa cho nhân viên phục vụ.
Quét thẻ xong, Lục Cẩn Niên ký tên, lúc bỏ ví tiền vào trong túi, lại phát hiện bên trong có thứ gì đó, thô ráp.
Mi tâm Lục Cẩn Niên nhăn lại, lấy ví tiền ra, đưa tay sờ vào bên trong, sau đó móc ra một lá thư màu lam nhạt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.