Chương 672: Tin nhắn trong điện thoại (22)
Diệp Phi Dạ
20/07/2016
“Lục Cẩn Niên, anh là một tên trộm!” Lúc Kiều An Hảo nghe thấy câu nói kia của Lục Cẩn Niên,
cả người giống như đang xù lông, tức giận trừng mắt với Lục Cẩn Niên,
ngắt ngang lời anh nói.
Hơi quá đáng!
Anh thế nhưng lại tự tiện trộm bản đăng ký kết hôn của cô, muốn ly hôn với cô!
Kiều An Hảo đảo tròng mắt hai cái nhanh như chớp, sau đó thì đột nhiên cướp cuốn sổ màu đỏ mà Lục Cẩn Niên đang cầm trong tay.
Lục Cẩn Niên vốn muốn nói tiếp “Em không muốn hả?” Kết quả bị Kiều An Hảo mắng một câu “Anh là một tên trộm!” trong nhát mắt ngớ người ra, đợi đến lúc anh lấy lại tinh thần, bản đăng ký kết hôn trong tay đã bị cô cướp đi. Hai tay cô cầm cuốn sổ màu đỏ, hết nhìn đông lại nhìn tây, giống như đang tìm chỗ nào đó có thể giấu được.
Lục Cẩn Niên bị bộ dạng trẻ con này của Kiều An Hảo chọc không nhịn được lại cười ra tiếng.
Nhưng tiếng cười của anh còn chưa dứt, đã nhìn thấy Kiều An Hảo chớp chớp mắt, giống như đang suy nghĩ gì đó, rồi bỗng nhiên “Roẹt roẹt” xé bản đăng ký kết hôn trong tay thành hai mảnh. Sau đó hình như còn cảm thấy chưa đủ lại xé tiếp, xé đến lúc thành mảnh vụn nhỏ, cuối cùng cô mới dừng lại. Vừa định cầm mấy mảnh giấy vụn ném vào trong thùng rác, vươn tay ra nhưng rồi dừng lại, giống như sợ anh dán những mảnh này thành hình dạng cũ, đột nhiên nhét những mảnh nhỏ này vào trong miệng mình.
“Kiều Kiều!” Vẻ mặt của Lục Cẩn Niên vốn đang thưởng thức bỗng nhiên bị hành động này của Kiều An Hảo dọa sợ, lập tức anh không cần suy nghĩ vươn tay cầm lấy cánh tay cô, kéo cô tới trước mặt mình: “Nhổ ra!” cả nhà đang đọc truyện tại di*endanlequydon.com.
Kiều An Hảo càng nhét mạnh mấy mảnh giấy vào trong miệng, thậm chí yết hầu còn hung hăng chuyển động lên xuống, bộ dạng muốn nuốt vào. Lục Cẩn Niên gấp gáp nên chẳng quan tâm gì, vươn tay bóp chặt cằm cô, nâng mặt cô lên, thò tay vào trong miệng cô, móc những mảnh giấy vụn ra.
Lục Cẩn Niên móc ra hơn một nửa, sợ còn sót lại trong miệng cô, lại luồn tay vào, lúc này còn chưa chạm tới giấy, đột nhiên ngón tay anh đã bị cô cắn chặt.
Lực đạo rất lớn, vô cùng đau đớn, từ đầu ngón tay anh truyền ra khắp toàn cơ thể.
Bị đau nên Lục Cẩn Niên nhăn máy, vừa định rút ngón tay ra, lại cảm giác được trên mu bàn tay mình nện xuống một giọt ấm áp, sức lực của anh biến mất trong thoáng chốc, cứ đứng yên lặng lẽ bên cạnh giường, không nhúc nhích để mặc cô cắn.
Mãi đến lúc có mùi máu tươi đầy trong miệng Kiều An Hảo, rốt cuộc cô mới thả ra, người giống như mất hết sức lực, ngồi trên giường cắn môi im lặng một lúc, sau đó ngẩng đầu, nước mắt rơi đầy mặt, đáng thương tội nghiệp nhìn Lục Cẩn Niên nhỏ giọng nói: “Lục Cẩn Niên, anh đã nói kết hôn thì không ly hôn, bản đăng ký kết hôn đã xé rồi nên không ly hôn được, đúng hay không?”
Lúc này Lục Cẩn Niên cũng không cười nổi vì điều Kiều An Hảo lo lắng và hoang mang, niềm vui sướng trong lòng anh lúc nãy cũng biến mất không còn chút gì, thay vào đó là nỗi đau vô cùng vô tận, anh nhìn chằm chằm khuôn mặt đầy nước mắt của cô một lúc, đột nhiên vươn tay kéo cô từ trên giường đứng lên, ôm vào lòng mình: “Đã nói không ly hôn, cả đời cũng không ly hôn.”
“Thật không?” Kiều An Hảo nước mắt lưng tròng quay đầu, nhìn gò má Lục Cẩn Niên tìm câu trả lời chắc chắn.
“Thật.” Lục Cẩn Niên càng ôm chặt Kiều An Hảo.
Hơi quá đáng!
Anh thế nhưng lại tự tiện trộm bản đăng ký kết hôn của cô, muốn ly hôn với cô!
Kiều An Hảo đảo tròng mắt hai cái nhanh như chớp, sau đó thì đột nhiên cướp cuốn sổ màu đỏ mà Lục Cẩn Niên đang cầm trong tay.
Lục Cẩn Niên vốn muốn nói tiếp “Em không muốn hả?” Kết quả bị Kiều An Hảo mắng một câu “Anh là một tên trộm!” trong nhát mắt ngớ người ra, đợi đến lúc anh lấy lại tinh thần, bản đăng ký kết hôn trong tay đã bị cô cướp đi. Hai tay cô cầm cuốn sổ màu đỏ, hết nhìn đông lại nhìn tây, giống như đang tìm chỗ nào đó có thể giấu được.
Lục Cẩn Niên bị bộ dạng trẻ con này của Kiều An Hảo chọc không nhịn được lại cười ra tiếng.
Nhưng tiếng cười của anh còn chưa dứt, đã nhìn thấy Kiều An Hảo chớp chớp mắt, giống như đang suy nghĩ gì đó, rồi bỗng nhiên “Roẹt roẹt” xé bản đăng ký kết hôn trong tay thành hai mảnh. Sau đó hình như còn cảm thấy chưa đủ lại xé tiếp, xé đến lúc thành mảnh vụn nhỏ, cuối cùng cô mới dừng lại. Vừa định cầm mấy mảnh giấy vụn ném vào trong thùng rác, vươn tay ra nhưng rồi dừng lại, giống như sợ anh dán những mảnh này thành hình dạng cũ, đột nhiên nhét những mảnh nhỏ này vào trong miệng mình.
“Kiều Kiều!” Vẻ mặt của Lục Cẩn Niên vốn đang thưởng thức bỗng nhiên bị hành động này của Kiều An Hảo dọa sợ, lập tức anh không cần suy nghĩ vươn tay cầm lấy cánh tay cô, kéo cô tới trước mặt mình: “Nhổ ra!” cả nhà đang đọc truyện tại di*endanlequydon.com.
Kiều An Hảo càng nhét mạnh mấy mảnh giấy vào trong miệng, thậm chí yết hầu còn hung hăng chuyển động lên xuống, bộ dạng muốn nuốt vào. Lục Cẩn Niên gấp gáp nên chẳng quan tâm gì, vươn tay bóp chặt cằm cô, nâng mặt cô lên, thò tay vào trong miệng cô, móc những mảnh giấy vụn ra.
Lục Cẩn Niên móc ra hơn một nửa, sợ còn sót lại trong miệng cô, lại luồn tay vào, lúc này còn chưa chạm tới giấy, đột nhiên ngón tay anh đã bị cô cắn chặt.
Lực đạo rất lớn, vô cùng đau đớn, từ đầu ngón tay anh truyền ra khắp toàn cơ thể.
Bị đau nên Lục Cẩn Niên nhăn máy, vừa định rút ngón tay ra, lại cảm giác được trên mu bàn tay mình nện xuống một giọt ấm áp, sức lực của anh biến mất trong thoáng chốc, cứ đứng yên lặng lẽ bên cạnh giường, không nhúc nhích để mặc cô cắn.
Mãi đến lúc có mùi máu tươi đầy trong miệng Kiều An Hảo, rốt cuộc cô mới thả ra, người giống như mất hết sức lực, ngồi trên giường cắn môi im lặng một lúc, sau đó ngẩng đầu, nước mắt rơi đầy mặt, đáng thương tội nghiệp nhìn Lục Cẩn Niên nhỏ giọng nói: “Lục Cẩn Niên, anh đã nói kết hôn thì không ly hôn, bản đăng ký kết hôn đã xé rồi nên không ly hôn được, đúng hay không?”
Lúc này Lục Cẩn Niên cũng không cười nổi vì điều Kiều An Hảo lo lắng và hoang mang, niềm vui sướng trong lòng anh lúc nãy cũng biến mất không còn chút gì, thay vào đó là nỗi đau vô cùng vô tận, anh nhìn chằm chằm khuôn mặt đầy nước mắt của cô một lúc, đột nhiên vươn tay kéo cô từ trên giường đứng lên, ôm vào lòng mình: “Đã nói không ly hôn, cả đời cũng không ly hôn.”
“Thật không?” Kiều An Hảo nước mắt lưng tròng quay đầu, nhìn gò má Lục Cẩn Niên tìm câu trả lời chắc chắn.
“Thật.” Lục Cẩn Niên càng ôm chặt Kiều An Hảo.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.