Chương 653: Tin nhắn trong điện thoại di động (3)
Diệp Phi Dạ
19/07/2016
Từ Cẩm Tú viên đến trường quay, đi trong ngày thường, cho dù là không kẹt xe, ít nhất cũng cần nửa tiếng.
Trong điện thoại anh đã nói chờ hai mươi phút, cô cũng chỉ cho rằng đó là anh thuận miệng nói ra, nhưng không ngờ, anh chỉ dùng mười bốn phút đã đến noi.
Có thể bởi vì lúc ra ngoài có chút vội, cổ áo sơ mi mặc bên trong chưa được chỉnh thẳng, có chút nếp nhăn.
Trong phút chốc, Kiều An Hảo có cảm giác mình cố tình gây sự, không phải chỉ là bị người xem thường thôi sao? Đáng giá để cô làm lớn như vậy, gọi cả anh đến đây?
Lục Cẩn Niên thấy Kiều An Hảo nhìn mình chằm chằm chậm chạp không chịu nói, chân mày càng cau chặt hơn, sau đó, anh lại ngẩng đầu lên, lạnh lùng nhìn lướt tất cả mọi người trong phòng đang nhìn anh và Kiều An Hảo, khi thấy được sự lo lắng trên mặt vài người, dường như anh đã hiểu ra chút gì đó, lại cúi đầu lần nữa, tiếp tục hỏi nhỏ một câu: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Có người ức hiếp em phải không?"
Thật ra thì cũng hoàn toàn không thể coi là bắt nặt... Qủa thật là Lâm làm phiền cô, nhưng Triệu Manh đã nhanh mồm nhanh miệng hùng hổ đánh trả, cũng không để cô chịu chút thiệt thòi nào.
Huống chi, cô gọi điện thoại sang, ngay cả nguyên nhân anh cũng không hỏi, cứ vội vội vàng vàng như vậy mà chạy tới.
Cho dù lúc nãy có phải chịu uất ức lớn đến thế nào, lúc này cũng cảm thấy không đáng giá để nhắc tới, Kiều An Hảo khẽ lắc đầu với Lục Cẩn Niên.
Cho dù Lục Cẩn Niên không thông minh, cũng chỉ có thể đoán được Kiều An Hảo không vui vì cãi nhau với người khác, cụ thể là đã tranh cái như thế nào, anh hoàn toàn không biết, có chút sợ cô sẽ bị thua thiệt với người vừa ta tay, cho nên quan sát cô từ trên xuống dưới, sau khi xác định cô không có việc gì, lúc này mới vươn tay, vén tóc rũ xuống mặt của cô ra sau tai, dịu dàng hỏi: "Nói cho ta biết, là ai khi dễ ngươi?"
Lúc này đạo diễn đã phục hồi tinh thần, lập tức treo khuôn mặt cười lên để lấy lòng, vừa nhiệt tình đi về phía Lục Cẩn Niên, vừa nói: "Ngài Lục, thật ra thì không ai ức hiếp cô Kiều cả, đây chỉ là hiểu lầm..."
Đạo diễn còn chưa nói xong, Lục Cẩn Niên vốn đang mang vẻ mặt dịu dàng nhìn Kiều An Hảo, trong lúc bất chợt liền ngẩng đầu lên, ánh mắt sắc bén quét về đạo diễn, thái độ lạnh lẽo hơi doạ người, giọn nói rất nhẹ cũng rất lạnh nhạt, nhưng lại mang theo sự quả quyết khiến người ta ngập ngừng: "Tôi có bảo ông nói không?"
Sáu chữ của Lục Cẩn Niên khiến biểu cảm trên mặt Lục Cẩn Niên trở nên cứng ngắc, dừng chân tại chỗ, cũng không dám đi về phía trước, nụ cười trên mặt cũng trở nên có chút xấu hổ.
Mặc dù Kiều An Hảo đã chuẩn bị tốt Lục Cẩn Niên, nhưng khi anh hỏi, vẫn còn có chút xấu hổ cúi đầu.
Rất nhanh tầm mắt Lục Cẩn Niên đã trở lại trên người Kiều An Hảo, hết sức kiên nhẫn chờ cô mở miệng.
Bởi vì thái độ quá mức doạ người của Lục Cẩn Niên với đạo diễn lúc vừa rồi, mọi người đều không dám mở miệng nói lung tung, chỉ có thể im lặng cùng chờ với Lục Cẩn Niên.
Trong khoảnh khắc, cả phòng hoá trang đều trở nên yên tĩnh không còn tiếng động nào.
Kiều An Hảo im lặng, khiến Lục Cẩn Niên cảm thấy tình hình còn nghiêm trọng hơn so với trong tưởng tượng của anh rất nhiều, trên mặt anh hiện lên một chút hung ác mơ hồ, đột nhiên lại ngẩng đầu lên, hỏi Triệu Manh: "Cô nói, chuyện gì đã xảy ra?"
Trong điện thoại anh đã nói chờ hai mươi phút, cô cũng chỉ cho rằng đó là anh thuận miệng nói ra, nhưng không ngờ, anh chỉ dùng mười bốn phút đã đến noi.
Có thể bởi vì lúc ra ngoài có chút vội, cổ áo sơ mi mặc bên trong chưa được chỉnh thẳng, có chút nếp nhăn.
Trong phút chốc, Kiều An Hảo có cảm giác mình cố tình gây sự, không phải chỉ là bị người xem thường thôi sao? Đáng giá để cô làm lớn như vậy, gọi cả anh đến đây?
Lục Cẩn Niên thấy Kiều An Hảo nhìn mình chằm chằm chậm chạp không chịu nói, chân mày càng cau chặt hơn, sau đó, anh lại ngẩng đầu lên, lạnh lùng nhìn lướt tất cả mọi người trong phòng đang nhìn anh và Kiều An Hảo, khi thấy được sự lo lắng trên mặt vài người, dường như anh đã hiểu ra chút gì đó, lại cúi đầu lần nữa, tiếp tục hỏi nhỏ một câu: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Có người ức hiếp em phải không?"
Thật ra thì cũng hoàn toàn không thể coi là bắt nặt... Qủa thật là Lâm làm phiền cô, nhưng Triệu Manh đã nhanh mồm nhanh miệng hùng hổ đánh trả, cũng không để cô chịu chút thiệt thòi nào.
Huống chi, cô gọi điện thoại sang, ngay cả nguyên nhân anh cũng không hỏi, cứ vội vội vàng vàng như vậy mà chạy tới.
Cho dù lúc nãy có phải chịu uất ức lớn đến thế nào, lúc này cũng cảm thấy không đáng giá để nhắc tới, Kiều An Hảo khẽ lắc đầu với Lục Cẩn Niên.
Cho dù Lục Cẩn Niên không thông minh, cũng chỉ có thể đoán được Kiều An Hảo không vui vì cãi nhau với người khác, cụ thể là đã tranh cái như thế nào, anh hoàn toàn không biết, có chút sợ cô sẽ bị thua thiệt với người vừa ta tay, cho nên quan sát cô từ trên xuống dưới, sau khi xác định cô không có việc gì, lúc này mới vươn tay, vén tóc rũ xuống mặt của cô ra sau tai, dịu dàng hỏi: "Nói cho ta biết, là ai khi dễ ngươi?"
Lúc này đạo diễn đã phục hồi tinh thần, lập tức treo khuôn mặt cười lên để lấy lòng, vừa nhiệt tình đi về phía Lục Cẩn Niên, vừa nói: "Ngài Lục, thật ra thì không ai ức hiếp cô Kiều cả, đây chỉ là hiểu lầm..."
Đạo diễn còn chưa nói xong, Lục Cẩn Niên vốn đang mang vẻ mặt dịu dàng nhìn Kiều An Hảo, trong lúc bất chợt liền ngẩng đầu lên, ánh mắt sắc bén quét về đạo diễn, thái độ lạnh lẽo hơi doạ người, giọn nói rất nhẹ cũng rất lạnh nhạt, nhưng lại mang theo sự quả quyết khiến người ta ngập ngừng: "Tôi có bảo ông nói không?"
Sáu chữ của Lục Cẩn Niên khiến biểu cảm trên mặt Lục Cẩn Niên trở nên cứng ngắc, dừng chân tại chỗ, cũng không dám đi về phía trước, nụ cười trên mặt cũng trở nên có chút xấu hổ.
Mặc dù Kiều An Hảo đã chuẩn bị tốt Lục Cẩn Niên, nhưng khi anh hỏi, vẫn còn có chút xấu hổ cúi đầu.
Rất nhanh tầm mắt Lục Cẩn Niên đã trở lại trên người Kiều An Hảo, hết sức kiên nhẫn chờ cô mở miệng.
Bởi vì thái độ quá mức doạ người của Lục Cẩn Niên với đạo diễn lúc vừa rồi, mọi người đều không dám mở miệng nói lung tung, chỉ có thể im lặng cùng chờ với Lục Cẩn Niên.
Trong khoảnh khắc, cả phòng hoá trang đều trở nên yên tĩnh không còn tiếng động nào.
Kiều An Hảo im lặng, khiến Lục Cẩn Niên cảm thấy tình hình còn nghiêm trọng hơn so với trong tưởng tượng của anh rất nhiều, trên mặt anh hiện lên một chút hung ác mơ hồ, đột nhiên lại ngẩng đầu lên, hỏi Triệu Manh: "Cô nói, chuyện gì đã xảy ra?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.