Chương 126: Trong phim và ngoài đời (12)
Diệp Phi Dạ
05/01/2016
Theo tiếng đạo diễn
vừa vang lên, Lục Cẩn Niên không chút lưu luyến tách khỏi Kiều An Hảo,
sự ấm áp và dịu dàng lúc đóng phim khi nãy trở lại thờ ơ và xa cách của
thường ngày. Cảnh quay hoàn tất, anh trực tiếp cất bước bỏ đi.
Thời điểm Lục Cẩn Niên đi ngang qua Tống Tương Tư, cô nàng nghiêng đầu nhìn anh, hào phóng nở một nụ cười thật rạng ngời, ẩn ý nói một câu: "Lục đại ảnh đế của chúng ta đã có thể lấy giả tráo thật rồi!"
Tống Tương Tư cố tình nhấn mạnh bốn chữ "Lấy giả tráo thật".
Lục Cẩn Niên làm như từ đầu không nghe thấy lời của Tống Tương Tư, không nhìn đến cô lấy một cái, đi thẳng một mạch tới chỗ trợ lý, nhỏ giọng ném một câu cực cực nhạt: "Đi tẩy trang", ngay sau đó đi trước về phòng hóa trang.
Lục Cẩn Niên rời đi đã lâu, mà Kiều An Hảo vẫn còn ngây ngốc nằm trên ghế sofa, mãi đến khi Triệu Manh chạy tới gọi, cô mới phục hồi tinh thần một chút, sau đó lại hồn vía lên mây, bước theo sau Triệu Manh đi vào phòng thay đồ.
Cảnh quay vừa rồi quả thật cực kỳ xuất sắc, Triệu Manh không nhịn được tấm tắc khen Kiều An Hảo và Lục Cẩn Niên. Kiều An Hảo một chữ cũng chưa nghe, tâm trí cô hiện giờ chỉ quay quanh ánh mắt Lục Cẩn Niên nhìn cô lúc quay phim khi đó, nụ hôn anh trao và những lời nói kia...
Giữa môi và răng cô vẫn còn vương lại hương vị và độ ấm khi anh hôn.
Kiều An Hảo chạm vào đôi môi mình, dđ.sau lqđ.đó mặt liền ửng hồng.
Khi Kiều An Hảo và Triệu Manh tiến vào phòng hóa trang, đúng lúc Lục Cẩn Niên vừa tẩy trang xong, thay quần áo, từ bên trong đi ra.
Kiều An Hảo vẫn đắm chìm trong cảnh quay chưa lấy lại tinh thần, mãi đến lúc nghe Triệu Manh hô "Ông Lục", cô mới ngẩng đầu, nhìn Lục Cẩn Niên bước ra từ cửa phòng hóa trang. Vốn mặt cô có chút ửng hồng, nhất thời trở nên càng đỏ hơn, cũng chào một tiếng: "Ông Lục."
Lục Cẩn Niên không chút biểu tình nào trên mặt, bước chân vẫn giữ đều tốc độ. Ngay lúc Lục Cẩn Niên đi ngang qua, Kiều An Hảo trộm nhìn anh một cái. Anh như thể đã nhận ra tầm mắt của cô, khẽ liếc đôi mắt đạm mạc không cảm xúc qua phía cô, vẻ mặt không có bất kỳ thay đổi gì, như cô là một người xa lạ không liên quan, sau đó đi thẳng.
Kiều An Hảo vô thức quay đầu lại nhìn bóng lưng Lục Cẩn Niên, chỉ thấy mỗi lạnh lùng hờ hững, so với sự dịu dàng ấm áp ở cảnh quay ấy thì đó dường như chỉ là ảo tưởng của cô mà thôi.
Kiều An Hảo nháy mắt tìm được bình ổn nơi con tim, lập tức thanh tỉnh lại. Đó chẳng qua chỉ là một giấc mơ đẹp, tỉnh mộng, cô nên trở về với thực tế. Những dịu dàng và tình cảm của anh chỉ là nhu cầu lúc quay, không phải cho cô.
Thời điểm Lục Cẩn Niên đi ngang qua Tống Tương Tư, cô nàng nghiêng đầu nhìn anh, hào phóng nở một nụ cười thật rạng ngời, ẩn ý nói một câu: "Lục đại ảnh đế của chúng ta đã có thể lấy giả tráo thật rồi!"
Tống Tương Tư cố tình nhấn mạnh bốn chữ "Lấy giả tráo thật".
Lục Cẩn Niên làm như từ đầu không nghe thấy lời của Tống Tương Tư, không nhìn đến cô lấy một cái, đi thẳng một mạch tới chỗ trợ lý, nhỏ giọng ném một câu cực cực nhạt: "Đi tẩy trang", ngay sau đó đi trước về phòng hóa trang.
Lục Cẩn Niên rời đi đã lâu, mà Kiều An Hảo vẫn còn ngây ngốc nằm trên ghế sofa, mãi đến khi Triệu Manh chạy tới gọi, cô mới phục hồi tinh thần một chút, sau đó lại hồn vía lên mây, bước theo sau Triệu Manh đi vào phòng thay đồ.
Cảnh quay vừa rồi quả thật cực kỳ xuất sắc, Triệu Manh không nhịn được tấm tắc khen Kiều An Hảo và Lục Cẩn Niên. Kiều An Hảo một chữ cũng chưa nghe, tâm trí cô hiện giờ chỉ quay quanh ánh mắt Lục Cẩn Niên nhìn cô lúc quay phim khi đó, nụ hôn anh trao và những lời nói kia...
Giữa môi và răng cô vẫn còn vương lại hương vị và độ ấm khi anh hôn.
Kiều An Hảo chạm vào đôi môi mình, dđ.sau lqđ.đó mặt liền ửng hồng.
Khi Kiều An Hảo và Triệu Manh tiến vào phòng hóa trang, đúng lúc Lục Cẩn Niên vừa tẩy trang xong, thay quần áo, từ bên trong đi ra.
Kiều An Hảo vẫn đắm chìm trong cảnh quay chưa lấy lại tinh thần, mãi đến lúc nghe Triệu Manh hô "Ông Lục", cô mới ngẩng đầu, nhìn Lục Cẩn Niên bước ra từ cửa phòng hóa trang. Vốn mặt cô có chút ửng hồng, nhất thời trở nên càng đỏ hơn, cũng chào một tiếng: "Ông Lục."
Lục Cẩn Niên không chút biểu tình nào trên mặt, bước chân vẫn giữ đều tốc độ. Ngay lúc Lục Cẩn Niên đi ngang qua, Kiều An Hảo trộm nhìn anh một cái. Anh như thể đã nhận ra tầm mắt của cô, khẽ liếc đôi mắt đạm mạc không cảm xúc qua phía cô, vẻ mặt không có bất kỳ thay đổi gì, như cô là một người xa lạ không liên quan, sau đó đi thẳng.
Kiều An Hảo vô thức quay đầu lại nhìn bóng lưng Lục Cẩn Niên, chỉ thấy mỗi lạnh lùng hờ hững, so với sự dịu dàng ấm áp ở cảnh quay ấy thì đó dường như chỉ là ảo tưởng của cô mà thôi.
Kiều An Hảo nháy mắt tìm được bình ổn nơi con tim, lập tức thanh tỉnh lại. Đó chẳng qua chỉ là một giấc mơ đẹp, tỉnh mộng, cô nên trở về với thực tế. Những dịu dàng và tình cảm của anh chỉ là nhu cầu lúc quay, không phải cho cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.