Chương 123: Trong phim và ngoài đời (9)
Diệp Phi Dạ
02/01/2016
Môi Lục Cẩn Niên dán
lên môi cô, mơn trớn hai cái, đầu lưỡi đang chuẩn bị cạy mở môi cô thì
chợt ngừng động tác lại, sau đó ngẩng đầu, ra vẻ ngần ngại nói với đạo
diễn: “Xin lỗi, tôi thấy lúc nãy chưa được tốt, làm lại lần nữa đi.”
Đạo diễn gật đầu, ra hiệu nhân viên công tác đi tới sửa sang lại trường quay.
Tuy rằng Lục Cẩn Niên và Kiều An Hảo đóng chung, nhưng ngoại trừ đối thoại theo lời kịch bản trong lúc quay thì hai người rất ít nói những lời dư thừa. Khi Lục Cẩn Niên đứng dậy khỏi người Kiều An Hảo giữ khoảng cách, lần đầu tiên nói chuyện với Kiều An Hảo đang ngồi dậy trên ghế sofa: “Lát nữa quay, lúc tôi nhìn cô thì cô nhớ phải nhìn lại tôi. Trong kịch bản viết rõ ràng là hai người đối mặt!”
Kiều An Hảo đương nhiên biết là phải đối mặt, nhưng khi cô và Lục Cẩn Niên mắt đối mắt, thì ánh mắt cô đều rơi vào trạng thái tự do, hoàn toàn không dám nhìn thẳng vào con ngươi của Lục Cẩn Niên. Vì vậy lúc anh bất chợt vạch trần điểm ấy, Kiều An Hảo hơi đỏ mặt, gật đầu, nhẹ giọng “Ừm” một tiếng.
Lục Cẩn Niên không phản ứng, chỉ thờ ơ quay đi.
Cảnh quay này đã liên tục NG rất nhiều lần rồi, cho nên lần này trước khi bắt đầu quay, đạo diễn không kiên nhẫn lặp đi lặp lại các điều lưu ý trong công việc, sau đó nói với Kiều An Hảo một câu: “Tiểu Kiều, đừng căng thẳng, hãy thả lỏng một chút.”
Lúc này mới ra hiệu bắt đầu quay.
Trong phòng khách biệt thự trang hoàng xa hoa, ánh đèn mờ nhạt rọi lên cơ thể Kiều An Hảo, cô lặng lẽ xem tivi le-ê q'uy đ,ôn. Lúc nghe tiếng cửa mở, cô liền ngoảnh đầu lại và thấy Lục Cẩn Niên đang say bí tỉ bước vào nhà, cô lập tức chạy đến dìu Lục Cân Niên tới bên ghế sofa. Kiều An Hảo nói theo lời kịch. Khi cô chuẩn bị đi lấy nước, người đàn ông đột ngột nắm lấy cổ tay cô.
Lục Cẩn Niên nắm chặt tay cô, không như lần NG trước, cái sức mạnh này như thể đang cố gắng bắt lấy thứ mình muốn.
Kiều An Hảo ngẩn ra, rồi cả người đột nhiên bị ngã xuống ghế, sau đó Lục Cẩn Niên đè lên người cô, nhìn chằm chằm vào mắt cô.
Khi hai con mắt giao nhau, tiềm thức Kiều An Hảo rất muốn trốn tránh, nhưng trong đầu chợt nhớ tới lời Lục Cẩn Niên nói sau cảnh quay NG trước, vì vậy cô cố nén không để cho tầm mắt chuyển hướng mà dõng dạc nhìn thẳng vào mắt anh.
Đôi mắt của người đàn ông rất đẹp, đen láy thâm thúy đến không thấy đáy. Mặc dù trong lúc diễn, anh cố gắng thu liễm ánh mắt lạnh nhạt, nhưng vẫn khiến người khác có một loại cảm giác rất xa cách.
Đạo diễn gật đầu, ra hiệu nhân viên công tác đi tới sửa sang lại trường quay.
Tuy rằng Lục Cẩn Niên và Kiều An Hảo đóng chung, nhưng ngoại trừ đối thoại theo lời kịch bản trong lúc quay thì hai người rất ít nói những lời dư thừa. Khi Lục Cẩn Niên đứng dậy khỏi người Kiều An Hảo giữ khoảng cách, lần đầu tiên nói chuyện với Kiều An Hảo đang ngồi dậy trên ghế sofa: “Lát nữa quay, lúc tôi nhìn cô thì cô nhớ phải nhìn lại tôi. Trong kịch bản viết rõ ràng là hai người đối mặt!”
Kiều An Hảo đương nhiên biết là phải đối mặt, nhưng khi cô và Lục Cẩn Niên mắt đối mắt, thì ánh mắt cô đều rơi vào trạng thái tự do, hoàn toàn không dám nhìn thẳng vào con ngươi của Lục Cẩn Niên. Vì vậy lúc anh bất chợt vạch trần điểm ấy, Kiều An Hảo hơi đỏ mặt, gật đầu, nhẹ giọng “Ừm” một tiếng.
Lục Cẩn Niên không phản ứng, chỉ thờ ơ quay đi.
Cảnh quay này đã liên tục NG rất nhiều lần rồi, cho nên lần này trước khi bắt đầu quay, đạo diễn không kiên nhẫn lặp đi lặp lại các điều lưu ý trong công việc, sau đó nói với Kiều An Hảo một câu: “Tiểu Kiều, đừng căng thẳng, hãy thả lỏng một chút.”
Lúc này mới ra hiệu bắt đầu quay.
Trong phòng khách biệt thự trang hoàng xa hoa, ánh đèn mờ nhạt rọi lên cơ thể Kiều An Hảo, cô lặng lẽ xem tivi le-ê q'uy đ,ôn. Lúc nghe tiếng cửa mở, cô liền ngoảnh đầu lại và thấy Lục Cẩn Niên đang say bí tỉ bước vào nhà, cô lập tức chạy đến dìu Lục Cân Niên tới bên ghế sofa. Kiều An Hảo nói theo lời kịch. Khi cô chuẩn bị đi lấy nước, người đàn ông đột ngột nắm lấy cổ tay cô.
Lục Cẩn Niên nắm chặt tay cô, không như lần NG trước, cái sức mạnh này như thể đang cố gắng bắt lấy thứ mình muốn.
Kiều An Hảo ngẩn ra, rồi cả người đột nhiên bị ngã xuống ghế, sau đó Lục Cẩn Niên đè lên người cô, nhìn chằm chằm vào mắt cô.
Khi hai con mắt giao nhau, tiềm thức Kiều An Hảo rất muốn trốn tránh, nhưng trong đầu chợt nhớ tới lời Lục Cẩn Niên nói sau cảnh quay NG trước, vì vậy cô cố nén không để cho tầm mắt chuyển hướng mà dõng dạc nhìn thẳng vào mắt anh.
Đôi mắt của người đàn ông rất đẹp, đen láy thâm thúy đến không thấy đáy. Mặc dù trong lúc diễn, anh cố gắng thu liễm ánh mắt lạnh nhạt, nhưng vẫn khiến người khác có một loại cảm giác rất xa cách.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.