Chương 887: Về sau (3)
Diệp Phi Dạ
03/09/2016
Edit: Lạc Thần
Kiều An Hảo không hề nghĩ ngợi liền nắm xếp gỗ trên đất lên, chia ra ném về phía Lục Cẩn Niên và Kiều An Hạ: "Hai người các ngươi tất cả đều cút ra ngoài cho em!"
Chủ nhật, Kiều An Hảo và Kiều An Hạ thật cùng nhau đi dạo cửa hàng, mua một cặp sách nhỏ xinh đẹp cho Tiểu Niên Cao, cả hai đoán chừng cũng chưa dùng tới bút, còn có một hộp trái cây hai tầng, cùng với Kiều An Hạ chọn một đống món đồ chơi lung tung lộn xộn.
Thứ hai Truyền thông Hoàn Ảnh có một cuộc hội nghị sớm, Lục Cẩn Niên phải đến công ty từ rất sớm.
Kiều An Hảo rời giường, dưới sự giúp đỡ của má Trần, mặc quần áo cho Tiểu Niên Cao, cho bé ăn cơm, sau đó dắt tay của bé, chuẩn bị đưa bé đi nhà trẻ.
Vừa mới mở cửa ra, liền nhìn thấy xe Hứa Gia Mộc lái vào trong viện, hôm nay là ngày đầu tiên Tiểu Niên Cao đi nhà trẻ, từ trước đến giờ chính anh là người nuông chiều Tiểu Niên Cao nhất, làm sao có thể không đi đưa?
Ở trên xe, Kiều An Hảo hướng về phía chỗ ngồi trẻ con nơi Tiểu Niên Cao đang ngồi trên ghế dặn dò rất nhiều câu, nhưng lúc gần xuống xe, Hứa Gia Mộc vẫn lặp lại nhiều lần lời nói của Kiều An Hảo với Tiểu Niên Cao, sau đó mới ôm Tiểu Niên Cao, đưa bé đi tới cửa nhà trẻ.
Hai người Hứa Gia Mộc và Kiều An Hảo cũng không có chú ý đến, sau xe của bọn họ ngừng một chiếc xe màu đỏ, cửa xe vốn là bị đẩy ra, nhưng sau đó lại vội vàng đóng lại.
Hứa Gia Mộc ở bên ngoài cửa nhà trẻ đợi một chút đến khi Tiểu Niên Cao đi theo cô giáo vào phòng học, mới xoay người cùng Kiều An Hảo trở về trên xe, lái xe rời đi.
Đợi một chút đến khi không thấy bóng dáng xe Hứa Gia Mộc, cửa chiếc xe hơi màu đỏ phía sau mới bị mở ra, một cô gái đội mũ cùng kính mác xuống xe, sau khi mở cửa xe ra, ôm một bé gái nhỏ mặc váy công chúa ra, chải hai bím tóc, tiểu cô nương kia tức giận dùng giọng nói non nớt hỏi bằng tiếng anh: "Mẹ, tại sao mới vừa rồi mẹ rõ ràng muốn xuống xe, rồi lại đóng cửa xe?"
"Bởi vì mẹ quên lấy vài thứ." Ôm bé gái cô gái dịu dàng nói làm tức giận của bé gái quay trở về.
Dừng một lát, cô gái kia lại mở miệng nói: "Tiểu Hồng Đậu, con nghe mẹ nói, ở trong nhà trẻ cùng người bạn nhỏ hảo hảo chơi, nếu có người hỏi mẹ con tên gì, không được nói Tống Tương Tư, phải nói Tống Dao, biết không?"
"Biết mẹ, mẹ đã dạy cho con nói nhiều lần rồi." Lạc Thần
"Ừ, thật biết nghe lời, đợi ông ngoại hết bệnh, mẹ liền dẫn con về nước Mỹ, như vậy con lại có thể cùng anh Kiều Ân của con tiếp tục chơi."
Đi tới cửa nhà trẻ, cô gái kia khom người, để bé gái nhỏ trong ngực xuống, bé gái hôn trên mặt cô gái một cái, mới khoát khoát tay, nói: "Mẹ hẹn gặp lại."
"Hẹn gặp lại." Cô gái sờ sờ đầu bé gái, nhìn bé gái nhỏ vào nhà trẻ, mới xoay người trở lại trên xe.
Cô gái ngồi ở chỗ tài xế ngồi, không có gấp cho xe chạy, mà là nhìn chằm chằm ngay phía trước sững sờ đến thất thần.
Tối hôm qua nằm mơ. . . . . . cô còn nằm mơ thấy anh, không ngờ, sáng sớm hôm nay, cứ như vậy bất ngờ không kịp đề phòng bắt gặp anh.
Tống Tương Tư không nhịn được giơ tay lên, sờ về phía ngực trái của mình, phát hiện tốc độ tim đập mau, khiến cô có chút khó thừa nhận.
Ngày đầu tiên Tiểu Niên Cao đi học, nhìn một vòng quanh phòng thấy bạn bè lớn nhỏ cùng bản thân không xê xích bao nhiêu, cuối cùng tầm mắt liền như ngừng lại trên người Tiểu Hồng Đậu.
Nó kéo cặp sách của mình đi tới trước mặt Tiểu Hồng Đậu, chỉ về phía bàn nhỏ bên cạnh bé, hỏi: "Anh có thể ngồi cạnh em không?"
Tiểu Hồng Đậu muốn cùng bé gái nhỏ xinh đẹp cũng giống như mình ngồi chung một chỗ, lắc đầu với Tiểu Niên Cao một cái: "Không thể."
Tiểu Niên Cao nháy mắt hai cái với Tiểu Hồng Đậu: "Anh mới vừa nói với em cái gì?"
Tiểu Hồng Đậu nghiêng đầu nhìn Tiểu Niên Cao một lát, lặp lại lời cậu mới vừa nói một lần nữa: "Anh có thể ngồi cạnh em không?"
Tiểu Niên Cao gật đầu, nói: "Được."
Sau đó liền đặt cặp sách một bên trên bàn nhỏ, ngồi xuống.
Kiều An Hảo không hề nghĩ ngợi liền nắm xếp gỗ trên đất lên, chia ra ném về phía Lục Cẩn Niên và Kiều An Hạ: "Hai người các ngươi tất cả đều cút ra ngoài cho em!"
Chủ nhật, Kiều An Hảo và Kiều An Hạ thật cùng nhau đi dạo cửa hàng, mua một cặp sách nhỏ xinh đẹp cho Tiểu Niên Cao, cả hai đoán chừng cũng chưa dùng tới bút, còn có một hộp trái cây hai tầng, cùng với Kiều An Hạ chọn một đống món đồ chơi lung tung lộn xộn.
Thứ hai Truyền thông Hoàn Ảnh có một cuộc hội nghị sớm, Lục Cẩn Niên phải đến công ty từ rất sớm.
Kiều An Hảo rời giường, dưới sự giúp đỡ của má Trần, mặc quần áo cho Tiểu Niên Cao, cho bé ăn cơm, sau đó dắt tay của bé, chuẩn bị đưa bé đi nhà trẻ.
Vừa mới mở cửa ra, liền nhìn thấy xe Hứa Gia Mộc lái vào trong viện, hôm nay là ngày đầu tiên Tiểu Niên Cao đi nhà trẻ, từ trước đến giờ chính anh là người nuông chiều Tiểu Niên Cao nhất, làm sao có thể không đi đưa?
Ở trên xe, Kiều An Hảo hướng về phía chỗ ngồi trẻ con nơi Tiểu Niên Cao đang ngồi trên ghế dặn dò rất nhiều câu, nhưng lúc gần xuống xe, Hứa Gia Mộc vẫn lặp lại nhiều lần lời nói của Kiều An Hảo với Tiểu Niên Cao, sau đó mới ôm Tiểu Niên Cao, đưa bé đi tới cửa nhà trẻ.
Hai người Hứa Gia Mộc và Kiều An Hảo cũng không có chú ý đến, sau xe của bọn họ ngừng một chiếc xe màu đỏ, cửa xe vốn là bị đẩy ra, nhưng sau đó lại vội vàng đóng lại.
Hứa Gia Mộc ở bên ngoài cửa nhà trẻ đợi một chút đến khi Tiểu Niên Cao đi theo cô giáo vào phòng học, mới xoay người cùng Kiều An Hảo trở về trên xe, lái xe rời đi.
Đợi một chút đến khi không thấy bóng dáng xe Hứa Gia Mộc, cửa chiếc xe hơi màu đỏ phía sau mới bị mở ra, một cô gái đội mũ cùng kính mác xuống xe, sau khi mở cửa xe ra, ôm một bé gái nhỏ mặc váy công chúa ra, chải hai bím tóc, tiểu cô nương kia tức giận dùng giọng nói non nớt hỏi bằng tiếng anh: "Mẹ, tại sao mới vừa rồi mẹ rõ ràng muốn xuống xe, rồi lại đóng cửa xe?"
"Bởi vì mẹ quên lấy vài thứ." Ôm bé gái cô gái dịu dàng nói làm tức giận của bé gái quay trở về.
Dừng một lát, cô gái kia lại mở miệng nói: "Tiểu Hồng Đậu, con nghe mẹ nói, ở trong nhà trẻ cùng người bạn nhỏ hảo hảo chơi, nếu có người hỏi mẹ con tên gì, không được nói Tống Tương Tư, phải nói Tống Dao, biết không?"
"Biết mẹ, mẹ đã dạy cho con nói nhiều lần rồi." Lạc Thần
"Ừ, thật biết nghe lời, đợi ông ngoại hết bệnh, mẹ liền dẫn con về nước Mỹ, như vậy con lại có thể cùng anh Kiều Ân của con tiếp tục chơi."
Đi tới cửa nhà trẻ, cô gái kia khom người, để bé gái nhỏ trong ngực xuống, bé gái hôn trên mặt cô gái một cái, mới khoát khoát tay, nói: "Mẹ hẹn gặp lại."
"Hẹn gặp lại." Cô gái sờ sờ đầu bé gái, nhìn bé gái nhỏ vào nhà trẻ, mới xoay người trở lại trên xe.
Cô gái ngồi ở chỗ tài xế ngồi, không có gấp cho xe chạy, mà là nhìn chằm chằm ngay phía trước sững sờ đến thất thần.
Tối hôm qua nằm mơ. . . . . . cô còn nằm mơ thấy anh, không ngờ, sáng sớm hôm nay, cứ như vậy bất ngờ không kịp đề phòng bắt gặp anh.
Tống Tương Tư không nhịn được giơ tay lên, sờ về phía ngực trái của mình, phát hiện tốc độ tim đập mau, khiến cô có chút khó thừa nhận.
Ngày đầu tiên Tiểu Niên Cao đi học, nhìn một vòng quanh phòng thấy bạn bè lớn nhỏ cùng bản thân không xê xích bao nhiêu, cuối cùng tầm mắt liền như ngừng lại trên người Tiểu Hồng Đậu.
Nó kéo cặp sách của mình đi tới trước mặt Tiểu Hồng Đậu, chỉ về phía bàn nhỏ bên cạnh bé, hỏi: "Anh có thể ngồi cạnh em không?"
Tiểu Hồng Đậu muốn cùng bé gái nhỏ xinh đẹp cũng giống như mình ngồi chung một chỗ, lắc đầu với Tiểu Niên Cao một cái: "Không thể."
Tiểu Niên Cao nháy mắt hai cái với Tiểu Hồng Đậu: "Anh mới vừa nói với em cái gì?"
Tiểu Hồng Đậu nghiêng đầu nhìn Tiểu Niên Cao một lát, lặp lại lời cậu mới vừa nói một lần nữa: "Anh có thể ngồi cạnh em không?"
Tiểu Niên Cao gật đầu, nói: "Được."
Sau đó liền đặt cặp sách một bên trên bàn nhỏ, ngồi xuống.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.