Chương 731: Vợ chồng Lục Kiều (19)
Diệp Phi Dạ
24/07/2016
Khi đối mặt với sự lên án của mẹ với Hàn Như Sơ, cô không lên tiếng, sau khi cúp điện thoại, cả đêm đó cô không thể ngủ.
Kiều An Hảo yêu Lục Cẩn Niên… Lễ Giáng Sinh năm ngoái, khi Lục Cẩn Niên biến mất hai tháng không rõ tung tích, cô mới biết.
Ngày đó Kiều An Hảo uống say, bũi môi nói khẽ la hét tên của anh, sau lại vào đêm giao thừa, Kiều An Hảo đứng một mình bên ngoài cửa nhà họ Kiều mà khóc, trong từng tiếng nấc nghẹn ngào cũng là tên của anh.
Thì ra là, bọn họ thật lòng yêu nhau.
Không phải một người Lục Cẩn Niên đơn phương.
Nếu như lúc Lục Cẩn Niên tìm cô hỏi tung tích của Kiều An Hảo, cô nói cho anh, có phải Lục Cẩn Niên và Kiều An Hảo sẽ không phải xa nhau nữa không?
Lục Cẩn Niên vừa đăng lên trang cá nhân không bao lâu, cũng đã thành trang đầu, sự chú ý của toàn bộ dân mạng đều đặt trên người anh và Kiều An Hảo.
Kiều An Hạ thoát khỏi trang cá nhân, mở tin nhắn ra, muốn gửi cho Kiều An Hảo một tin nhắn, hỏi một chút có phải là cô đã kết hôn thật rồi hay không?
Nhưng sau khi đã mở tin nhắn, đập vào mắt cô là dòng trạng thái đầu tiên Kiều An Hảo gửi cho bạn bè:: hôm nay ăn cơm trưa ở ACR xong, tiện thể ông xã Lục Cẩn Niên dẫn tôi đi dạo phố tiêu cơm một chút, sau đó…
Phía dưới còn kèm thêm hai bức hình, toàn bộ đều là các túi mua hàng của các hãng đắt tiền, cốp xe sau không thể chất hết, ngay cả chỗ ngồi phía sau cũng bị chất đầy.
Xem ra bọn họ cũng không tệ lắm, xem ra Kiều An Hảo rất hạnh phúc…
Nhưng dường như Kiều An Hạ có chút không thể hiểu được cảm giác trong lòng mình lúc này là thế nào, nhìn chằm chằm vào dòng "Ông xã Lục Cẩn Niên", có chút hốt hoảng, lại có chút chua xót không thể nói được.
"Sao lại ngẩn người vậy? Anh gọi lâu vậy cũng không có phản ứng?" Lúc đầu bị vỗ nhẹ, Kiều An Hạ mới nghe thấy giọng của Trình Dạng truyền đến.
Kiều An Hạ vội vàng lấy lại tinh thần, đặt điện thoại xuống, cười lên một chút, lắc đầu với Trình Dạng, sau đó xe đã ngừng lại: "Đến rồi, em vào lấy chỗ trước, anh đi gửi xe."
Kiều An Hạ nghiêng đầu, nhìn nhà hoàng bên ngoài, tự nhiên lại không muốn ăn, sau một lúc lâu, cô mở miệng nói: "Em hơi mệt, không muốn ăn nữa, muốn về nhà nghỉ ngơi."
Trình Dạng suy nghĩ một chút, gật đầu: "Vậy anh đưa em về nhà trước, sau đó sẽ ra ngoài mua đồ ăn cho em."
Kiều An Hạ không nói gì, chỉ nhẹ nhàng gật đầu một cái, sau đó quay đầu, nhìn chằm chằm vào bóng đêm ngoài cửa, vẻ mặt có chút mờ mịt.
Trình Dạng đưa Kiều An Hạ về nhà, lại cầm ví tiền ra ngoài.
Cả người Kiều An Hạ không còn chút sức lực nào mà nằm trên ghế sô pha, sửng sốt nhìn chằm chằm trần nhà trong chốc lát, lấy điện thoại di động ra, không thể nhịn được mà lại truy cập vào trang cá nhân của Lục Cẩn Niên, lại nhìn thấy tờ giấy chứng nhận kết hôn mà anh đăng lên.
Kiều An Hạ nhìn có chút nhập thần, cho tới khi Trình Dạng ôm đồ ăn mua ở ngoài về nhà, cô vẫn không có phản ứng gì.
Trình Dạng sắp đồ ăn mua ngoài lên trên mâm, đặt lên bàn ăn, gọi Kiều An Hạ một tiếng: "Hạ Hạ, ăn cơm."
Kiều An Hạ còn sững sờ ngồi trên ghế sô pha, cũng không nhúc nhích mà ngẩn người nhìn chằm chằm vào điện thoại.
"Hạ Hạ?" Trình Dạng cau mày, buông xuống cái mâm trong tay xuống, đi tới trước người của Kiều An Hạ, thấy sắc mặt cô rất khó coi, không nhịn được mà có chút lo lắng vươn tay sờ trán của cô.
Kiều An Hạ giật mình, cô hốt hoảng đặt điện thoại di động xuống, mặc dù động tác của cô rất nhanh, nhưng Trình Dạng vẫn liếc thấy trên màn hình của cô là trang cá nhân của Lục Cẩn Niên.
Kiều An Hảo yêu Lục Cẩn Niên… Lễ Giáng Sinh năm ngoái, khi Lục Cẩn Niên biến mất hai tháng không rõ tung tích, cô mới biết.
Ngày đó Kiều An Hảo uống say, bũi môi nói khẽ la hét tên của anh, sau lại vào đêm giao thừa, Kiều An Hảo đứng một mình bên ngoài cửa nhà họ Kiều mà khóc, trong từng tiếng nấc nghẹn ngào cũng là tên của anh.
Thì ra là, bọn họ thật lòng yêu nhau.
Không phải một người Lục Cẩn Niên đơn phương.
Nếu như lúc Lục Cẩn Niên tìm cô hỏi tung tích của Kiều An Hảo, cô nói cho anh, có phải Lục Cẩn Niên và Kiều An Hảo sẽ không phải xa nhau nữa không?
Lục Cẩn Niên vừa đăng lên trang cá nhân không bao lâu, cũng đã thành trang đầu, sự chú ý của toàn bộ dân mạng đều đặt trên người anh và Kiều An Hảo.
Kiều An Hạ thoát khỏi trang cá nhân, mở tin nhắn ra, muốn gửi cho Kiều An Hảo một tin nhắn, hỏi một chút có phải là cô đã kết hôn thật rồi hay không?
Nhưng sau khi đã mở tin nhắn, đập vào mắt cô là dòng trạng thái đầu tiên Kiều An Hảo gửi cho bạn bè:: hôm nay ăn cơm trưa ở ACR xong, tiện thể ông xã Lục Cẩn Niên dẫn tôi đi dạo phố tiêu cơm một chút, sau đó…
Phía dưới còn kèm thêm hai bức hình, toàn bộ đều là các túi mua hàng của các hãng đắt tiền, cốp xe sau không thể chất hết, ngay cả chỗ ngồi phía sau cũng bị chất đầy.
Xem ra bọn họ cũng không tệ lắm, xem ra Kiều An Hảo rất hạnh phúc…
Nhưng dường như Kiều An Hạ có chút không thể hiểu được cảm giác trong lòng mình lúc này là thế nào, nhìn chằm chằm vào dòng "Ông xã Lục Cẩn Niên", có chút hốt hoảng, lại có chút chua xót không thể nói được.
"Sao lại ngẩn người vậy? Anh gọi lâu vậy cũng không có phản ứng?" Lúc đầu bị vỗ nhẹ, Kiều An Hạ mới nghe thấy giọng của Trình Dạng truyền đến.
Kiều An Hạ vội vàng lấy lại tinh thần, đặt điện thoại xuống, cười lên một chút, lắc đầu với Trình Dạng, sau đó xe đã ngừng lại: "Đến rồi, em vào lấy chỗ trước, anh đi gửi xe."
Kiều An Hạ nghiêng đầu, nhìn nhà hoàng bên ngoài, tự nhiên lại không muốn ăn, sau một lúc lâu, cô mở miệng nói: "Em hơi mệt, không muốn ăn nữa, muốn về nhà nghỉ ngơi."
Trình Dạng suy nghĩ một chút, gật đầu: "Vậy anh đưa em về nhà trước, sau đó sẽ ra ngoài mua đồ ăn cho em."
Kiều An Hạ không nói gì, chỉ nhẹ nhàng gật đầu một cái, sau đó quay đầu, nhìn chằm chằm vào bóng đêm ngoài cửa, vẻ mặt có chút mờ mịt.
Trình Dạng đưa Kiều An Hạ về nhà, lại cầm ví tiền ra ngoài.
Cả người Kiều An Hạ không còn chút sức lực nào mà nằm trên ghế sô pha, sửng sốt nhìn chằm chằm trần nhà trong chốc lát, lấy điện thoại di động ra, không thể nhịn được mà lại truy cập vào trang cá nhân của Lục Cẩn Niên, lại nhìn thấy tờ giấy chứng nhận kết hôn mà anh đăng lên.
Kiều An Hạ nhìn có chút nhập thần, cho tới khi Trình Dạng ôm đồ ăn mua ở ngoài về nhà, cô vẫn không có phản ứng gì.
Trình Dạng sắp đồ ăn mua ngoài lên trên mâm, đặt lên bàn ăn, gọi Kiều An Hạ một tiếng: "Hạ Hạ, ăn cơm."
Kiều An Hạ còn sững sờ ngồi trên ghế sô pha, cũng không nhúc nhích mà ngẩn người nhìn chằm chằm vào điện thoại.
"Hạ Hạ?" Trình Dạng cau mày, buông xuống cái mâm trong tay xuống, đi tới trước người của Kiều An Hạ, thấy sắc mặt cô rất khó coi, không nhịn được mà có chút lo lắng vươn tay sờ trán của cô.
Kiều An Hạ giật mình, cô hốt hoảng đặt điện thoại di động xuống, mặc dù động tác của cô rất nhanh, nhưng Trình Dạng vẫn liếc thấy trên màn hình của cô là trang cá nhân của Lục Cẩn Niên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.