Chương 713: Vợ chồng Lục Kiều (1)
Diệp Phi Dạ
21/07/2016
Kiều An Hảo sợ Triệu
Manh với trợ lý nói những chuyện ầm ĩ, lập tức nghiêng đầu giành trước, ở bên tai Lục Cẩn Niên, mềm mại mở miệng nói: "Không có, là anh tối qua,
cúp điện thoại của em hai lần, có chút không vui thôi."
Này rõ ràng là nói lời nói thật, giọng nói còn mang theo chút oán giận như thế, nhưng không biết vì sao, từ trong miệng Kiều An Hảo truyền vào đáy lòng Lục Cẩn Niên, giống như đang làm nũng.
Lục Cẩn Niên có chút hoảng hốt, qua một lúc lâu sau, mới đột nhiên ý thức được dường như có một chuyện như vậy.
Thì ra hôm nay anh gọi điện thoại, cô vẫn cắt đứt, là vì chuyện kia sao...
Lục Cẩn Niên nghiêng đầu, nhìn Kiều An Hảo quay mặt gần ngay trước mắt, đường cong mềm mại, da thịt mịn màng căn bản không thấy một chút lỗ chân lông, tối hôm qua trong điện thoại cô nói với anh, ở bên tai một câu lại một câu chậm rãi vang lên, vừa suy nghĩ, Lục Cẩn Niên có chút nhẹ nhàng chậm chạp mở miệng nói: "Kiều Kiều, anh rất vui vẻ."
"Tối qua rất vui vẻ, những lời em nói với anh."
Nhà hàng này, không có ghế lô, tiếng động xung quanh rất ồn ào, nhưng lúc Lục Cẩn Niên mở miệng nói ra mấy chữ này, dường như toàn bộ thế giới trong nháy mắt trở nên yên tĩnh.
Kiều An Hảo cảm giác đáy lòng mình như bị thứ gì ấm áp lấp đầy, ở ngực đung đưa, làm cho cô rất không chân thực: "Bởi vì rất vui, cho nên suốt đêm chạy từ Mĩ về sao?"
"Ừ." Lục Cẩn Niên không có chút che giấu lên tiếng: "Vốn muốn cho em ngạc nhiên, kết quả về đến nhà, phát hiện chẳng những không có người, nhà cũng bị làm đảo lộn, ngay cả chỗ để đứng cũng không có."
Kiều An Hảo nghe đến đó: "A" một tiếng, sau đó nghĩ đến nhà bị mình làm cho bề bộn, mặt lập tức trở nên đỏ bừng.
Cô vốn nghĩ thứ sáu Lục Cẩn Niên mới trở về trước, để quản gia dọn dẹp trở về nguyên dạng là được rồi, ai biết anh đột nhiên trở về sớm...
Nói như vậy, anh biết cô lục lọi thư phòng của anh rồi hả?
Kiều An Hảo lại hô nhỏ một tiếng, nghiêng đầu, ánh mắt nhìn Lục Cẩn Niên có chút né tránh: "Vậy... Vậy anh cũng biết em tự mình trộm đồ của anh rồi hả?"
"Tối hôm qua đã biết." Đáy mắt Lục Cẩn Niên nhìn Kiều An Hảo, sáng rực giống như có thể chọc mù ánh mắt người khác.
"Ạch?" Tối hôm qua làm sao có thể biết? Cô lại không nói cho anh, người khác ở Mĩ...
Lục Cẩn Niên dùng cằm chỉ trợ lý ngồi ở đối diện mình: "Cậu ta tối hôm qua gọi điện thoại cho anh."
Thì ra là chuyện trong tiệc từ thiện tối hôm qua, đều đã truyền đến bên ngoài giới quý tộc rồi.
"A...." Kiều An Hảo cúi đầu lên tiếng.
Lục Cẩn Niên nhịn không được giơ tay lên, vuốt tóc Kiều An Hảo, làm cho mang tai của Kiều An Hảo càng hồng, anh trầm thấp cười khẽ một tiếng: "Kiều Kiều, cám ơn em."
Tay Kiều An Hảo không nhịn được nắm chặt chiếc đũa trên bàn, qua một lúc lâu sau, mới nhẹ giọng nói: "Không cần cảm ơn, ai bảo bà ta khi dễ anh như thế..."
Nói đùa, Hàn Như Sơ làm sao có thể sẽ khi dễ đến anh?
Mặc dù Lục Cẩn Niên cảm thấy Kiều An Hảo nói những lời này làm tổn thương đến tự ái của mình, nhưng lại cảm thấy bị tổn thương đặc biệt vui vẻ: "Kiều Kiều, em đây là bênh vực sao?"
Kiều An Hảo bị Lục Cẩn Niên nhắc tỉnh, mới bỗng nhiên ý thức được mình vậy mà nói suy nghĩ để ở trong ra, mặt càng đỏ hơn, ánh mắt cô đảo xung quanh, thấy có phần chưa đủ nên lo lắng nói đầy đủ: "Không phải, ý em muốn nói là ai bảo bà ta khi dễ anh với đứa bé của em..."
Này rõ ràng là nói lời nói thật, giọng nói còn mang theo chút oán giận như thế, nhưng không biết vì sao, từ trong miệng Kiều An Hảo truyền vào đáy lòng Lục Cẩn Niên, giống như đang làm nũng.
Lục Cẩn Niên có chút hoảng hốt, qua một lúc lâu sau, mới đột nhiên ý thức được dường như có một chuyện như vậy.
Thì ra hôm nay anh gọi điện thoại, cô vẫn cắt đứt, là vì chuyện kia sao...
Lục Cẩn Niên nghiêng đầu, nhìn Kiều An Hảo quay mặt gần ngay trước mắt, đường cong mềm mại, da thịt mịn màng căn bản không thấy một chút lỗ chân lông, tối hôm qua trong điện thoại cô nói với anh, ở bên tai một câu lại một câu chậm rãi vang lên, vừa suy nghĩ, Lục Cẩn Niên có chút nhẹ nhàng chậm chạp mở miệng nói: "Kiều Kiều, anh rất vui vẻ."
"Tối qua rất vui vẻ, những lời em nói với anh."
Nhà hàng này, không có ghế lô, tiếng động xung quanh rất ồn ào, nhưng lúc Lục Cẩn Niên mở miệng nói ra mấy chữ này, dường như toàn bộ thế giới trong nháy mắt trở nên yên tĩnh.
Kiều An Hảo cảm giác đáy lòng mình như bị thứ gì ấm áp lấp đầy, ở ngực đung đưa, làm cho cô rất không chân thực: "Bởi vì rất vui, cho nên suốt đêm chạy từ Mĩ về sao?"
"Ừ." Lục Cẩn Niên không có chút che giấu lên tiếng: "Vốn muốn cho em ngạc nhiên, kết quả về đến nhà, phát hiện chẳng những không có người, nhà cũng bị làm đảo lộn, ngay cả chỗ để đứng cũng không có."
Kiều An Hảo nghe đến đó: "A" một tiếng, sau đó nghĩ đến nhà bị mình làm cho bề bộn, mặt lập tức trở nên đỏ bừng.
Cô vốn nghĩ thứ sáu Lục Cẩn Niên mới trở về trước, để quản gia dọn dẹp trở về nguyên dạng là được rồi, ai biết anh đột nhiên trở về sớm...
Nói như vậy, anh biết cô lục lọi thư phòng của anh rồi hả?
Kiều An Hảo lại hô nhỏ một tiếng, nghiêng đầu, ánh mắt nhìn Lục Cẩn Niên có chút né tránh: "Vậy... Vậy anh cũng biết em tự mình trộm đồ của anh rồi hả?"
"Tối hôm qua đã biết." Đáy mắt Lục Cẩn Niên nhìn Kiều An Hảo, sáng rực giống như có thể chọc mù ánh mắt người khác.
"Ạch?" Tối hôm qua làm sao có thể biết? Cô lại không nói cho anh, người khác ở Mĩ...
Lục Cẩn Niên dùng cằm chỉ trợ lý ngồi ở đối diện mình: "Cậu ta tối hôm qua gọi điện thoại cho anh."
Thì ra là chuyện trong tiệc từ thiện tối hôm qua, đều đã truyền đến bên ngoài giới quý tộc rồi.
"A...." Kiều An Hảo cúi đầu lên tiếng.
Lục Cẩn Niên nhịn không được giơ tay lên, vuốt tóc Kiều An Hảo, làm cho mang tai của Kiều An Hảo càng hồng, anh trầm thấp cười khẽ một tiếng: "Kiều Kiều, cám ơn em."
Tay Kiều An Hảo không nhịn được nắm chặt chiếc đũa trên bàn, qua một lúc lâu sau, mới nhẹ giọng nói: "Không cần cảm ơn, ai bảo bà ta khi dễ anh như thế..."
Nói đùa, Hàn Như Sơ làm sao có thể sẽ khi dễ đến anh?
Mặc dù Lục Cẩn Niên cảm thấy Kiều An Hảo nói những lời này làm tổn thương đến tự ái của mình, nhưng lại cảm thấy bị tổn thương đặc biệt vui vẻ: "Kiều Kiều, em đây là bênh vực sao?"
Kiều An Hảo bị Lục Cẩn Niên nhắc tỉnh, mới bỗng nhiên ý thức được mình vậy mà nói suy nghĩ để ở trong ra, mặt càng đỏ hơn, ánh mắt cô đảo xung quanh, thấy có phần chưa đủ nên lo lắng nói đầy đủ: "Không phải, ý em muốn nói là ai bảo bà ta khi dễ anh với đứa bé của em..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.