Chương 736: Vợ chồng Lục Kiều (24)
Diệp Phi Dạ
04/07/2016
Theo bản năng Hàn Như Sơ dừng bước, quay đầu nhìn về phía màn hình TV to đùng trên tường.
Bên trong Kiều An Hảo đang giơ microphone tự giới thiệu với mọi người, sau đó cô điềm tĩnh đứng giữa sân khấu hát vang lên.
Giọng hát rất rõ ràng mềm mại, êm tai dễ nghe.
Đừng nói là giám khám và người xem ở hiện trường, ngay cả hai người giúp việc vốn đang xem TV cũng nhập hồn theo nghe.
Sau khi Kiều An Hảo hát xong, tất cả mấy giám khảo rõ ràng đều bị kinh ngạc và kích động, vẫn luôn bắt bẻ người khác, thế nhưng với Kiều An Hảo thì khen không dứt miệng. Kiều An Hảo xinh đẹp đoan trang đứng giữa sân khấu, vẻ mặt cong lên khẽ cười.
Cười tươi như vậy, ánh mắt Hàn Như Sơ như bị kim châm.
Nếu không phải cô ta, con trai Hứa Gia Mộc của bà làm sao có thể không để ý tới người làm mẹ như bà đây chứ? (Đoạn này đang diễn tả suy nghĩ của Hàn Như Sơ nên H để KAH = cô ta nhé, vì HNS đang rất hận KAH).
Nếu không phải tại cô ta, sao bà có thể bị thân bại danh liệt trong giới kinh doanh ở Bắc Kinh? Làm hại mối quan hệ đã từng thân thiết với mấy bà chủ, bây giờ toàn bộ đều xa lánh bà.
Nếu không phải cô ta…. Bà Hàn Như Sơ làm sao có thể rơi vào tình cảnh thảm hại như ngày hôm nay?
Tham gia chương trình Audition phải không? Biểu hiện khiến người ta kinh ngạc như vậy phải không? Muốn được người ta chú ý trên internet phải không? Trong mắt tất cả mọi người cô rất tốt đẹp phải không?
Được lắm…. Bây giờ cô đã làm cho mình chiến thắng độ nổi tiếng và được chú ý cũng đủ rồi, như vậy thì tôi đây mượn sự chiến thắng gì đó của cô, cho cô thân bại danh liệt, cả đời mang tiếng xấu là lẳng lơ!
Hàn Như Sơ nghĩ tới đây, khóe môi nhếch lên nụ cười âm u lạnh lẽo, bỗng dưng mở miệng gọi tên quản gia: “Dì Vân.”
Không biết dì Vân đang làm gì trong phòng ngủ, chỉ “Hả” một tiếng nhưng mãi chưa đi ra, Hàn Như Sơ liền cất cao giọng, gọi một tiếng: “Dì Vân!”
“Bà chủ….” Quản gia tay chân luống cuống từ trong phòng mình chạy ra: “Bà chủ, tôi vừa đi toilet.”
Hàn Như Sơ vốn không nói gì, chỉ di chuyển tầm mắt lên lầu, sau đó liền bước lên trên đó.
Quản gia lập tức đuổi theo.
Vào phòng ngủ, quản gia đóng cửa: “Bà chủ, bà tìm tôi có chuyện gì sao?”
Hàn Như Sơ lạnh lùng gật đầu, sau đó vẫy tay với quản gia tới gần, kề sát vào tai bà ta nói nhỏ mấy câu: “Hiểu chưa?”
Quản gia gật đầu liên tục: “Hiểu ạ, bà chủ, ngài yên tâm, bây giờ tôi lập tức đi làm.”
Lần này bên tổ chức bình chọn của Hollywood, đã làm 1 bảng vote trên weibo để giúp ích thêm cho trận đấu tứ kết ở lần sau.
Kiều An Hảo biết, bản thân mình tối hôm qua thể hiện rất xuất sắc, nhưng cô lại không nghĩ rằng xuất sắc đến mức sau khi tham gia thi đấu xong ngày hôm sau tỉnh lại, tùy tiện lên weibo, thế mà lại thấy tên mình đứng đầu bảng xếp hạng, bỏ xa người đứng thứ hai gần mười vạn phiếu.
Ăn xong bữa sáng, Lục Cẩn Niên có việc bận đi ra ngoài.
Trận tứ kết sẽ diễn ra sau một tuần nữa, Kiều An Hảo nằm sấp trước máy vi tính, vắt hết óc suy nghĩ cho trận đấu sau, mình phải chọn tiết mục như thế nào để xuất sắc hơn.
Kiều An Hảo nghĩ cả buổi sáng tới chiều, cuối cùng đến bốn giờ, nghĩ được một ý tưởng siêu tuyệt vời, đang vui rạo rực chuẩn bị lấy di động ra gọi cho Lục Cẩn Niên chia sẻ thành quả của mình, kết quả di động của bản thân lại vang lên trước.
Trên màn hình báo là một dãy số xa lạ gọi tới.
Kiều An Hảo chần chừ một lát mới nghe máy, lễ phép mở miệng: “Xin chào.”
“Xin chào, xin hỏi cô là cô Kiều phải không?” Trong điện thoại truyền tới là một giọng nữ, tốc độ nói rất nhanh.
Bên trong Kiều An Hảo đang giơ microphone tự giới thiệu với mọi người, sau đó cô điềm tĩnh đứng giữa sân khấu hát vang lên.
Giọng hát rất rõ ràng mềm mại, êm tai dễ nghe.
Đừng nói là giám khám và người xem ở hiện trường, ngay cả hai người giúp việc vốn đang xem TV cũng nhập hồn theo nghe.
Sau khi Kiều An Hảo hát xong, tất cả mấy giám khảo rõ ràng đều bị kinh ngạc và kích động, vẫn luôn bắt bẻ người khác, thế nhưng với Kiều An Hảo thì khen không dứt miệng. Kiều An Hảo xinh đẹp đoan trang đứng giữa sân khấu, vẻ mặt cong lên khẽ cười.
Cười tươi như vậy, ánh mắt Hàn Như Sơ như bị kim châm.
Nếu không phải cô ta, con trai Hứa Gia Mộc của bà làm sao có thể không để ý tới người làm mẹ như bà đây chứ? (Đoạn này đang diễn tả suy nghĩ của Hàn Như Sơ nên H để KAH = cô ta nhé, vì HNS đang rất hận KAH).
Nếu không phải tại cô ta, sao bà có thể bị thân bại danh liệt trong giới kinh doanh ở Bắc Kinh? Làm hại mối quan hệ đã từng thân thiết với mấy bà chủ, bây giờ toàn bộ đều xa lánh bà.
Nếu không phải cô ta…. Bà Hàn Như Sơ làm sao có thể rơi vào tình cảnh thảm hại như ngày hôm nay?
Tham gia chương trình Audition phải không? Biểu hiện khiến người ta kinh ngạc như vậy phải không? Muốn được người ta chú ý trên internet phải không? Trong mắt tất cả mọi người cô rất tốt đẹp phải không?
Được lắm…. Bây giờ cô đã làm cho mình chiến thắng độ nổi tiếng và được chú ý cũng đủ rồi, như vậy thì tôi đây mượn sự chiến thắng gì đó của cô, cho cô thân bại danh liệt, cả đời mang tiếng xấu là lẳng lơ!
Hàn Như Sơ nghĩ tới đây, khóe môi nhếch lên nụ cười âm u lạnh lẽo, bỗng dưng mở miệng gọi tên quản gia: “Dì Vân.”
Không biết dì Vân đang làm gì trong phòng ngủ, chỉ “Hả” một tiếng nhưng mãi chưa đi ra, Hàn Như Sơ liền cất cao giọng, gọi một tiếng: “Dì Vân!”
“Bà chủ….” Quản gia tay chân luống cuống từ trong phòng mình chạy ra: “Bà chủ, tôi vừa đi toilet.”
Hàn Như Sơ vốn không nói gì, chỉ di chuyển tầm mắt lên lầu, sau đó liền bước lên trên đó.
Quản gia lập tức đuổi theo.
Vào phòng ngủ, quản gia đóng cửa: “Bà chủ, bà tìm tôi có chuyện gì sao?”
Hàn Như Sơ lạnh lùng gật đầu, sau đó vẫy tay với quản gia tới gần, kề sát vào tai bà ta nói nhỏ mấy câu: “Hiểu chưa?”
Quản gia gật đầu liên tục: “Hiểu ạ, bà chủ, ngài yên tâm, bây giờ tôi lập tức đi làm.”
Lần này bên tổ chức bình chọn của Hollywood, đã làm 1 bảng vote trên weibo để giúp ích thêm cho trận đấu tứ kết ở lần sau.
Kiều An Hảo biết, bản thân mình tối hôm qua thể hiện rất xuất sắc, nhưng cô lại không nghĩ rằng xuất sắc đến mức sau khi tham gia thi đấu xong ngày hôm sau tỉnh lại, tùy tiện lên weibo, thế mà lại thấy tên mình đứng đầu bảng xếp hạng, bỏ xa người đứng thứ hai gần mười vạn phiếu.
Ăn xong bữa sáng, Lục Cẩn Niên có việc bận đi ra ngoài.
Trận tứ kết sẽ diễn ra sau một tuần nữa, Kiều An Hảo nằm sấp trước máy vi tính, vắt hết óc suy nghĩ cho trận đấu sau, mình phải chọn tiết mục như thế nào để xuất sắc hơn.
Kiều An Hảo nghĩ cả buổi sáng tới chiều, cuối cùng đến bốn giờ, nghĩ được một ý tưởng siêu tuyệt vời, đang vui rạo rực chuẩn bị lấy di động ra gọi cho Lục Cẩn Niên chia sẻ thành quả của mình, kết quả di động của bản thân lại vang lên trước.
Trên màn hình báo là một dãy số xa lạ gọi tới.
Kiều An Hảo chần chừ một lát mới nghe máy, lễ phép mở miệng: “Xin chào.”
“Xin chào, xin hỏi cô là cô Kiều phải không?” Trong điện thoại truyền tới là một giọng nữ, tốc độ nói rất nhanh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.