Chương 721: Vợ chồng Lục Kiều (9)
Diệp Phi Dạ
24/07/2016
Edit: Hinary.
Beta: Hi
"Lục Cẩn Niên, anh muốn làm gì?" Kiều An Hảo theo phản xạ có điều kiện mà vươn tay, ôm lấy cổ của Lục Cẩn Niên.
Nhưng Lục Cẩn Niên không lên tiếng trả lời, anh chỉ ôm lấy cô rồi nhìn xung quanh đó, nhìn thấy chiếc ghế tựa mà cửa hàng sắp xếp cho khách nghỉ ngơi, anh bước qua, ôm Kiều An Hảo đặt lên trên chiếc ghế.
Theo bản năng Kiều An Hảo muốn đứng lên, nhưng cô lại bị Lục Cẩn Niên giữ lại, anh ngồi xuống trước mặt cô, cởi chiếc giày ra, sau đó nắm lấy bàn chân của cô.
Có lẽ Kiều An không hiểu được hành động của Lục Cẩn Niên, cô theo bản năng rút chân về, nhưng anh lại nắm chặt lại, sau đó dùng ngón tay ấn lên lòng bàn chân của cô.
Mặc dù buổi sáng hôm nay trước khi đi ra ngoài cô đã tắm rửa qua, chân cô cũng không mắc bệnh gì, nhưng cô đi giày lâu như vậy, chắc chắn không còn sạch sẽ nữa, anh làm sao có thể cầm lấy chân cô như vậy chứ, hơn nữa... Cô biết rõ hôm nay đi ra ngoài dạo phố, nên đã đi một đôi giày thoải mái, không khó chịu chút nào...
Dù ở nơi không có người, Kiều An Hảo cũng không có thói quen cho Lục Cẩn Niên xem chân của mình, hơn nữa đây còn là một của hàng đông người.
Nhưng Lục Cẩn Niên lại giữ chân cô rất chặt, Kiều An Hảo không vùng vẫy được, cuối cùng cô đành phải vươn tay ra, ngăn lại hàng động của anh.
Lục Cẩn Niên ngẩng đầu lên, anh nhìn cô rồi vươn tay, cầm lấy tay của cô bỏ ra, nhẹ nhàng nói: "Ngoan, nghe lời anh ngồi ở đây, đừng lộn xộn nữa."
Lời nói của Lục Cẩn Niên rất nhẹ, nhưng lại khiến người khác không thể phản kháng được, Kiều An Hảo cũng không kịp phản ứng, tay cô buông ra, sau đó anh tiếp tục xoa bóp chân cho cô.
Sức lực xoa bóp của anh rất đều, khiến cô ngày càng thoải mái.
Kiều An Hảo cứng người ngồi trên ghế, cô há miệng ra, nhưng không thể nói nên lời nào nữa.
Nhưng Lục Cẩn Niên lại khác, vẻ mặt của anh rất tự nhiên, giống như bản thân đang làm một chuyện rất bình thường vậy.
Kiều An Hảo nhìn anh một chút, cô nhịn không được mà dời ánh mắt mình ra chỗ khác, ánh mắt cô quét đến một cây cột không xa, có một người đội mũ lưỡi trai đang cầm máy ảnh chụp lại khoảnh khắc này.
Người đội mũ lưỡi trai chỉ tập trung chú ý vào bàn tay của Lục Cẩn Niên đang nắm chân Kiều An Hảo, anh ta không biết bản thân mình đã bị cô nhìn thấy, liên tục đổi góc độ mà chụp hình.
Dưới đáy lòng của Kiều An Hảo đã sáng tỏ điều gì đó.
Cảm giác cảm động cứ mãi quanh quẩn trong lòng cô.
Hóa ra Lục Cẩn Niên cố chấp đi mua sắm cùng cô, còn giả vờ như sợ cô bị mệt nên xoa bóp chân cho cô, anh muốn cho những phóng viên đang đi phía sau chụp ảnh đăng lên mạng, cho những người chửi bới cô nhìn thấy.
Trong họng Kiều An Hảo nóng lên, cô nuốt nước bọt, sau đó mới lên tiếng: "Lục Cẩn Niên, em hơi mệt, chúng ta về nhà được không?"
"Được!" Lục Cẩn Niên đồng ý, nhưng anh vẫn không thả chân của cô ra ngay, xoa bóp một lúc nữa mới đứng dậy, anh cũng không mang giày vào cho cô mà chỉ ngồi xuống, dìu cô lên lưng mình nói: "Anh cõng em đi."
Thuận tiên cầm lên hai đôi giày trên sàn nhà, anh ôm lấy mông cô, bước đi về phía thang máy.
Trợ lí và Tiểu Manh vội vàng đẩy xe đuổi theo, cũng vì mua quá nhiều đồ, nên có vài chiếc túi sẽ rơi xuống sàn nhà, trợ lí và Tiểu Manh phải ngượng ngùng đi một đoạn rồi dừng lại, luống cuống nhặt đồ rơi trên đất.
Beta: Hi
"Lục Cẩn Niên, anh muốn làm gì?" Kiều An Hảo theo phản xạ có điều kiện mà vươn tay, ôm lấy cổ của Lục Cẩn Niên.
Nhưng Lục Cẩn Niên không lên tiếng trả lời, anh chỉ ôm lấy cô rồi nhìn xung quanh đó, nhìn thấy chiếc ghế tựa mà cửa hàng sắp xếp cho khách nghỉ ngơi, anh bước qua, ôm Kiều An Hảo đặt lên trên chiếc ghế.
Theo bản năng Kiều An Hảo muốn đứng lên, nhưng cô lại bị Lục Cẩn Niên giữ lại, anh ngồi xuống trước mặt cô, cởi chiếc giày ra, sau đó nắm lấy bàn chân của cô.
Có lẽ Kiều An không hiểu được hành động của Lục Cẩn Niên, cô theo bản năng rút chân về, nhưng anh lại nắm chặt lại, sau đó dùng ngón tay ấn lên lòng bàn chân của cô.
Mặc dù buổi sáng hôm nay trước khi đi ra ngoài cô đã tắm rửa qua, chân cô cũng không mắc bệnh gì, nhưng cô đi giày lâu như vậy, chắc chắn không còn sạch sẽ nữa, anh làm sao có thể cầm lấy chân cô như vậy chứ, hơn nữa... Cô biết rõ hôm nay đi ra ngoài dạo phố, nên đã đi một đôi giày thoải mái, không khó chịu chút nào...
Dù ở nơi không có người, Kiều An Hảo cũng không có thói quen cho Lục Cẩn Niên xem chân của mình, hơn nữa đây còn là một của hàng đông người.
Nhưng Lục Cẩn Niên lại giữ chân cô rất chặt, Kiều An Hảo không vùng vẫy được, cuối cùng cô đành phải vươn tay ra, ngăn lại hàng động của anh.
Lục Cẩn Niên ngẩng đầu lên, anh nhìn cô rồi vươn tay, cầm lấy tay của cô bỏ ra, nhẹ nhàng nói: "Ngoan, nghe lời anh ngồi ở đây, đừng lộn xộn nữa."
Lời nói của Lục Cẩn Niên rất nhẹ, nhưng lại khiến người khác không thể phản kháng được, Kiều An Hảo cũng không kịp phản ứng, tay cô buông ra, sau đó anh tiếp tục xoa bóp chân cho cô.
Sức lực xoa bóp của anh rất đều, khiến cô ngày càng thoải mái.
Kiều An Hảo cứng người ngồi trên ghế, cô há miệng ra, nhưng không thể nói nên lời nào nữa.
Nhưng Lục Cẩn Niên lại khác, vẻ mặt của anh rất tự nhiên, giống như bản thân đang làm một chuyện rất bình thường vậy.
Kiều An Hảo nhìn anh một chút, cô nhịn không được mà dời ánh mắt mình ra chỗ khác, ánh mắt cô quét đến một cây cột không xa, có một người đội mũ lưỡi trai đang cầm máy ảnh chụp lại khoảnh khắc này.
Người đội mũ lưỡi trai chỉ tập trung chú ý vào bàn tay của Lục Cẩn Niên đang nắm chân Kiều An Hảo, anh ta không biết bản thân mình đã bị cô nhìn thấy, liên tục đổi góc độ mà chụp hình.
Dưới đáy lòng của Kiều An Hảo đã sáng tỏ điều gì đó.
Cảm giác cảm động cứ mãi quanh quẩn trong lòng cô.
Hóa ra Lục Cẩn Niên cố chấp đi mua sắm cùng cô, còn giả vờ như sợ cô bị mệt nên xoa bóp chân cho cô, anh muốn cho những phóng viên đang đi phía sau chụp ảnh đăng lên mạng, cho những người chửi bới cô nhìn thấy.
Trong họng Kiều An Hảo nóng lên, cô nuốt nước bọt, sau đó mới lên tiếng: "Lục Cẩn Niên, em hơi mệt, chúng ta về nhà được không?"
"Được!" Lục Cẩn Niên đồng ý, nhưng anh vẫn không thả chân của cô ra ngay, xoa bóp một lúc nữa mới đứng dậy, anh cũng không mang giày vào cho cô mà chỉ ngồi xuống, dìu cô lên lưng mình nói: "Anh cõng em đi."
Thuận tiên cầm lên hai đôi giày trên sàn nhà, anh ôm lấy mông cô, bước đi về phía thang máy.
Trợ lí và Tiểu Manh vội vàng đẩy xe đuổi theo, cũng vì mua quá nhiều đồ, nên có vài chiếc túi sẽ rơi xuống sàn nhà, trợ lí và Tiểu Manh phải ngượng ngùng đi một đoạn rồi dừng lại, luống cuống nhặt đồ rơi trên đất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.