Chương 558: Yêu em 13 năm (28)
Diệp Phi Dạ
11/07/2016
Hiện tại cũng sắp đến chín giờ rưỡi, thời gian hẹn đã qua hai giờ rồi, đây là ý cô sẽ không tới sao?
Mười ba năm… Mười ba năm của bọn họ, rốt cuộc mới có thể chờ đến một ngày này, thật sự không nghĩ đến chưa ra quân đã chết trận, đúng là không cam lòng khi rơi vào một kết cục như vậy.
Lục Cẩn Niên thu tầm mắt trở lại từ phía ánh đèn sáng trưng, cầm điện thoại di động trên bàn lên, gọi cho Kiều An Hảo một cú điện thoại nữa, lần này, điện thoại reo ba tiếng, đã được bắt máy, đáy mắt anh thoáng hiện lên một chút vui mừng, mới vừa kêu một chữ "Kiều", điện thoại đã bị ngắt, tiếng tút tút truyền đến từ trong điện thoại.
Đợi đến khi Lục Cẩn Niên gọi thêm một cú điện thoại nữa, cũng gọi vào số lúc trước, lại không có người nào nghe máy.
Sao vừa rồi cô lại cúp? Là còn đang giận vì chuyện anh thu mua Hứa thị, là giận vì buổi chiều anh đã cáu kỉnh mà bỏ cô lại sao?
Nhưng cô nhận điện thoại, rõ nàng là cô có xem điện thoại… Trong lúc bất chợt dường như Lục Cẩn Niên đã thấy được một tia hi vọng, vội vàng bỏ điện thoại bên tai xuống, gởi tin nhắn sang cho Kiều An Hảo: ‘Kiều Kiều, lúc chiều là do anh không tốt, không nên bỏ em lại mà đi mất, thật sự xin lỗi.’
Lúc Lục Cẩn Niên đã gửi tin nhắn đi, anh nhìn thấy trên màn hình di động hiện lên dòng chữ "Tin này đã được gửi”, biết Kiều An Hảo đã xem được tin nhắn của mình, vì vậy lại vội vàng gửi thêm một tin: ‘ Kiều Kiều, anh biết rõ em có thể thấy tin nhắn của anh, anh còn đang ở Lệ Cảnh Hiên chờ em, bây giở em tới đây, chúng ta nói chuyện một chút có được không?’
Tin nhắn được gửi đi, lại không nhận được trả lời, Lục Cẩn Niên cầm điện thoại di động đợi trong chốc lát, lại gọi cho Kiều An Hảo một cuộc điện thoại, vẫn không có người nghe, vì vậy lại gởi một tin nhắn: ‘Kiều Kiều, anh sẽ chờ em, đợi đến khi em tới đây mới thôi.’
Lại gửi một tin nhắn dài đẳng đẵng được gửi sang, Lục Cẩn Niên lại gửi thêm một tin nữa: ‘Cho dù em không tới, anh vẫn một mực chờ đợi.’
Sau khi gửi xong tin nhắn này, Lục Cẩn Niên cầm điện thoại di động, giơ tay lên xoa mặt của mình, sau đó cứ trước ban công, nhìn chằm chằm vào ngọn đèn nơi xa.
Anh không biết rốt cuộc mình đã đứng bao lâu, điện thoại trong lòng bàn tay run lên một cái, anh có chút kích động đưa điện thoại đến trước mặt, lại nhìn thấy là tin dự báo thời tiết.
Lục Cẩn Niên mang theo vài phần mất mát rũ tay xuống.
Lúc mười một giờ, quản lý của "Lệ Cảnh Hiên" đi lên nói cho Lục Cẩn Niên đã đến giờ đóng cửa.
Trợ lý liếc mắt về phía Lục Cẩn Niên đứng ở nơi ban công, hồi lâu cũng không hề nhúc nhích , ra hiệu với quản lý, đi ra khỏi phòng, thương lượng với quản lý, yêu cầu bọn họ chờ một chút.
Có thể do tối nay là đêm tình nhân thất tịch, dù đã mười một giờ nhưng Bắc Kinh vẫn còn có chút náo nhiệt, mặc dù bọn họ ở tầng cao nhất của "Lệ Cảnh hiên", nhưng vẫn có thể nghe được tiếng hát vào ban đêm trên đường cái ở trên cầu: "Em có biết anh đang đợi em không? Nếu như em thật sự quan tâm đến anh, thì sao lại bắt anh phải vượt qua một đêm dài đằng đẵng như vậy…"
Chờ đợi là thứ giúp rèn luyện tính kiên nhẫn của con người, cũng có thể là thứ làm mất tính kiên nhẫn nhất, kèm theo tiếng chuông báo mười hai giờ đêm vang lên, trong nháy mắt Bắc Kinh vốn đang ồn ào lại trở nên cực kỳ yên tĩnh.
Yên lặng như vậy, cũng khiến Lục Cẩn Niên có thể cảm thấy tiếng tim đập rõ rang của mình, hốt hoảng, lo lắng, cùng sợ hãi.
Thật sự rất sợ sẽ phải mất cô như vậy…
Mười ba năm… Mười ba năm của bọn họ, rốt cuộc mới có thể chờ đến một ngày này, thật sự không nghĩ đến chưa ra quân đã chết trận, đúng là không cam lòng khi rơi vào một kết cục như vậy.
Lục Cẩn Niên thu tầm mắt trở lại từ phía ánh đèn sáng trưng, cầm điện thoại di động trên bàn lên, gọi cho Kiều An Hảo một cú điện thoại nữa, lần này, điện thoại reo ba tiếng, đã được bắt máy, đáy mắt anh thoáng hiện lên một chút vui mừng, mới vừa kêu một chữ "Kiều", điện thoại đã bị ngắt, tiếng tút tút truyền đến từ trong điện thoại.
Đợi đến khi Lục Cẩn Niên gọi thêm một cú điện thoại nữa, cũng gọi vào số lúc trước, lại không có người nào nghe máy.
Sao vừa rồi cô lại cúp? Là còn đang giận vì chuyện anh thu mua Hứa thị, là giận vì buổi chiều anh đã cáu kỉnh mà bỏ cô lại sao?
Nhưng cô nhận điện thoại, rõ nàng là cô có xem điện thoại… Trong lúc bất chợt dường như Lục Cẩn Niên đã thấy được một tia hi vọng, vội vàng bỏ điện thoại bên tai xuống, gởi tin nhắn sang cho Kiều An Hảo: ‘Kiều Kiều, lúc chiều là do anh không tốt, không nên bỏ em lại mà đi mất, thật sự xin lỗi.’
Lúc Lục Cẩn Niên đã gửi tin nhắn đi, anh nhìn thấy trên màn hình di động hiện lên dòng chữ "Tin này đã được gửi”, biết Kiều An Hảo đã xem được tin nhắn của mình, vì vậy lại vội vàng gửi thêm một tin: ‘ Kiều Kiều, anh biết rõ em có thể thấy tin nhắn của anh, anh còn đang ở Lệ Cảnh Hiên chờ em, bây giở em tới đây, chúng ta nói chuyện một chút có được không?’
Tin nhắn được gửi đi, lại không nhận được trả lời, Lục Cẩn Niên cầm điện thoại di động đợi trong chốc lát, lại gọi cho Kiều An Hảo một cuộc điện thoại, vẫn không có người nghe, vì vậy lại gởi một tin nhắn: ‘Kiều Kiều, anh sẽ chờ em, đợi đến khi em tới đây mới thôi.’
Lại gửi một tin nhắn dài đẳng đẵng được gửi sang, Lục Cẩn Niên lại gửi thêm một tin nữa: ‘Cho dù em không tới, anh vẫn một mực chờ đợi.’
Sau khi gửi xong tin nhắn này, Lục Cẩn Niên cầm điện thoại di động, giơ tay lên xoa mặt của mình, sau đó cứ trước ban công, nhìn chằm chằm vào ngọn đèn nơi xa.
Anh không biết rốt cuộc mình đã đứng bao lâu, điện thoại trong lòng bàn tay run lên một cái, anh có chút kích động đưa điện thoại đến trước mặt, lại nhìn thấy là tin dự báo thời tiết.
Lục Cẩn Niên mang theo vài phần mất mát rũ tay xuống.
Lúc mười một giờ, quản lý của "Lệ Cảnh Hiên" đi lên nói cho Lục Cẩn Niên đã đến giờ đóng cửa.
Trợ lý liếc mắt về phía Lục Cẩn Niên đứng ở nơi ban công, hồi lâu cũng không hề nhúc nhích , ra hiệu với quản lý, đi ra khỏi phòng, thương lượng với quản lý, yêu cầu bọn họ chờ một chút.
Có thể do tối nay là đêm tình nhân thất tịch, dù đã mười một giờ nhưng Bắc Kinh vẫn còn có chút náo nhiệt, mặc dù bọn họ ở tầng cao nhất của "Lệ Cảnh hiên", nhưng vẫn có thể nghe được tiếng hát vào ban đêm trên đường cái ở trên cầu: "Em có biết anh đang đợi em không? Nếu như em thật sự quan tâm đến anh, thì sao lại bắt anh phải vượt qua một đêm dài đằng đẵng như vậy…"
Chờ đợi là thứ giúp rèn luyện tính kiên nhẫn của con người, cũng có thể là thứ làm mất tính kiên nhẫn nhất, kèm theo tiếng chuông báo mười hai giờ đêm vang lên, trong nháy mắt Bắc Kinh vốn đang ồn ào lại trở nên cực kỳ yên tĩnh.
Yên lặng như vậy, cũng khiến Lục Cẩn Niên có thể cảm thấy tiếng tim đập rõ rang của mình, hốt hoảng, lo lắng, cùng sợ hãi.
Thật sự rất sợ sẽ phải mất cô như vậy…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.