Chương 570: Yêu em 13 năm (40)
Diệp Phi Dạ
11/07/2016
"Sau khi gặp lại...
Đã làm không biết bao nhiêu lời tỏ tình cùng ám hiệu với em mà em không biết đến.
Em cũng thích trời mưa?
Bao, kéo, búa.
Có Cẩn Niên của em, mới bình an.
Anh không muốn yêu em... Nhưng... Anh không làm được, anh không thuyết phục được mình buông tay."
Rốt cục Kiều An Hảo không nhịn được khóc ra tiếng, trong đầu cô chậm rãi phác họa từng hình ảnh một.
Trợ lý của anh đến phòng của cô nói cho cô biết, anh vẫn không ăn cơm tối, bảo cô đi qua mang cho anh chút đồ ăn, đêm hôm đó là lần đầu tiên bầu không khí giữa anh và cô hòa hợp, còn có trời mưa, cô đứng ở trước cửa sổ sát đất, lòng đầy vui mừng nói trời mưa, anh hỏi cô "Em cũng thích trời mưa?"
Lúc Trình Dạng tổ chức tụ tập, cô không muốn bị phạt, bèn ỷ vào mình biết lỗ hổng chơi đoán số của anh, hết lần này tới lần khác thắng anh, hoàn toàn không nghĩ tới, bao, kéo, búa, 5, 2, 0 là lời tỏ tình thủ ngữ đẹp nhất trong cuộc sống.
Lúc anh và cô quay phim, anh nhìn chằm chằm vào ánh mắt của cô, nói Có Cẩn Niên của em mới bình an, cô cho là anh nói Có Cẩm Niên của em mới bình an, cô chưa bao giờ dám hy vọng xa vời câu nói kia là anh nói cho cô nghe. (ở đây là Cẩn với Cẩm khác nhé.)
Ở trong biệt thự Nghi Sơn, anh và cô ở chung một đêm, một đêm cực kỳ đơn thuần, cô nằm trên giường, anh ngã bệnh nằm trên ghế sô pha, đêm đó cô khó chịu, cô hỏi anh cô gái anh yêu đã kết hôn, chẳng lẽ anh còn muốn tiếp tục yêu như vậy sao? Anh nói, tôi cũng không muốn yêu cô ấy, nhưng... tôi không làm được, tôi không thuyết phục được mình buông tay.
Kiều An Hảo giơ tay lên, qua loa lau nước mắt trên mặt đi, cô mới thấy rõ những dòng viết tiếp phía dưới.
"Cô có một cái tên rất dễ nghe.
Kiều An Hảo.
Tất cả mọi người đều gọi cô là Tiểu Kiều."
Cuối cùng còn có một một câu: "Kiều Kiều, anh yêu em, anh yêu em mười ba năm."
Kiều An Hảo giống như mất đi toàn bộ sức lực, ngã ngồi trên mặt đấy, giống như một đứa bé khóc rống lên.
Lúc trước khi cô nằm mộng, sẽ suy nghĩ nếu có một ngày Lục Cẩn Niên yêu cô, cô sẽ như thế nào? Ở trong mộng cô nghĩ, nhất định mình sẽ rất hạnh phúc rất vui vẻ.
Nhưng bây giờ, mộng của cô trở thành sự thật rồi, cô mới phát hiện, cảm xúc phức tạp cô chỉ có thể phát tiết ra ngoài chỉ có nước mắt.
Cô cũng yêu anh, cho tới bây giờ cô đều không biết, giữa anh và cô lại bỏ lỡ nhiều như vậy.
Cô thích trời mưa, bởi vì anh.
Cô cố gắng để học cùng lớp, cũng vì anh.
Cô liều mạng học để vào đại học A, chính là vì anh.
Cô tiến vào giới giải trí, vẫn là vì anh.
Cô đồng ý gả cho Hứa Gia Mộc, vẫn chỉ là vì anh...
Giữa bọn họ có nhiều bỏ lỡ như vậy, thoạt nhìn không có duyên phận, nhưng hai bên yêu nhau chính là duyên số mạnh mẽ nhất trong cuộc sống.
Thì ra bọn họ đều dốc hết toàn đi yêu đối phương, chỉ là không có dũng khí nói với đối phương một câu "Em yêu anh/Anh yêu em." (chỗ này trong raw là Ta yêu ngươi, cho nên t ghi hết cả 2 lun nhé)
Kiều An Hảo dùng sức cầm lấy tờ giấy kia, khóc đến toàn thân run rẩy.
Kiều An Hảo không biết mình đã khóc bao lâu, tóm lại khóc khóc khóc rồi bỗng dừng lại, sau đó giống như kẻ ngốc, nín khóc mà cười, lại đột nhiên ngồi dậy, xông vào phòng thay đồ thay một bộ quần áo, tiếp đó thì lảo đảo nghiêng ngã chạy ra ngoài.
Cô muốn đi tìm anh.
Bây giờ muốn đi tìm anh,
Cô muốn nói cho anh biết, Lục Cẩn Niên, thật khéo... Em cũng yêu anh mười ba năm đấy.
Đã làm không biết bao nhiêu lời tỏ tình cùng ám hiệu với em mà em không biết đến.
Em cũng thích trời mưa?
Bao, kéo, búa.
Có Cẩn Niên của em, mới bình an.
Anh không muốn yêu em... Nhưng... Anh không làm được, anh không thuyết phục được mình buông tay."
Rốt cục Kiều An Hảo không nhịn được khóc ra tiếng, trong đầu cô chậm rãi phác họa từng hình ảnh một.
Trợ lý của anh đến phòng của cô nói cho cô biết, anh vẫn không ăn cơm tối, bảo cô đi qua mang cho anh chút đồ ăn, đêm hôm đó là lần đầu tiên bầu không khí giữa anh và cô hòa hợp, còn có trời mưa, cô đứng ở trước cửa sổ sát đất, lòng đầy vui mừng nói trời mưa, anh hỏi cô "Em cũng thích trời mưa?"
Lúc Trình Dạng tổ chức tụ tập, cô không muốn bị phạt, bèn ỷ vào mình biết lỗ hổng chơi đoán số của anh, hết lần này tới lần khác thắng anh, hoàn toàn không nghĩ tới, bao, kéo, búa, 5, 2, 0 là lời tỏ tình thủ ngữ đẹp nhất trong cuộc sống.
Lúc anh và cô quay phim, anh nhìn chằm chằm vào ánh mắt của cô, nói Có Cẩn Niên của em mới bình an, cô cho là anh nói Có Cẩm Niên của em mới bình an, cô chưa bao giờ dám hy vọng xa vời câu nói kia là anh nói cho cô nghe. (ở đây là Cẩn với Cẩm khác nhé.)
Ở trong biệt thự Nghi Sơn, anh và cô ở chung một đêm, một đêm cực kỳ đơn thuần, cô nằm trên giường, anh ngã bệnh nằm trên ghế sô pha, đêm đó cô khó chịu, cô hỏi anh cô gái anh yêu đã kết hôn, chẳng lẽ anh còn muốn tiếp tục yêu như vậy sao? Anh nói, tôi cũng không muốn yêu cô ấy, nhưng... tôi không làm được, tôi không thuyết phục được mình buông tay.
Kiều An Hảo giơ tay lên, qua loa lau nước mắt trên mặt đi, cô mới thấy rõ những dòng viết tiếp phía dưới.
"Cô có một cái tên rất dễ nghe.
Kiều An Hảo.
Tất cả mọi người đều gọi cô là Tiểu Kiều."
Cuối cùng còn có một một câu: "Kiều Kiều, anh yêu em, anh yêu em mười ba năm."
Kiều An Hảo giống như mất đi toàn bộ sức lực, ngã ngồi trên mặt đấy, giống như một đứa bé khóc rống lên.
Lúc trước khi cô nằm mộng, sẽ suy nghĩ nếu có một ngày Lục Cẩn Niên yêu cô, cô sẽ như thế nào? Ở trong mộng cô nghĩ, nhất định mình sẽ rất hạnh phúc rất vui vẻ.
Nhưng bây giờ, mộng của cô trở thành sự thật rồi, cô mới phát hiện, cảm xúc phức tạp cô chỉ có thể phát tiết ra ngoài chỉ có nước mắt.
Cô cũng yêu anh, cho tới bây giờ cô đều không biết, giữa anh và cô lại bỏ lỡ nhiều như vậy.
Cô thích trời mưa, bởi vì anh.
Cô cố gắng để học cùng lớp, cũng vì anh.
Cô liều mạng học để vào đại học A, chính là vì anh.
Cô tiến vào giới giải trí, vẫn là vì anh.
Cô đồng ý gả cho Hứa Gia Mộc, vẫn chỉ là vì anh...
Giữa bọn họ có nhiều bỏ lỡ như vậy, thoạt nhìn không có duyên phận, nhưng hai bên yêu nhau chính là duyên số mạnh mẽ nhất trong cuộc sống.
Thì ra bọn họ đều dốc hết toàn đi yêu đối phương, chỉ là không có dũng khí nói với đối phương một câu "Em yêu anh/Anh yêu em." (chỗ này trong raw là Ta yêu ngươi, cho nên t ghi hết cả 2 lun nhé)
Kiều An Hảo dùng sức cầm lấy tờ giấy kia, khóc đến toàn thân run rẩy.
Kiều An Hảo không biết mình đã khóc bao lâu, tóm lại khóc khóc khóc rồi bỗng dừng lại, sau đó giống như kẻ ngốc, nín khóc mà cười, lại đột nhiên ngồi dậy, xông vào phòng thay đồ thay một bộ quần áo, tiếp đó thì lảo đảo nghiêng ngã chạy ra ngoài.
Cô muốn đi tìm anh.
Bây giờ muốn đi tìm anh,
Cô muốn nói cho anh biết, Lục Cẩn Niên, thật khéo... Em cũng yêu anh mười ba năm đấy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.