Chương 15
Nhất Khẩu Thời Quang
28/08/2023
Lúc này, trên hành lang truyền đến tiếng bước chân, Thẩm Ngọc trong nháy mắt ngồi thẳng dậy, khuôn mặt đang giận dữ ngay lập tức biến thành dịu dàng thanh lịch, Hướng Vãn Vãn ngồi bên cạnh nhìn toàn bộ quá trình, kinh ngạc muốn rớt cả mắt.
Ngay khi Cận Mộng Kỳ lên tới nơi, cô bé bắt đầu nhìn ngó xung quanh. Vừa nhìn thấy Hướng Vãn Vãn, cô bé vô cùng kinh ngạc, chạy thật nhanh lao về phía cô.
“Bụp” một tiếng.
Hướng Vãn Vãn còn chưa kịp phản ứng gì, đã bị một lực mạnh lao tới, cả người cô đập mạnh vào lưng ghế, cơn đau ập đến, sắc mặt cô lập tức có chút tái nhợt.
Cận Mộng Kỳ dùng cả hai tay hai chân ôm chặt lấy cô, giọng điệu thân mật nói: “Chị Vãn Vãn ~ Em rất nhớ chị nhaa~”
Sau cú va chạm vừa rồi, Hướng Vãn Vãn có chút choáng váng, thậm chí không thể nói ra lời.
Khi nhìn thấy sự phớt lờ của Cận Mộng Kỳ, khuôn mặt dịu dàng động lòng người đang bày ra của Thẩm Ngọc bỗng chốc không giữ được, nhưng cô ta vẫn tươi cười nhìn Cận Mộng Kỳ.
“Kỳ Kỳ, sao nhìn thấy chị lại không chào nhỉ?”
“A, dì Thẩm Ngọc, dì cũng ở đây ạ?” Cận Mộng Kỳ quay đầu lại nhìn Thẩm Ngọc, nhưng tay vẫn đang khoác trên cổ Hướng Vãn Vãn.
Thấy cô bé gọi mình là “dì”, sắc mặt của Thẩm Ngọc lúc xanh lúc trắng.
Hướng Vãn Vãn chậm rãi nhấc người di chuyển cách xa cái ghế, cảm giác đau đớn cũng được giảm bớt, cô đặt tay đặt lên đầu Cận Mộng Kỳ, có chút khó khăn nói: “Tiểu quỷ, em mau xuống đi, em đè chị nặng quá.”
“Không muốn, không muốn đâu ~” Cận Mộng Kỳ vẫn ôm lấy eo cô làm nũng.
Sắc mặt của Hướng Vãn Vãn lại tái hơn, cả người cô không còn chút sức lực nào, cũng không còn cách nào để cô gái nhỏ buông ra.
Vài giây sau, Cận Tập Ngôn cũng đi lên tầng, anh ngồi xuống chỗ cũ: “Làm xong bài chưa?”
“Xong rồi ạ.” Hướng Vãn Vãn muốn ngồi thẳng dậy đưa bài tập cho anh, nhưng vừa với cử động, nhưng sau lưng bị đau nên “A” một tiếng.
“Làm sao vậy?” Cận Tập Ngôn ngước mắt lên nhìn, lúc này mới phát hiện Hướng Vãn Vãn đang ngồi bệt ghế, còn Cận Mộng Kỳ thì đang đè lên người cô.
Mặt anh tối sầm lại: “Bị đụng phải?”
“Hình như là vậy.”
Cận Tập Ngôn một tay túm lấy Cận Mộng Kỳ nhấc xuống.
“Chú nhỏ, chú làm gì thế!”
Cận Mộng Kỳ rất tức giận, muốn trèo lên ôm Hướng Vãn Vãn một lần nữa. Cận Tập Ngôn dùng tay giữ cô bé lại, lạnh lùng nói: “Đứng yên, không được nhúc nhích.”
Đột nhiên bị chú nhỏ hung dữ, Cận Mộng Kỳ sợ hãi, ngơ ngác đứng yên một chỗ.
“Kỳ Kỳ còn nhỏ như vậy, Tập Ngôn, cậu hung dữ như vậy làm gì.” Thẩm Ngọc thấy vậy, liền tiến lên ôm lấy Cận Mộng Kỳ.
Tuy nhiên nhìn thấy ánh mắt tức giận của chú nhỏ, cô bé dường như biết mình gây chuyện rồi, nên ngoan ngoãn đứng yên, tránh không cho Thẩm Ngọc ôm. Thấy vậy Thẩm Ngọc xấu hổ rút tay về.
Cận Tập Ngôn ngồi thấp xuống bên cạnh ghế của Hướng Vãn Vãn, nhìn cô một lượt: “Em bị đụng vào chỗ nào rồi?”
“Hình như là sau lưng.” Bởi vì quá mệt, giọng nói của Hướng Vãn Vãn yếu ớt, vô lực.
Bàn tay Cận Tập Ngôn chậm rãi đưa ra sau lưng cô, muốn kiểm tra chính xác nơi nào bị va phải.
Khoảng cách hai người rất gần nhưng không ai để ý đến vấn đề này.
Thẩm Ngọc sững sờ nhìn khung cảnh “nam thanh nữ tú” trước mặt này.
Sự lo lắng trong mắt người đàn ông là điều mà cô ta chưa từng thấy trước đây, đó là điều mà cô ta hằng mơ ước. Như cảm thấy mình sắp mất đi thứ gì đó quan trọng nhất, Thẩm Ngọc theo bản năng muốn tiến lên tách hai người ra.
“Em gái Vãn Vãn không sao chứ? Từ từ ngồi dậy là được rồi.”
Tuy nhiên, ngay khi cô ta chuẩn bị chạm vào người Hướng Vãn Vãn, đã bị Cận Tập Ngôn hất tay ra.
“Đừng có động vào em ấy.”
Người đàn ông liếc nhìn cô với giọng điệu thiếu kiên nhẫn. Sau đó, anh quay đầu lại và nói với Cận Mộng Kỳ: “Cháu chạy sang tòa phía Đông, gọi bác sĩ Mã sang đây.”
“Vâng ạ.” Biết mình làm sai, Cận Mộng Kỳ không dám phản kháng, ngoan ngoãn chạy xuống tầng.
Thẩm Ngọc và Cận Tập Ngôn từ bé đã lớn lên với nhau, cô ta biết anh bình thường đối xử với ai cũng lạnh lùng, cho dù như vậy, cô ta vẫn luôn cảm thấy mình là người đặc biệt với anh.
Khoảnh khắc này đã trực tiếp vả thẳng vào gương mặt dương dương tự đắc của cô ta hai mươi năm trước.
Người đàn ông mà cô ta thích từ bé, bây giờ đang lo lắng cho một cô gái khác, và cũng vì cô gái khác mà khó chịu, hung dữ với cô ta.
Cảm giác sụp đổ quá lớn khiến cô ta không thể chịu được, Thẩm Ngọc hai mắt đỏ hoe, chạy xuống tầng.
Tuy nhiên hai người họ hoàn toàn không để ý đến việc cô ta rời đi.
Cận Tập Ngôn kiểm tra thắt lưng của Hướng Vãn Vãn từ trên xuống, hỏi: “Nơi này có đau không?”
Mỗi nơi anh chạm vào, Hướng Vãn Vãn đều gật đầu để bày tỏ sự đau đớn. Thấy vậy, sắc mặt của Cận Tập Ngôn ngày càng trở nên nghiêm túc.
Một lúc sau, Mã Dao bước nhanh đến, Cận Mộng Kỳ đi sau lưng bà vừa lo lắng vừa khóc.
“Được rồi, đừng khóc nữa, có dì ở đây rồi.” Mã Dao vỗ vỗ an ủi cô bé.
“Con bị đụng ở đâu?” Mã Dao đi đến bên cạnh Hướng Vãn Vãn, nắm lấy tay cô: “Dùng lực, nắm chặt tay mẹ, từ từ đứng lên.”
Vẻ mặt ba người rất nghiêm túc, chăm chú nhìn Hướng Vãn Vãn, cô cảm thấy có chút áp lực, muốn rút tay lại nhưng đầu ngón tay tê dại, thậm chí không có sức lực: “Mẹ, con không cử động được.”
“Từ từ thôi. Chắc là đụng vào cột sống rồi, nghỉ ngơi một thời gian, sau đó là tốt thôi, con đừng lo lắng.”
“Vâng ạ.” Hướng Vãn Vãn chậm rãi thu lại bàn tay, nhưng nhăn mày lại vì bị đau.
Cận Mộng Kỳ “oa” lên một tiếng, khóc nức nở: “Huhu là cháu đã đụng phải chị Vãn Vãn ạ.”
“Em đừng khóc.” Nhìn thấy cô bé khóc, Hướng Vãn Vãn kìm nén sự đau đớn, nắm chặt tay của Mã Dao.
Cả quá trình, tay của Cận Tập Ngôn đều đỡ sau lưng cô. Cảm giác được toàn thân cô run rẩy, sắc mặt người đàn ông tối sầm lại, liếc Cận Mộng Kỳ một cái:
“Ngậm miệng.”
Cô bé đang khóc nhưng cũng ngay lập tức đưa tay ôm lấy miệng, khóc không ra tiếng, chỉ có thể nghẹn ngào.
Mã Dao nhìn bầu không khí căng thẳng của hai người, bà nhẹ nhàng khuyên: “Kỳ Kỳ vẫn còn nhỏ, cháu đừng hung dữ với cô bé.”
Người đàn ông mím môi không nói gì.
Mã Dao kiểm tra các chức năng khác của Hướng Vãn Vãn, một lúc sau đợi cô hoàn toàn ổn định lại, bà mới đỡ cô đứng dậy khỏi ghế: “Không có chuyện gì, con nghỉ ngơi một thời gian là ổn thôi. Hai tuần tới đừng vận động mạnh, chút nữa mẹ sẽ gọi cho cô giáo con, các tiết thể dục sau không cần tham gia nữa.”
Hướng Vãn Vãn: “Được ạ.”
Một lớn một nhỏ đứng sau lưng cô cũng thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng, khi Mã Dao vén áo của Hướng Vãn Vãn lên để kiểm tra, nhìn thấy trên lưng cô lộ ra một mảng lớn đang sưng đỏ, đồng tử của Cận Tập Ngôn co rút lại.
“Bác sĩ Mã, có cần đi bệnh viện chụp X-quang không?”
Ngữ khí của anh chứa đầy sự lo lắng.
“Không cần, không phải vấn đề gì lớn.” Mã Dao xoa mặt Hướng Vãn Vãn, để sau lưng cô một túi nước đá, ân cần nói: “Mẹ còn có việc, hai tiếng sau thì thay túi nước đá mới, buổi tối trước khi đi ngủ mẹ sẽ lên bôi thuốc cho con nhé.”
“Vâng mẹ.” Hướng Vãn Vãn nói, vươn tay kéo áo xuống.
Sau khi Mã Dao rời đi, Cận Tập Ngôn vẫn giữ sắc mặt nghiêm túc, thường ngày anh đã vốn lạnh lùng vô cảm rồi, bây giờ thêm vẻ mặt này nữa, nhìn anh không khác gì cái điều hòa ở quầy bar, bật mức độ lạnh nhất.
Cận Mộng Kỳ sợ đến mức bật khóc, nhưng vẫn không dám phát ra âm thanh gì.
“Kỳ Kỳ, lại đây.” Hướng Vãn Vãn kéo tay cô bé, Cận Mộng Kỳ ngoan ngoãn đi tới, nghẹn ngào nói:
“Chị, em xin lỗi, em không có cố ý đâu ạ.”
“Chị biết rồi, em đừng khóc nữa. Chị ở tuổi này của em còn nghịch hơn nhiều.” Hướng Vãn Vãn cầm tay cô bé vân vê, quay đầu nhìn “điều hòa lạnh ngắt” một cái:
“Anh trai, anh có thể đừng trưng ra vẻ mặt đó nữa được không? Dọa tiểu quỷ này sợ rồi, có khi tối đi ngủ gặp ác mộng cũng nên.”
“Đúng vậy, nhất định sẽ gặp ác mộng nha.” Cận Mộng Kỳ gật đầu, vừa đưa tay lên lau nước mắt vừa lặp lại lời của cô. Vẻ mặt cô bé ủy khuất nhưng lại không dám cáo trạng, trông rất đáng thương.
Hướng Vãn Vãn nhìn vào khuôn mặt khóc tới đỏ ửng của Cận Mộng Kỳ, cô đùa: “Tiểu quỷ này, khóc tới mặt mũi lấm lem hết rồi, nước mũi chảy hết ra rồi kìa ~”
Bị cô trêu chọc, cô bé trực tiếp lấy tay áo lau nước mũi, trên mặt dính đầy nước mũi lập tức bị kéo thành một sợi dài, còn nhanh nhảu nói: “Chú nhỏ em khi bé cũng vậy.”
Biết mình lỡ miệng, cô bé cẩn thận nhìn sắc mặt Cận Tập Ngôn, sau đó đứng nép ra sau lưng Hướng Vãn Vãn.
Bầu không khí yên lặng đến đáng sợ.
Một lúc sau, Hướng Vãn Vãn phá lên cười, cô ghé sát vào tai Cận Mộng Kỳ, thì thầm: “Sao đấy? Lại có video?”
Cận Mộng Kỳ đầy sự tự đắc gật gật đầu.
“Vậy nhớ gửi cho chị nha.”
“…”
Một lớn một nhỏ xì xào bàn tán anh ngay trước mặt anh, Cận Tập Ngôn bị phới lờ đưa tay nhấc Cận Mộng Kỳ đang đứng bên cạnh Hướng Vãn Vãn lên, đặt cô bé ghế, trên mặt còn lộ rõ sự không hài lòng: “Sau này còn dám chạy nhanh đụng vào người khác nữa không?”
Cô bé vừa mới ổn định lại cảm xúc, nghe xong câu hỏi của chú nhỏ thì lại sắp khóc: “Cháu không dám nữa ạ.”
“Anh lại hung dữ với con bé.” Hướng Vãn Vãn chen vào giữa hai người, chặn tầm mắt của người đàn ông. Cận Mộng Kỳ ôm lấy cánh tay cô, lại bắt đầu khóc nấc lên. Khuôn mặt cô lộ ra vẻ trách cứ nhìn anh.
Nhìn thấy vẻ mặt này, Cận Tập Ngôn thậm chí còn nghi ngờ rằng người anh đánh là cô chứ không phải Kỳ Kỳ.
Hướng Vãn Vãn đột nhiên hiểu ra vì sao tiểu quỷ này vừa thấy cô đã làm ra hành động như vậy. Bình thường đều chịu áp lực từ khuôn mặt lạnh lùng vô cảm này, không dễ dàng gì mới tìm thấy người có thể cáo trạng, nên hành động như vậy cũng có thể dễ hiểu.
“Tôi đang nhắc nhở con bé lần sau không được đụng vào người khác.” Cận Tập Ngôn lạnh mặt giải thích.
Hướng Vãn Vãn: “Anh trai, khi còn bé mẹ anh cũng nhắc nhở anh không được tè dầm, nhưng cũng chưa thấy anh thay đổi nha.”
“….” Người đàn ông ngay lập tức đen mặt.
Hướng Vãn Vãn nuốt nước bọt, nhận ra mình vừa mới vô ý nói ra cái gì.
Nghe thấy vậy, Cận Mộng Kỳ đang khóc cũng dường như lấy lại được sự tự tin, ngẩng đầu lên bổ sung: “Đúng vậy! Bà nội nói chú đó, khuyên chú bao nhiêu lần chú cũng không thay đổi! Nhưng chú chỉ nói với cháu một lần đã bắt cháu phải thay đổi ngay.”
Hướng Vãn Vãn: “…”
Cận Tập Ngôn: “…”
“Được rồi, chúng ta không nói chuyện này nữa.” Hướng Vãn Vãn nhéo gương mặt bướng bỉnh của Cận Mộng Kỳ đang nhìn chằm chằm Cận Tập Ngôn như muốn đòi lại công lý.
“Anh trai, chúng em chỉ đang nói đùa thôi.”
“Chị, em không có nói đùa, tất cả em nói đều là..ưm ưm”
“Đều là nói đùa, chị biết mà.” Hướng Vãn Vãn vươn tay che miệng Cận Mộng Kỳ.
Không dễ dàng gì Cận Tập Ngôn mới đồng ý giảng bài cho cô, Hướng Vãn Vãn cảm thấy nếu cô nói thêm điều gì nữa, rất có thể những công sức trước kia sẽ trở thành công cốc.
Cảm nhận được ánh mắt không mấy thân thiện của Cận Tập Ngôn, Hướng Vãn Vãn xoay người, nghiêm túc nói với Cận Mộng Kỳ: “Tiểu quỷ, em nói sai rồi, người mà bà nội em nhắc tới là baba em, biết chưa?”
Cô vừa nói vừa nháy mắt với Cận Mộng Kỳ.
Mặc dù rất không phục, nhưng Cận Mộng Kỳ vẫn gật đầu và ôm chặt lấy Hướng Vãn Vãn. Hai người trông rất thân thiết với nhau.
Cận Tập Ngôn lạnh lùng nhìn hai người: “Đúng là “con hư tại mẹ”, sau này con của em sẽ hư cái gì đây?”
“Có anh ở đây làm sao mà hư được.”
“…” Lại một sự im lặng.
Cận Mộng Kỳ thậm chí còn quên cả khóc, cô ngơ ngạc ngẩng đầu hỏi: “Chú nhỏ, chị Vãn Vãn, hai người nhanh vậy đã muốn sinh cho cháu một cô em gái sao?”
Hướng Vãn Vãn bối rối, đỏ mặt nói: “Không, ý chị không phải vậy.”
Tai Cận Tập Ngôn cũng đang dần dần đỏ ửng lên, anh nhìn sang chỗ khác, ho nhẹ một tiếng: “Bớt mơ mộng đi.”
Hướng Vãn Vãn: “…”
Ngay khi Cận Mộng Kỳ lên tới nơi, cô bé bắt đầu nhìn ngó xung quanh. Vừa nhìn thấy Hướng Vãn Vãn, cô bé vô cùng kinh ngạc, chạy thật nhanh lao về phía cô.
“Bụp” một tiếng.
Hướng Vãn Vãn còn chưa kịp phản ứng gì, đã bị một lực mạnh lao tới, cả người cô đập mạnh vào lưng ghế, cơn đau ập đến, sắc mặt cô lập tức có chút tái nhợt.
Cận Mộng Kỳ dùng cả hai tay hai chân ôm chặt lấy cô, giọng điệu thân mật nói: “Chị Vãn Vãn ~ Em rất nhớ chị nhaa~”
Sau cú va chạm vừa rồi, Hướng Vãn Vãn có chút choáng váng, thậm chí không thể nói ra lời.
Khi nhìn thấy sự phớt lờ của Cận Mộng Kỳ, khuôn mặt dịu dàng động lòng người đang bày ra của Thẩm Ngọc bỗng chốc không giữ được, nhưng cô ta vẫn tươi cười nhìn Cận Mộng Kỳ.
“Kỳ Kỳ, sao nhìn thấy chị lại không chào nhỉ?”
“A, dì Thẩm Ngọc, dì cũng ở đây ạ?” Cận Mộng Kỳ quay đầu lại nhìn Thẩm Ngọc, nhưng tay vẫn đang khoác trên cổ Hướng Vãn Vãn.
Thấy cô bé gọi mình là “dì”, sắc mặt của Thẩm Ngọc lúc xanh lúc trắng.
Hướng Vãn Vãn chậm rãi nhấc người di chuyển cách xa cái ghế, cảm giác đau đớn cũng được giảm bớt, cô đặt tay đặt lên đầu Cận Mộng Kỳ, có chút khó khăn nói: “Tiểu quỷ, em mau xuống đi, em đè chị nặng quá.”
“Không muốn, không muốn đâu ~” Cận Mộng Kỳ vẫn ôm lấy eo cô làm nũng.
Sắc mặt của Hướng Vãn Vãn lại tái hơn, cả người cô không còn chút sức lực nào, cũng không còn cách nào để cô gái nhỏ buông ra.
Vài giây sau, Cận Tập Ngôn cũng đi lên tầng, anh ngồi xuống chỗ cũ: “Làm xong bài chưa?”
“Xong rồi ạ.” Hướng Vãn Vãn muốn ngồi thẳng dậy đưa bài tập cho anh, nhưng vừa với cử động, nhưng sau lưng bị đau nên “A” một tiếng.
“Làm sao vậy?” Cận Tập Ngôn ngước mắt lên nhìn, lúc này mới phát hiện Hướng Vãn Vãn đang ngồi bệt ghế, còn Cận Mộng Kỳ thì đang đè lên người cô.
Mặt anh tối sầm lại: “Bị đụng phải?”
“Hình như là vậy.”
Cận Tập Ngôn một tay túm lấy Cận Mộng Kỳ nhấc xuống.
“Chú nhỏ, chú làm gì thế!”
Cận Mộng Kỳ rất tức giận, muốn trèo lên ôm Hướng Vãn Vãn một lần nữa. Cận Tập Ngôn dùng tay giữ cô bé lại, lạnh lùng nói: “Đứng yên, không được nhúc nhích.”
Đột nhiên bị chú nhỏ hung dữ, Cận Mộng Kỳ sợ hãi, ngơ ngác đứng yên một chỗ.
“Kỳ Kỳ còn nhỏ như vậy, Tập Ngôn, cậu hung dữ như vậy làm gì.” Thẩm Ngọc thấy vậy, liền tiến lên ôm lấy Cận Mộng Kỳ.
Tuy nhiên nhìn thấy ánh mắt tức giận của chú nhỏ, cô bé dường như biết mình gây chuyện rồi, nên ngoan ngoãn đứng yên, tránh không cho Thẩm Ngọc ôm. Thấy vậy Thẩm Ngọc xấu hổ rút tay về.
Cận Tập Ngôn ngồi thấp xuống bên cạnh ghế của Hướng Vãn Vãn, nhìn cô một lượt: “Em bị đụng vào chỗ nào rồi?”
“Hình như là sau lưng.” Bởi vì quá mệt, giọng nói của Hướng Vãn Vãn yếu ớt, vô lực.
Bàn tay Cận Tập Ngôn chậm rãi đưa ra sau lưng cô, muốn kiểm tra chính xác nơi nào bị va phải.
Khoảng cách hai người rất gần nhưng không ai để ý đến vấn đề này.
Thẩm Ngọc sững sờ nhìn khung cảnh “nam thanh nữ tú” trước mặt này.
Sự lo lắng trong mắt người đàn ông là điều mà cô ta chưa từng thấy trước đây, đó là điều mà cô ta hằng mơ ước. Như cảm thấy mình sắp mất đi thứ gì đó quan trọng nhất, Thẩm Ngọc theo bản năng muốn tiến lên tách hai người ra.
“Em gái Vãn Vãn không sao chứ? Từ từ ngồi dậy là được rồi.”
Tuy nhiên, ngay khi cô ta chuẩn bị chạm vào người Hướng Vãn Vãn, đã bị Cận Tập Ngôn hất tay ra.
“Đừng có động vào em ấy.”
Người đàn ông liếc nhìn cô với giọng điệu thiếu kiên nhẫn. Sau đó, anh quay đầu lại và nói với Cận Mộng Kỳ: “Cháu chạy sang tòa phía Đông, gọi bác sĩ Mã sang đây.”
“Vâng ạ.” Biết mình làm sai, Cận Mộng Kỳ không dám phản kháng, ngoan ngoãn chạy xuống tầng.
Thẩm Ngọc và Cận Tập Ngôn từ bé đã lớn lên với nhau, cô ta biết anh bình thường đối xử với ai cũng lạnh lùng, cho dù như vậy, cô ta vẫn luôn cảm thấy mình là người đặc biệt với anh.
Khoảnh khắc này đã trực tiếp vả thẳng vào gương mặt dương dương tự đắc của cô ta hai mươi năm trước.
Người đàn ông mà cô ta thích từ bé, bây giờ đang lo lắng cho một cô gái khác, và cũng vì cô gái khác mà khó chịu, hung dữ với cô ta.
Cảm giác sụp đổ quá lớn khiến cô ta không thể chịu được, Thẩm Ngọc hai mắt đỏ hoe, chạy xuống tầng.
Tuy nhiên hai người họ hoàn toàn không để ý đến việc cô ta rời đi.
Cận Tập Ngôn kiểm tra thắt lưng của Hướng Vãn Vãn từ trên xuống, hỏi: “Nơi này có đau không?”
Mỗi nơi anh chạm vào, Hướng Vãn Vãn đều gật đầu để bày tỏ sự đau đớn. Thấy vậy, sắc mặt của Cận Tập Ngôn ngày càng trở nên nghiêm túc.
Một lúc sau, Mã Dao bước nhanh đến, Cận Mộng Kỳ đi sau lưng bà vừa lo lắng vừa khóc.
“Được rồi, đừng khóc nữa, có dì ở đây rồi.” Mã Dao vỗ vỗ an ủi cô bé.
“Con bị đụng ở đâu?” Mã Dao đi đến bên cạnh Hướng Vãn Vãn, nắm lấy tay cô: “Dùng lực, nắm chặt tay mẹ, từ từ đứng lên.”
Vẻ mặt ba người rất nghiêm túc, chăm chú nhìn Hướng Vãn Vãn, cô cảm thấy có chút áp lực, muốn rút tay lại nhưng đầu ngón tay tê dại, thậm chí không có sức lực: “Mẹ, con không cử động được.”
“Từ từ thôi. Chắc là đụng vào cột sống rồi, nghỉ ngơi một thời gian, sau đó là tốt thôi, con đừng lo lắng.”
“Vâng ạ.” Hướng Vãn Vãn chậm rãi thu lại bàn tay, nhưng nhăn mày lại vì bị đau.
Cận Mộng Kỳ “oa” lên một tiếng, khóc nức nở: “Huhu là cháu đã đụng phải chị Vãn Vãn ạ.”
“Em đừng khóc.” Nhìn thấy cô bé khóc, Hướng Vãn Vãn kìm nén sự đau đớn, nắm chặt tay của Mã Dao.
Cả quá trình, tay của Cận Tập Ngôn đều đỡ sau lưng cô. Cảm giác được toàn thân cô run rẩy, sắc mặt người đàn ông tối sầm lại, liếc Cận Mộng Kỳ một cái:
“Ngậm miệng.”
Cô bé đang khóc nhưng cũng ngay lập tức đưa tay ôm lấy miệng, khóc không ra tiếng, chỉ có thể nghẹn ngào.
Mã Dao nhìn bầu không khí căng thẳng của hai người, bà nhẹ nhàng khuyên: “Kỳ Kỳ vẫn còn nhỏ, cháu đừng hung dữ với cô bé.”
Người đàn ông mím môi không nói gì.
Mã Dao kiểm tra các chức năng khác của Hướng Vãn Vãn, một lúc sau đợi cô hoàn toàn ổn định lại, bà mới đỡ cô đứng dậy khỏi ghế: “Không có chuyện gì, con nghỉ ngơi một thời gian là ổn thôi. Hai tuần tới đừng vận động mạnh, chút nữa mẹ sẽ gọi cho cô giáo con, các tiết thể dục sau không cần tham gia nữa.”
Hướng Vãn Vãn: “Được ạ.”
Một lớn một nhỏ đứng sau lưng cô cũng thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng, khi Mã Dao vén áo của Hướng Vãn Vãn lên để kiểm tra, nhìn thấy trên lưng cô lộ ra một mảng lớn đang sưng đỏ, đồng tử của Cận Tập Ngôn co rút lại.
“Bác sĩ Mã, có cần đi bệnh viện chụp X-quang không?”
Ngữ khí của anh chứa đầy sự lo lắng.
“Không cần, không phải vấn đề gì lớn.” Mã Dao xoa mặt Hướng Vãn Vãn, để sau lưng cô một túi nước đá, ân cần nói: “Mẹ còn có việc, hai tiếng sau thì thay túi nước đá mới, buổi tối trước khi đi ngủ mẹ sẽ lên bôi thuốc cho con nhé.”
“Vâng mẹ.” Hướng Vãn Vãn nói, vươn tay kéo áo xuống.
Sau khi Mã Dao rời đi, Cận Tập Ngôn vẫn giữ sắc mặt nghiêm túc, thường ngày anh đã vốn lạnh lùng vô cảm rồi, bây giờ thêm vẻ mặt này nữa, nhìn anh không khác gì cái điều hòa ở quầy bar, bật mức độ lạnh nhất.
Cận Mộng Kỳ sợ đến mức bật khóc, nhưng vẫn không dám phát ra âm thanh gì.
“Kỳ Kỳ, lại đây.” Hướng Vãn Vãn kéo tay cô bé, Cận Mộng Kỳ ngoan ngoãn đi tới, nghẹn ngào nói:
“Chị, em xin lỗi, em không có cố ý đâu ạ.”
“Chị biết rồi, em đừng khóc nữa. Chị ở tuổi này của em còn nghịch hơn nhiều.” Hướng Vãn Vãn cầm tay cô bé vân vê, quay đầu nhìn “điều hòa lạnh ngắt” một cái:
“Anh trai, anh có thể đừng trưng ra vẻ mặt đó nữa được không? Dọa tiểu quỷ này sợ rồi, có khi tối đi ngủ gặp ác mộng cũng nên.”
“Đúng vậy, nhất định sẽ gặp ác mộng nha.” Cận Mộng Kỳ gật đầu, vừa đưa tay lên lau nước mắt vừa lặp lại lời của cô. Vẻ mặt cô bé ủy khuất nhưng lại không dám cáo trạng, trông rất đáng thương.
Hướng Vãn Vãn nhìn vào khuôn mặt khóc tới đỏ ửng của Cận Mộng Kỳ, cô đùa: “Tiểu quỷ này, khóc tới mặt mũi lấm lem hết rồi, nước mũi chảy hết ra rồi kìa ~”
Bị cô trêu chọc, cô bé trực tiếp lấy tay áo lau nước mũi, trên mặt dính đầy nước mũi lập tức bị kéo thành một sợi dài, còn nhanh nhảu nói: “Chú nhỏ em khi bé cũng vậy.”
Biết mình lỡ miệng, cô bé cẩn thận nhìn sắc mặt Cận Tập Ngôn, sau đó đứng nép ra sau lưng Hướng Vãn Vãn.
Bầu không khí yên lặng đến đáng sợ.
Một lúc sau, Hướng Vãn Vãn phá lên cười, cô ghé sát vào tai Cận Mộng Kỳ, thì thầm: “Sao đấy? Lại có video?”
Cận Mộng Kỳ đầy sự tự đắc gật gật đầu.
“Vậy nhớ gửi cho chị nha.”
“…”
Một lớn một nhỏ xì xào bàn tán anh ngay trước mặt anh, Cận Tập Ngôn bị phới lờ đưa tay nhấc Cận Mộng Kỳ đang đứng bên cạnh Hướng Vãn Vãn lên, đặt cô bé ghế, trên mặt còn lộ rõ sự không hài lòng: “Sau này còn dám chạy nhanh đụng vào người khác nữa không?”
Cô bé vừa mới ổn định lại cảm xúc, nghe xong câu hỏi của chú nhỏ thì lại sắp khóc: “Cháu không dám nữa ạ.”
“Anh lại hung dữ với con bé.” Hướng Vãn Vãn chen vào giữa hai người, chặn tầm mắt của người đàn ông. Cận Mộng Kỳ ôm lấy cánh tay cô, lại bắt đầu khóc nấc lên. Khuôn mặt cô lộ ra vẻ trách cứ nhìn anh.
Nhìn thấy vẻ mặt này, Cận Tập Ngôn thậm chí còn nghi ngờ rằng người anh đánh là cô chứ không phải Kỳ Kỳ.
Hướng Vãn Vãn đột nhiên hiểu ra vì sao tiểu quỷ này vừa thấy cô đã làm ra hành động như vậy. Bình thường đều chịu áp lực từ khuôn mặt lạnh lùng vô cảm này, không dễ dàng gì mới tìm thấy người có thể cáo trạng, nên hành động như vậy cũng có thể dễ hiểu.
“Tôi đang nhắc nhở con bé lần sau không được đụng vào người khác.” Cận Tập Ngôn lạnh mặt giải thích.
Hướng Vãn Vãn: “Anh trai, khi còn bé mẹ anh cũng nhắc nhở anh không được tè dầm, nhưng cũng chưa thấy anh thay đổi nha.”
“….” Người đàn ông ngay lập tức đen mặt.
Hướng Vãn Vãn nuốt nước bọt, nhận ra mình vừa mới vô ý nói ra cái gì.
Nghe thấy vậy, Cận Mộng Kỳ đang khóc cũng dường như lấy lại được sự tự tin, ngẩng đầu lên bổ sung: “Đúng vậy! Bà nội nói chú đó, khuyên chú bao nhiêu lần chú cũng không thay đổi! Nhưng chú chỉ nói với cháu một lần đã bắt cháu phải thay đổi ngay.”
Hướng Vãn Vãn: “…”
Cận Tập Ngôn: “…”
“Được rồi, chúng ta không nói chuyện này nữa.” Hướng Vãn Vãn nhéo gương mặt bướng bỉnh của Cận Mộng Kỳ đang nhìn chằm chằm Cận Tập Ngôn như muốn đòi lại công lý.
“Anh trai, chúng em chỉ đang nói đùa thôi.”
“Chị, em không có nói đùa, tất cả em nói đều là..ưm ưm”
“Đều là nói đùa, chị biết mà.” Hướng Vãn Vãn vươn tay che miệng Cận Mộng Kỳ.
Không dễ dàng gì Cận Tập Ngôn mới đồng ý giảng bài cho cô, Hướng Vãn Vãn cảm thấy nếu cô nói thêm điều gì nữa, rất có thể những công sức trước kia sẽ trở thành công cốc.
Cảm nhận được ánh mắt không mấy thân thiện của Cận Tập Ngôn, Hướng Vãn Vãn xoay người, nghiêm túc nói với Cận Mộng Kỳ: “Tiểu quỷ, em nói sai rồi, người mà bà nội em nhắc tới là baba em, biết chưa?”
Cô vừa nói vừa nháy mắt với Cận Mộng Kỳ.
Mặc dù rất không phục, nhưng Cận Mộng Kỳ vẫn gật đầu và ôm chặt lấy Hướng Vãn Vãn. Hai người trông rất thân thiết với nhau.
Cận Tập Ngôn lạnh lùng nhìn hai người: “Đúng là “con hư tại mẹ”, sau này con của em sẽ hư cái gì đây?”
“Có anh ở đây làm sao mà hư được.”
“…” Lại một sự im lặng.
Cận Mộng Kỳ thậm chí còn quên cả khóc, cô ngơ ngạc ngẩng đầu hỏi: “Chú nhỏ, chị Vãn Vãn, hai người nhanh vậy đã muốn sinh cho cháu một cô em gái sao?”
Hướng Vãn Vãn bối rối, đỏ mặt nói: “Không, ý chị không phải vậy.”
Tai Cận Tập Ngôn cũng đang dần dần đỏ ửng lên, anh nhìn sang chỗ khác, ho nhẹ một tiếng: “Bớt mơ mộng đi.”
Hướng Vãn Vãn: “…”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.