Chương 55
Nhất Khẩu Thời Quang
28/08/2023
Hướng Vãn Vãn ở trong phòng xem TV một lúc lâu cũng không thấy Cận Tập Ngôn gọi ra ăn tối. Cô không nhịn được, len lén mở cửa phòng ngủ, muốn vào bếp thử xem Cận Tập Ngôn đang làm đến món nào rồi.
Vừa mới hé cửa ra đã bị Cận Tập Ngôn phát hiện.
Anh nhìn cô: “Vào xem tiếp đi, sắp xong rồi.”
“Ồ” Hướng Vãn Vãn ngoan ngoãn trở về phòng, nhưng vẫn cố gắng hết sức nhìn về phía bếp một chút rồi mới đóng cửa lại.
Trên bàn vốn bày rất nhiều túi to túi nhỏ nhưng bây giờ đã không còn, sạch sẽ tinh tươm như thường ngày.
Hơn nữa, lúc mở cửa phòng ngủ ra còn ngửi thấy một mùi thơm nồng nàn.
Hướng Vãn Vãn có chút kinh ngạc.
Thậm chí còn cảm thấy mình đã đánh giá thấp vị thiếu gia nào đó rồi.
Cô còn thắc mắc, liệu người này trong 20 ngày cô đi huấn luyện quân sự đã chạy về nhà đăng ký lớp học nấu ăn nào hay không.
Chỉ để nấu một bữa cho cô ăn?
Cận thiếu gia được nuông chiều từ bé đang cố gắng hết mình, nhưng cô vẫn không yên tâm lắm.
Đáng lẽ không nên như vậy chứ.
Hướng Vãn Vãn quyết định, vì để ủng hộ anh bạn trai, dù anh nấu gì thì cô cũng ăn nhiều hơn chút.
Ngay khi Hướng Vãn Vãn sắp ngủ gật khi đang xem TV, cuối cùng cũng có tiếng gõ cửa.
Cô lập tức thu lại vẻ mặt buồn ngủ, chạy nhanh xuống giường, mở cửa ra.
Cận Tập Ngôn đứng ở bên ngoài, vẻ mặt đầy sự đắc ý.
Anh vốn thông minh, giỏi giang trong nhiều lĩnh vực, nhưng Hướng Vãn Vãn biết anh lâu như vậy, đây mới là lần thứ hai cô thấy vẻ mặt anh tự hào mãn nguyện đến vậy.
Có thể thấy bữa ăn tối nay nấu rất thành công.
Điều này khiến kỳ vọng của Hướng Vãn Vãn càng lớn hơn.
Hướng Vãn Vãn: “Cơm xong rồi à anh?”
Cận Tập Ngôn: “Ừm, đi ra ăn thôi.”
“Vâng ạ.” Hướng Vãn Vãn lon ton chạy đến trước mặt Cận Tập Ngôn, kéo ghế ngồi xuống bàn ăn.
Trên bài đặt hai cái nồi, một lớn, một nhỏ. Cái nồi nhỏ bên trong đựng cháo trắng đơn giản.
Trong cái nồi lớn có 2 cái móng giò heo còn chưa chặt, tuy chưa chặt nhưng có lẽ thời gian hầm lâu nên lúc này trông cũng mềm nhừ, rất ngon mắt.
Bởi vì Mã Dao vốn là một bác sĩ, lúc Hướng Vãn Vãn còn nhỏ, mẹ rất thích nấu canh thêm các dược liệu để bồi bổ sức khỏe cho cô nên cô đã được ăn rất nhiều.
Đến giờ vẫn luôn thích hương vị đó.
20 ngày ở trong trại quân đội với những bữa ăn nhạt nhẽo, khi nhìn thấy nồi móng giò hầm này, Hướng Vãn Vãn giật giật ngón tay, cảm thấy một mình mình cũng có thể ăn hết cái nồi này.
Thấy hai mắt cô sáng rực nhìn chằm chằm vào nồi móng giò, Cận Tập Ngôn tâm tình vui vẻ gắp một cái móng giò vào bát của cô: “Em ăn đi.”
Hướng Vãn Vãn cầm đũa lên, nóng lòng chọc đũa, một miếng thịt lớn được gắp lên, cô cho vào miệng. Hương vị thơm ngon, còn có vị ngọt của táo đỏ, gia vị không mặn không nhạt, rất vừa phải.
Thật không thể tin được Cận Tập Ngôn lại có thể làm ra được món ngon như vậy.
Sau khi nuốt xuống, Hướng Vãn Vãn hỏi: “Anh ơi, anh ở nhà có lén lút giấu em học nấu ăn không vậy?”
Cận Tập Ngôn cầm một cái bát nhỏ, đặt bát cháo trắng xuống trước mặt cô, dùng thìa khuấy: “Em cảm thấy rất ngon sao?”
Hướng Vãn Vãn: “Quá ngon luôn! Ngon đến mức em nghi ngờ anh gọi đồ ăn ngoài về đấy.”
“Đồ ăn ngoài?” Cận Tập Ngôn đặt thìa xuống, cầm đũa lên, gắp một củ nhân sâm trong nồi, đặt vào bát Hướng Vãn Vãn: “Quán nào có thể dùng một củ nhân sâm to thế này để nấu canh cho em?”
“Đây là nhân sâm sao?” Hướng Vãn Vãn dùng đũa chọc chọc.
“Hình như có cảm giác to hơn so với loại mà mẹ em thường nấu.”
“Ừm.” Cận Tập Ngôn gắp một củ nhân sâm khác, đặt vào bát của cô.
“Gần đây em gầy quá, anh đặc biệt bảo Trần Sâm đi mua đấy, nghe anh ta bảo hai củ này là loại tốt nhất trong cửa hàng đó rồi.”
Hướng Vãn Vãn: “Loại tốt nhất?”
Trước đây, chỉ khi nào sức khỏe có chút suy nhược thì Mã Dao mới hầm nhân sâm cho cô ăn, nhưng mỗi lần đều là một củ nhỏ, cho nên Hướng Vãn Vãn luôn cảm thấy nhân sâm rất đắt.
Thấy hai củ nhân sâm trong bát to chưa từng thấy, Hướng Vãn Vãn hỏi: “Loại tốt nhất chắc đắt lắm đúng không? Anh cứ vậy mà hầm hết cho em ăn?”
“Đắt?” Cận Tập Ngôn nhéo mặt cô: “Được em ăn là vinh hạnh của chúng nó rồi.”
Không dễ dàng gì để khuôn mặt lạnh lẽo này nói ra được những lời tình cảm sến súa như vậy.
“Anh trai, quá tuyệt vời.” Hướng Vãn Vãn gắp một củ nhân sâm lên cắn một miếng: “Trước đó em còn cho rằng anh không biết nói những lời lãng mạn, nhưng bây giờ em thấy em sai rồi, rõ ràng là anh rất biết dỗ ngọt người khác mà.”
Cận Tập Ngôn: “Nhanh ăn đi, không kẻo nguội mất.”
“Vâng.” Hướng Vãn Vãn tiếp tục ăn một miếng nhân sâm và móng giò.
Cận Tập Ngôn cầm thìa nhìn cô ăn, thỉnh thoảng ăn một thìa cháo, đến một miếng thịt cũng không động đến.
Của mình miếng nào miếng nấy đều là tiền cả, mà của anh thì lại chỉ là bát cháo trắng nhạt nhẽo khó nuốt, Hướng Vãn Vãn có chút áy náy: “Anh ơi, anh cũng ăn đi.”
Cận Tập Ngôn đặt thìa xuống, thậm chí còn không định ăn nữa: “Lúc đến đây anh đã ăn trên máy bay rồi, bây giờ không đói nữa.”
Hướng Vãn Vãn: “Ồ”
“Em mau ăn đi.” Thấy cô không động đũa, Cận Tập Ngôn cầm một cái bát khác, múc một bát canh đặt xuống trước mặt cô: “Nếu cảm thấy ngon, mai anh lại nấu cho em.”
Khi hai người mới quen biết, đều là Cận Tập Ngôn muốn ăn gì thì Hướng Vãn Vãn sẽ làm cái đó để lấy lòng anh, nhưng lúc này tình thế của hai người họ đã đảo ngược hoàn toàn.
Hướng Vãn Vãn nhìn anh cười, tâm trạng vui vẻ trêu chọc: “Tốt vậy sao? Anh trai, em nhớ lúc chúng ta mới quen biết, em có nhiều bài tập không làm được muốn nhờ anh giảng mà anh đâu có đồng ý đâu, nhất định là em phải làm đồ ăn ngon thì anh mới miễn cưỡng giảng bài mà. Sao bây giờ lại thông suốt rồi? Còn chủ động muốn nấu cho em ăn nữa cơ.”
“Lúc trước em đâu có phải là vị hôn thê của anh, sao anh lại phải tốt với em.”
Cận Tập Ngôn nhìn cô và nói một cách bình tĩnh.
Giọng điệu cực kỳ thẳng thắn.
Hướng Vãn Vãn thở dài: “Vậy ý anh là, nếu em không đính hôn với anh, anh sẽ không tốt với em?”
Cận Tập Ngôn dựa vào ghế, mím môi, nhìn cô chằm chằm: “Gả cho anh thì anh càng tốt hơn.”
Chủ đề lại chuyển sang vấn đề hôn nhân, không biết mình có cảm nhận sai hay không nhưng Hướng Vãn Vãn luôn cảm thấy mỗi khi nhắc đến vấn đề này, Cận Tập Ngôn đều nhìn cô như muốn đánh ngất cô rồi mang đi lãnh chứng vậy.
Làm cảm giác nguy hiểm trong cô luôn ở trạng thái cao độ.
Vì sự an toàn của bản thân mình, Hướng Vãn Vãn lặng lẽ ăn thức ăn trong bát và không nói chuyện với anh nữa.
Hài lòng ăn sạch hai cái móng giò, cùng với hai củ nhân sâm to bự trong truyền thuyết, Hướng Vãn Vãn cảm thấy no tới không muốn động đậy. Vì vậy cô dựa vào ghế sofa cùng Cận Tập Ngôn xem TV.
Sau khi ăn no, buổi sáng còn ở trại quân đội tập duyệt lâu như vậy, Hướng Vãn Vãn ngồi một lúc đã ngủ thiếp đi, vì vậy cô nằm trên ghế sofa, gối đầu lên đùi Cận Tập Ngôn.
Cận Tập Ngôn: “Buồn ngủ sao? Về phòng đi, anh ngủ cùng em.”
Hai chữ “Anh” và “cùng” đi với nhau nhất định sẽ không phải là một giấc ngủ an ổn, Hướng Vãn Vãn vội lắc đầu: “Em chưa buồn ngủ, chỉ muốn nằm trên sofa một lát.”
“Ừm.”
Cận Tập Ngôn thỉnh thoảng vươn tay vuốt tóc cô.
Khi những ngón tay mảnh khảnh của anh như có như không chạm vào da đầu cô, cô chợt cảm thấy có chút rùng mình.
Thời tiết rõ ràng đã bước vào thu, tương đối mát mẻ, mà đang nằm trong lòng Cận Tập Ngôn, Hướng Vãn Vãn không hiểu sao lại cảm thấy có một nguồn nhiệt nóng rực đang trào dâng.
Cô tự hỏi cái nóng đáng lo ngại đó của mình từ đâu đến.
Chẳng lẽ do 20 ngày rồi không gặp Cận Tập Ngôn?
Hình ảnh hai người hôn nhau không kiềm chế lại hiện lên trong đầu, cảm giác nóng bỏng đó ngày càng rõ ràng hơn.
Hướng Vãn Vãn mất tự nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt rơi vào trên mặt Cận Tập Ngôn.
Yết hầu của người đàn ông hơi nhô ra, cực kỳ gợi cảm.
Rõ ràng tối nay đã ăn rất no, nhưng Hướng Vãn Vãn lại đột nhiên có cảm giác muốn ăn tiếp cái gì đó.
Cô vô thức nuốt nước bọt: “Anh à, anh có cảm thấy….rất nóng không?”
Cận Tập Ngôn nhìn khuôn mặt ửng hồng của cô, đưa tay sờ lên trán cô: “Khó chịu sao? Sao lại nóng?”
Anh định đứng dậy lấy nhiệt kế đo nhiệt độ cho cô.
Hướng Vãn Vãn vươn tay câu lấy cổ anh, kéo xuống trước mặt cô, há miệng ngậm lấy môi dưới của anh, chiếc lưỡi nhỏ nhắn nhanh chóng luồn vào miệng anh.
Cận Tập Ngôn sửng sốt, nhưng theo bản năng ôm lại cô, nhắm mắt đáp lại, nhanh chóng làm nụ hôn sâu hơn.
Hướng Vãn Vãn gắt gao ôm chặt lấy đầu anh, hôn ngày càng mãnh liệt hơn, nhưng nhiệt độ trong người lại không hề giảm đi, ngược lại càng tăng cao hơn.
Không chịu được nữa, cô buông đầu anh ra, đứng bật dậy.
Ôn hương nhuyễn ngọc trong ngực rời đi, ngay lúc Cận Tập Ngôn còn đang cảm thấy chưa đủ, cô gái nhỏ đã nhào vào trong lòng anh, ấn anh lên sofa, đè lên người anh hôn xuống. Tay cô còn luồn vào trong áo anh sờ s0ạng lung tung.
Lúc này Cận Tập Ngôn mới nhận ra sự bất thường của cô.
Tuy sự nhiệt tình này mình rất thích, nhưng trong thời gian ngắn như vậy, toàn thân cô gái nhỏ đỏ ửng lên, động tác hôn anh cũng ngày càng thô bạo hơn.
Bình thường hôn cô nhiều hơn một chút, là cô đã run rẩy đẩy anh ra rồi.
Cận Tập Ngôn hai tay ôm lấy mặt cô: “Vãn Vãn, em sao vậy?”
Buộc phải rời khỏi môi anh, nhiệt độ nóng bỏng trong lòng lại dâng cao, không tìm được cách giải phóng, Hướng Vãn Vãn khó chịu đến mức hai mắt đỏ hoe, ấm ức nói: “Anh trai, em nóng quá.”
Cô gái nhỏ trông như uống say vậy.
Cận Tập Ngôn hoảng sợ, ôm lấy cô lo lắng ngồi bật dậy: “Khó chịu chỗ nào?”
Sự khác thường trong cơ thể ngày càng không thể kiểm soát được, cô chỉ muốn ôm lấy Cận Tập Ngôn và dựa sát vào người anh, dường như chỉ có như vậy mới thì sự khó chịu đó mới giảm bớt.
Bị Cận Tập Ngôn giữ chặt, Hướng Vãn Vãn giãy giụa một lúc cũng không thoát ra được, cô ấm ức khóc, nước mắt lã chã rơi, nhỏ giọng lên án anh: “Anh không cho em hôn, cũng không cho em ôm.”
“Anh không có.”
Thấy cô khóc, Cận Tập Ngôn càng bối rối hơn, anh buông tay ra, còn chưa kịp an ủi cô, cô lại đè anh lên ghế sofa, điên cuồng hôn lấy môi anh.
Lúc này trong đầu anh chợt nhớ tới lời nói đầy ẩn ý của dì trung niên mà anh gặp trong siêu thị, Cận Tập Ngôn mới mơ hồ hiểu ra nguyên nhân của vấn đề.
Khi cơ thể anh đột nhiên trở nên lạnh lẽo, áo trên bị xé toạc ra, ngước lên đối mặt với Hướng Vãn Vãn “thô bạo” như vậy, Cận Tập Ngôn nằm yên trên ghế sofa, mặc cho cô hôn anh, cắn anh, anh cũng không dám cử động, và không biết phải làm gì.
Anh ôm cô vào lòng, ngơ ngác nhìn trần nhà, một lúc sau, cảm thấy cô gái nhỏ dừng động tác lại, anh mới thở phào nhẹ nhõm.
Ngay khi anh hít một hơi thật sâu để bình tĩnh lại những xúc động rạo rực của mình, đột nhiên ngực anh truyền tới một cảm giác nóng ấm.
Cận Tập Ngôn cúi đầu nhìn xuống…….
Phía trên lồ ng ngực toàn là máu.
Anh không cảm thấy khó chịu hay đau đớn nào, vậy rõ ràng máu này không phải là của mình.
“Vãn Vãn.”
Cận Tập Ngôn hoảng sợ ôm đầu Hướng Vãn Vãn nhấc lên.
Vừa nhìn thấy, cả người anh đều choáng váng ngây người.
Cô gái nhỏ đang nhắm nghiền mắt lại, dường như đang ngủ gật vật.
Chỉ là….cả mặt đều bê bết máu, máu từ mũi vẫn còn đang chảy ròng ròng.
—————-
Tác giả có lời muốn nói:
Con trai….hai củ nhân sâm thượng hạng không biết bao nhiêu năm tuổi, còn có những nguyên liệu bổ dưỡng cao cấp khác, toàn bộ con đều nấu cho con bé ăn. Con đây là sợ cô vợ nhỏ nhà con chưa đủ thô bạo, nên muốn bồi bổ con bé đến hỏng cả não thế này à???
Vừa mới hé cửa ra đã bị Cận Tập Ngôn phát hiện.
Anh nhìn cô: “Vào xem tiếp đi, sắp xong rồi.”
“Ồ” Hướng Vãn Vãn ngoan ngoãn trở về phòng, nhưng vẫn cố gắng hết sức nhìn về phía bếp một chút rồi mới đóng cửa lại.
Trên bàn vốn bày rất nhiều túi to túi nhỏ nhưng bây giờ đã không còn, sạch sẽ tinh tươm như thường ngày.
Hơn nữa, lúc mở cửa phòng ngủ ra còn ngửi thấy một mùi thơm nồng nàn.
Hướng Vãn Vãn có chút kinh ngạc.
Thậm chí còn cảm thấy mình đã đánh giá thấp vị thiếu gia nào đó rồi.
Cô còn thắc mắc, liệu người này trong 20 ngày cô đi huấn luyện quân sự đã chạy về nhà đăng ký lớp học nấu ăn nào hay không.
Chỉ để nấu một bữa cho cô ăn?
Cận thiếu gia được nuông chiều từ bé đang cố gắng hết mình, nhưng cô vẫn không yên tâm lắm.
Đáng lẽ không nên như vậy chứ.
Hướng Vãn Vãn quyết định, vì để ủng hộ anh bạn trai, dù anh nấu gì thì cô cũng ăn nhiều hơn chút.
Ngay khi Hướng Vãn Vãn sắp ngủ gật khi đang xem TV, cuối cùng cũng có tiếng gõ cửa.
Cô lập tức thu lại vẻ mặt buồn ngủ, chạy nhanh xuống giường, mở cửa ra.
Cận Tập Ngôn đứng ở bên ngoài, vẻ mặt đầy sự đắc ý.
Anh vốn thông minh, giỏi giang trong nhiều lĩnh vực, nhưng Hướng Vãn Vãn biết anh lâu như vậy, đây mới là lần thứ hai cô thấy vẻ mặt anh tự hào mãn nguyện đến vậy.
Có thể thấy bữa ăn tối nay nấu rất thành công.
Điều này khiến kỳ vọng của Hướng Vãn Vãn càng lớn hơn.
Hướng Vãn Vãn: “Cơm xong rồi à anh?”
Cận Tập Ngôn: “Ừm, đi ra ăn thôi.”
“Vâng ạ.” Hướng Vãn Vãn lon ton chạy đến trước mặt Cận Tập Ngôn, kéo ghế ngồi xuống bàn ăn.
Trên bài đặt hai cái nồi, một lớn, một nhỏ. Cái nồi nhỏ bên trong đựng cháo trắng đơn giản.
Trong cái nồi lớn có 2 cái móng giò heo còn chưa chặt, tuy chưa chặt nhưng có lẽ thời gian hầm lâu nên lúc này trông cũng mềm nhừ, rất ngon mắt.
Bởi vì Mã Dao vốn là một bác sĩ, lúc Hướng Vãn Vãn còn nhỏ, mẹ rất thích nấu canh thêm các dược liệu để bồi bổ sức khỏe cho cô nên cô đã được ăn rất nhiều.
Đến giờ vẫn luôn thích hương vị đó.
20 ngày ở trong trại quân đội với những bữa ăn nhạt nhẽo, khi nhìn thấy nồi móng giò hầm này, Hướng Vãn Vãn giật giật ngón tay, cảm thấy một mình mình cũng có thể ăn hết cái nồi này.
Thấy hai mắt cô sáng rực nhìn chằm chằm vào nồi móng giò, Cận Tập Ngôn tâm tình vui vẻ gắp một cái móng giò vào bát của cô: “Em ăn đi.”
Hướng Vãn Vãn cầm đũa lên, nóng lòng chọc đũa, một miếng thịt lớn được gắp lên, cô cho vào miệng. Hương vị thơm ngon, còn có vị ngọt của táo đỏ, gia vị không mặn không nhạt, rất vừa phải.
Thật không thể tin được Cận Tập Ngôn lại có thể làm ra được món ngon như vậy.
Sau khi nuốt xuống, Hướng Vãn Vãn hỏi: “Anh ơi, anh ở nhà có lén lút giấu em học nấu ăn không vậy?”
Cận Tập Ngôn cầm một cái bát nhỏ, đặt bát cháo trắng xuống trước mặt cô, dùng thìa khuấy: “Em cảm thấy rất ngon sao?”
Hướng Vãn Vãn: “Quá ngon luôn! Ngon đến mức em nghi ngờ anh gọi đồ ăn ngoài về đấy.”
“Đồ ăn ngoài?” Cận Tập Ngôn đặt thìa xuống, cầm đũa lên, gắp một củ nhân sâm trong nồi, đặt vào bát Hướng Vãn Vãn: “Quán nào có thể dùng một củ nhân sâm to thế này để nấu canh cho em?”
“Đây là nhân sâm sao?” Hướng Vãn Vãn dùng đũa chọc chọc.
“Hình như có cảm giác to hơn so với loại mà mẹ em thường nấu.”
“Ừm.” Cận Tập Ngôn gắp một củ nhân sâm khác, đặt vào bát của cô.
“Gần đây em gầy quá, anh đặc biệt bảo Trần Sâm đi mua đấy, nghe anh ta bảo hai củ này là loại tốt nhất trong cửa hàng đó rồi.”
Hướng Vãn Vãn: “Loại tốt nhất?”
Trước đây, chỉ khi nào sức khỏe có chút suy nhược thì Mã Dao mới hầm nhân sâm cho cô ăn, nhưng mỗi lần đều là một củ nhỏ, cho nên Hướng Vãn Vãn luôn cảm thấy nhân sâm rất đắt.
Thấy hai củ nhân sâm trong bát to chưa từng thấy, Hướng Vãn Vãn hỏi: “Loại tốt nhất chắc đắt lắm đúng không? Anh cứ vậy mà hầm hết cho em ăn?”
“Đắt?” Cận Tập Ngôn nhéo mặt cô: “Được em ăn là vinh hạnh của chúng nó rồi.”
Không dễ dàng gì để khuôn mặt lạnh lẽo này nói ra được những lời tình cảm sến súa như vậy.
“Anh trai, quá tuyệt vời.” Hướng Vãn Vãn gắp một củ nhân sâm lên cắn một miếng: “Trước đó em còn cho rằng anh không biết nói những lời lãng mạn, nhưng bây giờ em thấy em sai rồi, rõ ràng là anh rất biết dỗ ngọt người khác mà.”
Cận Tập Ngôn: “Nhanh ăn đi, không kẻo nguội mất.”
“Vâng.” Hướng Vãn Vãn tiếp tục ăn một miếng nhân sâm và móng giò.
Cận Tập Ngôn cầm thìa nhìn cô ăn, thỉnh thoảng ăn một thìa cháo, đến một miếng thịt cũng không động đến.
Của mình miếng nào miếng nấy đều là tiền cả, mà của anh thì lại chỉ là bát cháo trắng nhạt nhẽo khó nuốt, Hướng Vãn Vãn có chút áy náy: “Anh ơi, anh cũng ăn đi.”
Cận Tập Ngôn đặt thìa xuống, thậm chí còn không định ăn nữa: “Lúc đến đây anh đã ăn trên máy bay rồi, bây giờ không đói nữa.”
Hướng Vãn Vãn: “Ồ”
“Em mau ăn đi.” Thấy cô không động đũa, Cận Tập Ngôn cầm một cái bát khác, múc một bát canh đặt xuống trước mặt cô: “Nếu cảm thấy ngon, mai anh lại nấu cho em.”
Khi hai người mới quen biết, đều là Cận Tập Ngôn muốn ăn gì thì Hướng Vãn Vãn sẽ làm cái đó để lấy lòng anh, nhưng lúc này tình thế của hai người họ đã đảo ngược hoàn toàn.
Hướng Vãn Vãn nhìn anh cười, tâm trạng vui vẻ trêu chọc: “Tốt vậy sao? Anh trai, em nhớ lúc chúng ta mới quen biết, em có nhiều bài tập không làm được muốn nhờ anh giảng mà anh đâu có đồng ý đâu, nhất định là em phải làm đồ ăn ngon thì anh mới miễn cưỡng giảng bài mà. Sao bây giờ lại thông suốt rồi? Còn chủ động muốn nấu cho em ăn nữa cơ.”
“Lúc trước em đâu có phải là vị hôn thê của anh, sao anh lại phải tốt với em.”
Cận Tập Ngôn nhìn cô và nói một cách bình tĩnh.
Giọng điệu cực kỳ thẳng thắn.
Hướng Vãn Vãn thở dài: “Vậy ý anh là, nếu em không đính hôn với anh, anh sẽ không tốt với em?”
Cận Tập Ngôn dựa vào ghế, mím môi, nhìn cô chằm chằm: “Gả cho anh thì anh càng tốt hơn.”
Chủ đề lại chuyển sang vấn đề hôn nhân, không biết mình có cảm nhận sai hay không nhưng Hướng Vãn Vãn luôn cảm thấy mỗi khi nhắc đến vấn đề này, Cận Tập Ngôn đều nhìn cô như muốn đánh ngất cô rồi mang đi lãnh chứng vậy.
Làm cảm giác nguy hiểm trong cô luôn ở trạng thái cao độ.
Vì sự an toàn của bản thân mình, Hướng Vãn Vãn lặng lẽ ăn thức ăn trong bát và không nói chuyện với anh nữa.
Hài lòng ăn sạch hai cái móng giò, cùng với hai củ nhân sâm to bự trong truyền thuyết, Hướng Vãn Vãn cảm thấy no tới không muốn động đậy. Vì vậy cô dựa vào ghế sofa cùng Cận Tập Ngôn xem TV.
Sau khi ăn no, buổi sáng còn ở trại quân đội tập duyệt lâu như vậy, Hướng Vãn Vãn ngồi một lúc đã ngủ thiếp đi, vì vậy cô nằm trên ghế sofa, gối đầu lên đùi Cận Tập Ngôn.
Cận Tập Ngôn: “Buồn ngủ sao? Về phòng đi, anh ngủ cùng em.”
Hai chữ “Anh” và “cùng” đi với nhau nhất định sẽ không phải là một giấc ngủ an ổn, Hướng Vãn Vãn vội lắc đầu: “Em chưa buồn ngủ, chỉ muốn nằm trên sofa một lát.”
“Ừm.”
Cận Tập Ngôn thỉnh thoảng vươn tay vuốt tóc cô.
Khi những ngón tay mảnh khảnh của anh như có như không chạm vào da đầu cô, cô chợt cảm thấy có chút rùng mình.
Thời tiết rõ ràng đã bước vào thu, tương đối mát mẻ, mà đang nằm trong lòng Cận Tập Ngôn, Hướng Vãn Vãn không hiểu sao lại cảm thấy có một nguồn nhiệt nóng rực đang trào dâng.
Cô tự hỏi cái nóng đáng lo ngại đó của mình từ đâu đến.
Chẳng lẽ do 20 ngày rồi không gặp Cận Tập Ngôn?
Hình ảnh hai người hôn nhau không kiềm chế lại hiện lên trong đầu, cảm giác nóng bỏng đó ngày càng rõ ràng hơn.
Hướng Vãn Vãn mất tự nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt rơi vào trên mặt Cận Tập Ngôn.
Yết hầu của người đàn ông hơi nhô ra, cực kỳ gợi cảm.
Rõ ràng tối nay đã ăn rất no, nhưng Hướng Vãn Vãn lại đột nhiên có cảm giác muốn ăn tiếp cái gì đó.
Cô vô thức nuốt nước bọt: “Anh à, anh có cảm thấy….rất nóng không?”
Cận Tập Ngôn nhìn khuôn mặt ửng hồng của cô, đưa tay sờ lên trán cô: “Khó chịu sao? Sao lại nóng?”
Anh định đứng dậy lấy nhiệt kế đo nhiệt độ cho cô.
Hướng Vãn Vãn vươn tay câu lấy cổ anh, kéo xuống trước mặt cô, há miệng ngậm lấy môi dưới của anh, chiếc lưỡi nhỏ nhắn nhanh chóng luồn vào miệng anh.
Cận Tập Ngôn sửng sốt, nhưng theo bản năng ôm lại cô, nhắm mắt đáp lại, nhanh chóng làm nụ hôn sâu hơn.
Hướng Vãn Vãn gắt gao ôm chặt lấy đầu anh, hôn ngày càng mãnh liệt hơn, nhưng nhiệt độ trong người lại không hề giảm đi, ngược lại càng tăng cao hơn.
Không chịu được nữa, cô buông đầu anh ra, đứng bật dậy.
Ôn hương nhuyễn ngọc trong ngực rời đi, ngay lúc Cận Tập Ngôn còn đang cảm thấy chưa đủ, cô gái nhỏ đã nhào vào trong lòng anh, ấn anh lên sofa, đè lên người anh hôn xuống. Tay cô còn luồn vào trong áo anh sờ s0ạng lung tung.
Lúc này Cận Tập Ngôn mới nhận ra sự bất thường của cô.
Tuy sự nhiệt tình này mình rất thích, nhưng trong thời gian ngắn như vậy, toàn thân cô gái nhỏ đỏ ửng lên, động tác hôn anh cũng ngày càng thô bạo hơn.
Bình thường hôn cô nhiều hơn một chút, là cô đã run rẩy đẩy anh ra rồi.
Cận Tập Ngôn hai tay ôm lấy mặt cô: “Vãn Vãn, em sao vậy?”
Buộc phải rời khỏi môi anh, nhiệt độ nóng bỏng trong lòng lại dâng cao, không tìm được cách giải phóng, Hướng Vãn Vãn khó chịu đến mức hai mắt đỏ hoe, ấm ức nói: “Anh trai, em nóng quá.”
Cô gái nhỏ trông như uống say vậy.
Cận Tập Ngôn hoảng sợ, ôm lấy cô lo lắng ngồi bật dậy: “Khó chịu chỗ nào?”
Sự khác thường trong cơ thể ngày càng không thể kiểm soát được, cô chỉ muốn ôm lấy Cận Tập Ngôn và dựa sát vào người anh, dường như chỉ có như vậy mới thì sự khó chịu đó mới giảm bớt.
Bị Cận Tập Ngôn giữ chặt, Hướng Vãn Vãn giãy giụa một lúc cũng không thoát ra được, cô ấm ức khóc, nước mắt lã chã rơi, nhỏ giọng lên án anh: “Anh không cho em hôn, cũng không cho em ôm.”
“Anh không có.”
Thấy cô khóc, Cận Tập Ngôn càng bối rối hơn, anh buông tay ra, còn chưa kịp an ủi cô, cô lại đè anh lên ghế sofa, điên cuồng hôn lấy môi anh.
Lúc này trong đầu anh chợt nhớ tới lời nói đầy ẩn ý của dì trung niên mà anh gặp trong siêu thị, Cận Tập Ngôn mới mơ hồ hiểu ra nguyên nhân của vấn đề.
Khi cơ thể anh đột nhiên trở nên lạnh lẽo, áo trên bị xé toạc ra, ngước lên đối mặt với Hướng Vãn Vãn “thô bạo” như vậy, Cận Tập Ngôn nằm yên trên ghế sofa, mặc cho cô hôn anh, cắn anh, anh cũng không dám cử động, và không biết phải làm gì.
Anh ôm cô vào lòng, ngơ ngác nhìn trần nhà, một lúc sau, cảm thấy cô gái nhỏ dừng động tác lại, anh mới thở phào nhẹ nhõm.
Ngay khi anh hít một hơi thật sâu để bình tĩnh lại những xúc động rạo rực của mình, đột nhiên ngực anh truyền tới một cảm giác nóng ấm.
Cận Tập Ngôn cúi đầu nhìn xuống…….
Phía trên lồ ng ngực toàn là máu.
Anh không cảm thấy khó chịu hay đau đớn nào, vậy rõ ràng máu này không phải là của mình.
“Vãn Vãn.”
Cận Tập Ngôn hoảng sợ ôm đầu Hướng Vãn Vãn nhấc lên.
Vừa nhìn thấy, cả người anh đều choáng váng ngây người.
Cô gái nhỏ đang nhắm nghiền mắt lại, dường như đang ngủ gật vật.
Chỉ là….cả mặt đều bê bết máu, máu từ mũi vẫn còn đang chảy ròng ròng.
—————-
Tác giả có lời muốn nói:
Con trai….hai củ nhân sâm thượng hạng không biết bao nhiêu năm tuổi, còn có những nguyên liệu bổ dưỡng cao cấp khác, toàn bộ con đều nấu cho con bé ăn. Con đây là sợ cô vợ nhỏ nhà con chưa đủ thô bạo, nên muốn bồi bổ con bé đến hỏng cả não thế này à???
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.