Chương 31
Thời Tinh Thảo
10/08/2023
Trong khoảnh khắc da thịt hai người kề nhau, Nguyễn Huỳnh rõ ràng cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của mình đang tăng cao, gương mặt còn nóng hơn so với trước khi mu bàn tay của Lục Ngộ An chạm vào.
Thậm chí khiến cô sinh ra một loại ảo giác mình sẽ ngay lập tức phát sốt.
Hai người đứng mặt đối mặt, khoảng cách rất gần.
Gần đến mức bọn họ có thể ngửi thấy mùi hương dễ ngửi trên người đối phương, có thể cảm nhận được hơi thở nóng hổi của đối phương rơi trên da thịt của mình.
Đây không phải là lần điên Nguyễn Huỳnh và Lục Ngộ An có tiếp xúc da thịt.
Nhưng cô cảm nhận được rõ ràng, lần này không quá giống với mấy lần trước. Lần trước cô uống say. Lục Ngộ An thuận tay dắt lấy cô, lần trước nữa, hình như là làm kiểm tra cho cô.
…
Mu bàn tay của Lục Ngộ An không dừng lại ở trán Nguyễn Huỳnh quá lâu.
Anh chỉ dùng tay đo nhiệt độ cơ thể cho cô rồi rời đi.
“Hơi nóng.” Lục Ngộ An cau mày: “Có thể xin nghỉ phép không?”
Tai Nguyễn Huỳnh đỏ ửng lên, gương mặt càng đỏ hơn một phút trước. Cô chậm chạp hoàn hồn, nhịp tim hơi nhanh: “Không tiện lắm.”
Nếu như không phải có tình huống đột xuất đặc biệt, Nguyễn Huỳnh cũng không muốn làm chậm trễ công việc.
Công việc của cô không được tính là đặc biệt tới mức nào, nhưng những người mỗi ngày nghe đài trong lúc phát thanh phần lớn là “bạn cũ”. Bọn họ đợi mình cả ngày, cô không muốn khiến bọn họ thất vọng.
Nhìn sắc mặt Lục Ngộ An không tốt lắm, Nguyễn Huỳnh mím môi, ấm giọng nói: “Tan làm tôi lại đến bệnh viện tìm anh nhé?”
Lục Ngộ An cúi mặt xuống nhìn cô: “Chút nữa uống thuốc, sau đó —”
“Sau đó cái gì?” Đôi mắt Nguyễn Huỳnh lóe sáng nhìn qua anh.
Lục Ngộ An nhìn khuôn mặt đỏ thấu của cô, yết hầu khẽ nhúc nhích: “Uống nhiều nước nóng.”
“...”
Nghe thấy lời này, Nguyễn Huỳnh không nhịn được cười: “Hóa ra bác sĩ cũng phải nói câu này.”
“Ừm.” Lục Ngộ An trả lời cô: “Nước nóng có hiệu quả tốt.”
Nguyễn Huỳnh cong khóe môi cười, giọng nói khàn đến mức không tưởng tượng nổi: “Biết rồi.”
Lục Ngộ An nghe giọng nói của cô, lông mày nhíu chặt không thể thả lỏng: “Tôi quay về đi làm trước, có việc gì thì gọi điện cho tôi.”
Nguyễn Huỳnh đáp một tiếng.
-
Sau khi Lục Ngộ An rời đi, Nguyễn Huỳnh quay về đài phát thanh.
Cổ họng của cô đau hơn rất nhiều so với lúc bị cảm bình thường, bởi vì nghề nghiệp, Nguyễn Huỳnh khá là coi trọng cổ họng.
Nếu như không phải mấy ngày nay bận rộn, thật ra cô đã sớm đi đến bệnh viện kiểm tra rồi. Cô nhớ mang máng, lần trước mình bị cảm đã dẫn đến chứng viêm, bệnh hơn nửa tháng mới khỏi.
“Chị Nguyễn Huỳnh.” Đàm Tuyết Nhi nhìn cô sau khi đi xuống dưới thì xách thuốc quay lại: “Chị đi đến tiệm thuốc à?”
Nguyễn Huỳnh: “Không có.”
Cô lấy thuốc Lục Ngộ An đưa cho mình ra xem một chút, ngoại trừ thuốc cảm đơn giản và nhiệt kế ra thì còn có thuốc ngậm viêm họng, cùng với một hộp thuốc tiêu viêm cô hết sức quen thuộc.
Nguyễn Huỳnh ngẩn ra, có chút bất ngờ khi Lục Ngộ An có thể phát hiện ra đường hô hấp của cô bị nhiễm trùng từ lời miêu tả đơn giản mình nói với anh.
Cô nhìn chằm chằm vào hộp thuốc ki chốc lát rồi mới đi lấy nước nóng uống.
Nhìn cô uống xong, Đàm Tuyết Nhi mới mở miệng lần nữa: “Thuốc này của chị giống như lần trước đến bệnh viện lấy vậy.”
Cô ấy cũng nhớ rõ lần bị bệnh nặng vào hơn nửa năm trước của Nguyễn Huỳnh.
Nguyễn Huỳnh ngẩn ra: “Em vậy mà nhớ kỹ à.”
Nghe thấy lời này, Đàm Tuyết Nhi kiêu ngạo: “Đó là đương nhiên, lần trước là em cùng chị đi đến bệnh viện mà?” Cô ấy nheo mắt nhìn Nguyễn Huỳnh: “Chị Nguyễn Huỳnh, chị chả tin tưởng sự quan tâm của em đối với chị gì cả.”
Nguyễn Huỳnh bị cô ấy chọc cười, cười đến mức cổ họng đau đớn.
Thấy cô khó chịu như vậy, Đàm Tuyết Nhi lo lắng: “Chị đừng nói chuyện, uống thêm chút nước nóng đi.”
Nguyễn Huỳnh bất đắc dĩ đồng ý.
Hơn nửa ngày sau đó, hai người đều dùng chữ để trao đổi công việc.
Giờ cơm tối, Nguyễn Huỳnh không có khẩu vị gì, không cùng các đồng nghiệp ra ngoài ăn cơm.
Cô gục xuống bàn nghỉ ngơi, uống thuốc rồi mà đầu và cổ họng cũng không có chuyển biến tốt đẹp, thậm chí là có xu thế nghiêm trọng hơn.
Nguyễn Huỳnh ráng chống đỡ tinh thần, kiểm tra lại nội dung phát thanh hai lần, sau khi bảo đảm không sai sót thì mới nằm sấp trên bàn nghỉ ngơi.
Vừa nằm xuống thì điện thoại của cô rung lên.
Nguyễn Huỳnh mở mắt ra, là tin nhắn Lục gửi tới, hỏi cô thấy thế nào rồi.
Nhìn chằm chằm vào tin nhắn này, Nguyễn Huỳnh chậm chạp trả lời: “Tốt hơn một chút rồi.”
Lục Ngộ An: “Đo nhiệt độ cơ thể đi.”
Nguyễn Huỳnh: “Ồ.”
Nguyễn Huỳnh lấy ra nhiệt kế mà Lục Ngộ An đưa cho cô rồi đo.
Mấy phút là nhiệt kế đã có kết quả.
Đo xong, Nguyễn Huỳnh nhìn, hơn ba mươi tám độ.
Xoắn xuýt một chút, Nguyễn Huỳnh trả lời Lục Ngộ An: “Ba mươi bảy độ rưỡi, hơi sốt, hẳn là vẫn ổn nhỉ?”
Lục Ngộ An vừa làm xong quay về văn phòng, nhìn thấy con số cụ thể mà Nguyễn Huỳnh nói với mình, anh bất đắc dĩ mà lấy mắt kính xuống.
Buổi trưa anh cảm giác không sai, nhiệt độ phát sốt của Nguyễn Huỳnh không phải con số này.
Chỉ có điều, Lục Ngộ An hiểu rất rõ tính cách của Nguyễn Huỳnh.
Cô vẫn luôn là một người có suy nghĩ riêng, cũng có chút quật cường. Nếu như không phải hoàn toàn không chống đỡ được, cô căn bản sẽ không muốn xin nghỉ phép vào lúc quan trọng.
Lục Ngộ An rũ mắt, gõ ra hàng chữ “Cô chụp hình nhiệt kế cho tôi”.
Bỗng nhiên anh lại xóa bỏ.
Anh không muốn khiến Nguyễn Huỳnh áp lực.
Đợi một lúc, Nguyễn Huỳnh nhận được tin nhắn hồi âm của Lục Ngộ An: “Uống thêm mấy ly nước nóng đi, tan làm thì nói với tôi. Buổi tối tôi không bận.”
Nguyễn Huỳnh: “Ừm.”
Đặt điện thoại xuống, Nguyễn Huỳnh nằm sấp trên bàn nghỉ ngơi.
Chờ mấy người Đàm Tuyết Nhi ăn cơm xong quay về thì Nguyễn Huỳnh đã ngủ mơ mơ màng màng được một giấc.
“Chị Nguyễn Huỳnh.” Đàm Tuyết Nhi mang theo cháo đóng gói cho cô đặt trên bàn: “Chị khỏe hơn chút nào chưa?”
Nguyễn Huỳnh gật đầu biên độ nhỏ, cổ họng giống như bị thứ gì đó chặn lại, nói chuyện khó chịu: “Khá hơn một chút rồi.”
“...”
Buổi tối phát thanh, Nguyễn Huỳnh vừa mở miệng là đã có không ít thính giả online bình luận.
Hỏi cô có phải bị bệnh không, phải cố gắng nghỉ ngơi các thứ.
Nguyễn Huỳnh vui vẻ cười cười, nói cho mọi người biết mình không sao, sau đó giống như thường ngày mà nói chuyện phiếm, chia sẻ câu chuyện với mọi người.
Duy chỉ có một điểm khác thường là, bình thường một buổi tối chỉ đề cử nhiều nhất hai ca khúc cho mọi người, tối nay Nguyễn Huỳnh lại đề cử ba bài.
-
Mười một giờ.
Nguyễn Huỳnh vừa đi ra khỏi phòng phát thanh liền nhìn thấy tin nhắn Lục Ngộ An gửi cho mình vào mười phút trước.
Lục Ngộ An: “Tôi ở dưới lầu, mặc nhiều một chút rồi xuống.”
“Chị Nguyễn Huỳnh.” Đàm Tuyết Nhi đi theo sau lưng Nguyễn Huỳnh: “Sao chị còn chưa đi?”
Nguyễn Huỳnh quay đầu nhìn cô ấy, nghiêng người để cô ấy đi qua trước.
Đàm Tuyết Nhi nghi ngờ: “Chị cười cái gì?”
Cô ấy chú ý tới nụ cười yếu ớt trên mặt Nguyễn Huỳnh.
Khóe môi Nguyễn Huỳnh hơi cong, cô khó khăn mở miệng: “Không có gì.”
Nghe thấy giọng nói cực kỳ mong manh của cô, Đàm Tuyết Nhi ôi chao một tiếng, đau lòng không thôi: “Chị vẫn là đừng nói chuyện.” Dứt lời, cô ấy nhớ tới hỏi: “Hay là bây giờ em cùng chị đến chỗ cấp cứu xem sao? Đừng để nghiêm trọng đến mức giống lần trước thì phiền đấy.”
Nguyễn Huỳnh nhìn dáng vẻ lo lắng của cô ấy, nhấn mở ghi chú gõ chữ cho cô ấy xem: Không cần đâu, có bạn chờ chị ở dưới lầu rồi, chị và anh ấy cùng đi đến bệnh viện.
Đàm Tuyết Nhi lúc này đang lo cho cơ thể của Nguyễn Huỳnh, cũng không chú ý tới ngôi thứ ba [1] cô gõ là của nam.
[1]Ở đây tác giả để là “anh ấy”, nhưng trong tiếng Trung, anh ấy và cô ấy đều phát âm là [tā] nên chỗ này mình đã tự đổi lại để phù hợp hơn với tiếng Việt.
Cô ấy dặn dò: “Vậy được, nếu như cuối tuần không có chuyển biến tốt hơn thì chị xin nghỉ ở nhà mấy ngày đi. Chương trình còn có tụi em mà.”
Nguyễn Huỳnh: Được, em về đến nhà thì nói với chị một tiếng.
Đàm Tuyết Nhi làm dấu tay OK với Nguyễn Huỳnh, sau đó dọn đồ tan làm.
Khi Nguyễn Huỳnh đi đến dưới lầu, liếc mắt là nhìn thấy xe của Lục Ngộ An dừng ở cổng đài.
Gió lạnh thổi đến mức mặt đau rát, cô vội vàng đi về phía xe của Lục Ngộ An, còn chưa đến gần thì người trong xe đã đi xuống, đến bên chỗ ghế phụ mở cửa xe cho cô.
BƯớc chân Nguyễn Huỳnh dừng lại, Lục Ngộ An nghiêng đầu nhìn cô, trong mắt lộ ra vẻ hoang mang: “Nguyễn Huỳnh?”
Nguyễn Huỳnh hoàn hồn, khom lưng lên xe: “Cảm —”
Còn chưa nói hết lời, cô đã đối mặt với đôi mắt sâu sắc của anh,
Cô khẽ chớp mắt, phản ứng chậm mà im miệng lại. Với trạng thái hiện tại thì cô không nên lên tiếng.
Lên xe, hai người lần lượt im lặng.
Nguyễn Huỳnh không thể nói chuyện, Lục Ngộ An tạm thời không muốn giao lưu với cô.
Sắc mặt của anh không được tính là khó coi, nhưng cũng tuyệt đối không được gọi là dịu dàng.
Đến bệnh viện, Lục Ngộ An dẫn đường cho Nguyễn Huỳnh đi đến khoa nội hô hấp.
Bây giờ là thời gian tan làm, Nguyễn Huỳnh theo anh đi ngang qua khu cấp cứu thì hơi kinh ngạc: “Lục Ngộ An.”
Lục Ngộ An quay đầu.
Nguyễn Huỳnh chỉ về phía sau, lấy điện thoại ra gõ chữ: Chúng ta không đi khu cấp cứu sao?
Lục Ngộ An nhìn chữ trên màn hình điện thoại của cô, trầm giọng nói: “Khoa nội hô hấp có đồng nghiệp ở đó, tìm cậu ấy khám.”
Trong lúc Nguyễn Huỳnh kinh ngạc thì bọn họ đã đến văn phòng bác sĩ của khoa nội hô hấp rồi.
“Tới rồi à.” Nhìn thấy Lục Ngộ An, bác sĩ rất quen thuộc mà chào hỏi với anh: “Bệnh —”
Anh ấy vừa nói một chữ, khóe mắt đã chú ý tới Nguyễn Huỳnh bên cạnh Lục Ngộ An. Anh ấy trợn tròn mắt, cực kỳ bất ngờ: “Đây là bệnh nhân mà cậu bảo tôi ở lại tăng ca hỗ trợ khám à?”
Lục Ngộ An không để ý đến lời trình bày phân tích tỉ mỉ của anh ấy, kéo ghế cho Nguyễn Huỳnh: “Cô ấy đang sốt, lấy nhiệt kế cho tôi.”
Giả Trí Minh bị anh làm cho nghẹn lời, cạn lời mà rút nhiệt kế đưa cho anh: “Cậu biết tình hình rồi mà còn tìm tôi làm gì?”
Lục Ngộ An đưa nhiệt kế cho Nguyễn Huỳnh: “Đo một chút.”
Nói xong anh mới trả lời câu hỏi của Giả Trí Minh: “Đường hô hấp của cô ấy có vấn đề.”
Lục Ngộ An hiểu một chút.
Nhưng chuyên ngành có chuyên gia, Giả Trí Minh hiểu rõ về đường hô hấp nhất, anh ấy là bác sĩ thương hiệu của khoa nội hô hấp này.
Nghe thấy lời này, Giả Trí Minh nhướng mày.
Anh ấy nhìn Lục Ngộ An một lúc, chuyển ánh mắt đến trên người Nguyễn Huỳnh.
Nguyễn Huỳnh nhận ra ánh mắt kỳ quái mà Giả Trí Minh nhìn mình, cô cẩn thận cười với anh ấy.
Giả Trí Minh hiểu ra, khóe môi hơi cong, cầm lấy dụng cụ ở bên cạnh: “Tôi kiểm tra cho cô ấy, hay là cậu kiểm tra cho cô ấy?”
Anh ấy hỏi Lục Ngộ An.
Lục Ngộ An mang vẻ mặt lạnh nhạt liếc anh ấy một cái: “Chờ một chút.”
Giả Trí Minh biết anh muốn chờ cái gì.
Mấy phút sau, Lục Ngộ An nhận lấy nhiệt kế của Nguyễn Huỳnh.
“Ba mươi tám độ sáu.” Anh dùng giọng điệu nặng nề báo con số chính xác.
“...”
Nguyễn Huỳnh hơi bối rối, mơ hồ cảm thấy Lục Ngộ An báo con số này cho mình nghe.
Cô ngượng ngùng cúi đầu xuống.
Lục Ngộ An thấy cô như vậy thì không đành lòng nói nặng lực.
Anh trả nhiệt kế của Giả Trí Minh: “Kiểm tra đi.”
Giả Trí Minh khinh bỉ liếc anh một cái, trầm giọng nói: “Nợ tôi một bữa cơm.”
Lục Ngộ An: “Ừm.”
Giả Trí Minh hôi của nhân lúc cháy nhà: “... Bữa lớn.”
Lục Ngộ An không để ý đến anh ấy: “Công việc của cô ấy dùng cổ họng khá là nhiều, kê đơn thuốc chú ý một chút.”
Không thể có thuốc quá nhiều chất kích thích được.
Giả Trí Minh: “... Biết rồi.”
-
Nguyễn Huỳnh bị cảm còn nghiêm trọng hơn so với cô tưởng tượng.
Không kém hơn trận bệnh hồi đầu mùa xuân bao nhiêu, đường hô hấp nhiễm trùng, chỉ số bạch cầu quá cao, vì phòng ngừa viêm đường hô hấp trở thành viêm phổi thì truyền nước hai ngày trước đã rồi xem tình hình.
“Còn đau không?”
Trước khi y tá cầm dịch truyền đến, Nguyễn Huỳnh nghe thấy Lục Ngộ An hỏi một câu.
Anh đang hỏi vết thương vừa rút máu.
Nguyễn Huỳnh cảm thấy đầu của mình vừa bị bệnh là hoạt động rất chậm, cô phản ứng trì trệ, lại lắc đầu.
Lục Ngộ An nhìn cô chằm chằm, đang muốn nói chuyện thì y tá tới.
Nguyễn Huỳnh đưa tay cho y tá.
Y tá cầm mu bàn tay của cô nhìn một chút, lầm bầm nói: “Mạch máu ở mu bàn tay không rõ ràng lắm.”
Đương nhiên là Nguyễn Huỳnh biết.
Mạch má của cô vô cùng mảnh, đối với y tá ghim kim mà nói cực kỳ có tính khiêu chiến.
Bỗng dưng, Nguyễn Huỳnh nghe thấy giọng nói của Lục Ngộ An: “Để tôi.”
Y tá sửng sốt, sau khi nhận ra anh thì có chút kinh ngạc: “Bác sĩ Lục?”
Lục Ngộ An đáp một tiếng, nhận lấy kim trong tay cô ấy, thấp giọng nói: “Đi làm việc đi, tôi trông chừng cô ấy.”
Y tá ngây người, giật mình a một tiếng: “Được, có gì cần thì gọi tôi.”
Chờ sau khi y tá đi, Nguyễn Huỳnh nhìn về phía người cúi xuống khom lưng nhích lại gần tìm mạch máu của mình, bờ môi mấp máy: “Lục Ngộ An.”
Lục Ngộ An ngước mắt lên, biết cô đang lo lắng điều gì: “Kỹ thuật ghim kim của tôi cũng không tệ lắm.”
“...”
Mi mắt Nguyễn Huỳnh run rẩy, mím môi nhắm mắt, cô yên tâm giao việc này cho anh.
Lục Ngộ An nhìn đôi mắt nhắm lại và bờ môi của cô, giống như đang dỗ trẻ con: “Thả lỏng, một lúc là được.”
Anh mượn ánh sáng trắng của đại sảnh tìm mạch máu trên mu bàn tay của cô, ghim kim cho cô.
Cảm giác như kiến cắn.
Nguyễn Huỳnh mở mắt ra, Lục Ngộ An đã ghim kim cho cô.
Chú ý tới ánh mắt cô thay đổi, Lục Ngộ An thấp giọng hỏi: “Đau không?”
Nguyễn Huỳnh lắc đầu.
Lục Ngộ An cong môi khó nhận ra: “Tôi đi rửa tay.”
Nói xong, anh đi về phía nhà vệ sinh.
Đi đến bồn rửa tay, Lục Ngộ An rũ mắt mới phát hiện ra, lòng bàn tay của anh lại có mồ hôi.
Lòng bàn tay có lớp mồ hôi mỏng rõ ràng.
Lục Ngộ An bình tĩnh nhìn một lúc, không thể làm gì khác là giật giật khóe môi.
Anh đã rất nhiều năm cầm dao phẫu thuật cũng sẽ không chảy mồ hôi.
Bên kia, Nguyễn Huỳnh nhận được tin nhắn Tư Niệm gửi tới, hỏi cô bị cảm đỡ chưa, có cần cô ấy sáng mai cùng cô đi đến bệnh viện không.
Nguyễn Huỳnh dùng một tay gõ chữ trả lời cô ấy: “Tớ đang ở bệnh viện truyền nước rồi.”
Tư Niệm: “Một mình à? Bây giờ tớ đến với cậu.”
Nguyễn Huỳnh: “Không phải.”
Cô đang muốn bổ sung nói ở cùng với Lục Ngộ An thì một tin nhắn khác của Tư Niệm đến: “Bệnh viện của bác sĩ Lục hả? Anh ta ở bệnh viện với cậu à?”
Nguyễn Huỳnh: “Ừm.”
Tư Niệm: “Vậy tớ quả thật không cần đi nữa.”
Nguyễn Huỳnh: “...”
Tin nhắn vừa được gửi đi thì Lục Ngộ An quay lại.
Anh đứng thẳng người, cho dù là mặc áo khoác đơn giản thì cũng cực kỳ làm người khác chú ý.
Đêm khuya bệnh nhân truyền nước không nhiều, nhưng cũng không được tính là ít.
Nguyễn Huỳnh chú ý tới, thỉnh thoảng có người len lén quan sát anh.
Mà người trong cuộc giống như không phát hiện ra, bình tĩnh tự nhiên ngồi bên cạnh cô.
Bọn họ ngồi rất gần nhau, gió ngoài cửa sổ thổi vào, Nguyễn Huỳnh bị nghẹt mũi, còn lờ mờ có thể ngửi thấy mùi hương mát lạnh nhàn nhạt trên người anh.
Có chút kỳ lạ.
Khi Nguyễn Huỳnh đang suy nghĩ xem đây có phải là ảo giác của mình hay không thì người bên cạnh lên tiếng: “Uống nước không?”
“...”
Đối diện với ánh mắt ngơ ngác của Nguyễn Huỳnh, Lục Ngộ An cho rằng cô nghe không rõ, lại hỏi một câu: “Khát không?”
Nguyễn Huỳnh khẽ gật đầu.
Lục Ngộ An đứng dậy đi rót nước cho cô.
Lầu một đúng lúc có ly nước y tế dùng một lần, anh dùng cổ tay cảm nhận nhiệt độ của nước, sau đó đưa cái ly cho Nguyễn Huỳnh.
Nguyễn Huỳnh nhận lấy rồi uống.
Lục Ngộ An thuần thục nhận lấy cái ly, để ở một bên.
Đại sảnh truyền nước khá là yên tĩnh.
Nguyễn Huỳnh không có cách nào dùng giọng nói nữa, Lục Ngộ An cũng không phải người thích nói chuyện.
Hai người ngồi yên tĩnh, không ai phá vỡ không khí tĩnh lặng này.
Cách đó không xa có một cặp đôi đang nói chuyện, có lẽ là cô gái đang bệnh, chàng trai thỉnh thoảng cầm lấy tay cô gái ủ lấy. Hai người không coi ai ra gì mà dính lấy nhau, rất ngọt ngào.
Nguyễn Huỳnh nhìn, tâm tình không khỏi tốt hơn một chút.
Bên tai có âm thanh, Lục Ngộ An nhìn theo ánh mắt Nguyễn Huỳnh, biểu cảm có chút kỳ diệu.
Anh như có điều suy nghĩ trong chốc lát rồi gửi tin nhắn cho Trần Tịnh Dương.
Một lúc sau, Lục Ngộ An đang muốn nghiêng đầu nói chuyện thì da thịt ở chỗ bị sợi tóc của Nguyễn Huỳnh lướt qua, để lại chút xúc cảm mềm mại ngứa ngáy.
Ánh mắt Lục Ngộ An dần trầm xuống, anh đang chuẩn bị điều chỉnh tư thế ngồi thì bả vai bỗng nhiên nặng đi — là Nguyễn Huỳnh dựa vào.
Thậm chí khiến cô sinh ra một loại ảo giác mình sẽ ngay lập tức phát sốt.
Hai người đứng mặt đối mặt, khoảng cách rất gần.
Gần đến mức bọn họ có thể ngửi thấy mùi hương dễ ngửi trên người đối phương, có thể cảm nhận được hơi thở nóng hổi của đối phương rơi trên da thịt của mình.
Đây không phải là lần điên Nguyễn Huỳnh và Lục Ngộ An có tiếp xúc da thịt.
Nhưng cô cảm nhận được rõ ràng, lần này không quá giống với mấy lần trước. Lần trước cô uống say. Lục Ngộ An thuận tay dắt lấy cô, lần trước nữa, hình như là làm kiểm tra cho cô.
…
Mu bàn tay của Lục Ngộ An không dừng lại ở trán Nguyễn Huỳnh quá lâu.
Anh chỉ dùng tay đo nhiệt độ cơ thể cho cô rồi rời đi.
“Hơi nóng.” Lục Ngộ An cau mày: “Có thể xin nghỉ phép không?”
Tai Nguyễn Huỳnh đỏ ửng lên, gương mặt càng đỏ hơn một phút trước. Cô chậm chạp hoàn hồn, nhịp tim hơi nhanh: “Không tiện lắm.”
Nếu như không phải có tình huống đột xuất đặc biệt, Nguyễn Huỳnh cũng không muốn làm chậm trễ công việc.
Công việc của cô không được tính là đặc biệt tới mức nào, nhưng những người mỗi ngày nghe đài trong lúc phát thanh phần lớn là “bạn cũ”. Bọn họ đợi mình cả ngày, cô không muốn khiến bọn họ thất vọng.
Nhìn sắc mặt Lục Ngộ An không tốt lắm, Nguyễn Huỳnh mím môi, ấm giọng nói: “Tan làm tôi lại đến bệnh viện tìm anh nhé?”
Lục Ngộ An cúi mặt xuống nhìn cô: “Chút nữa uống thuốc, sau đó —”
“Sau đó cái gì?” Đôi mắt Nguyễn Huỳnh lóe sáng nhìn qua anh.
Lục Ngộ An nhìn khuôn mặt đỏ thấu của cô, yết hầu khẽ nhúc nhích: “Uống nhiều nước nóng.”
“...”
Nghe thấy lời này, Nguyễn Huỳnh không nhịn được cười: “Hóa ra bác sĩ cũng phải nói câu này.”
“Ừm.” Lục Ngộ An trả lời cô: “Nước nóng có hiệu quả tốt.”
Nguyễn Huỳnh cong khóe môi cười, giọng nói khàn đến mức không tưởng tượng nổi: “Biết rồi.”
Lục Ngộ An nghe giọng nói của cô, lông mày nhíu chặt không thể thả lỏng: “Tôi quay về đi làm trước, có việc gì thì gọi điện cho tôi.”
Nguyễn Huỳnh đáp một tiếng.
-
Sau khi Lục Ngộ An rời đi, Nguyễn Huỳnh quay về đài phát thanh.
Cổ họng của cô đau hơn rất nhiều so với lúc bị cảm bình thường, bởi vì nghề nghiệp, Nguyễn Huỳnh khá là coi trọng cổ họng.
Nếu như không phải mấy ngày nay bận rộn, thật ra cô đã sớm đi đến bệnh viện kiểm tra rồi. Cô nhớ mang máng, lần trước mình bị cảm đã dẫn đến chứng viêm, bệnh hơn nửa tháng mới khỏi.
“Chị Nguyễn Huỳnh.” Đàm Tuyết Nhi nhìn cô sau khi đi xuống dưới thì xách thuốc quay lại: “Chị đi đến tiệm thuốc à?”
Nguyễn Huỳnh: “Không có.”
Cô lấy thuốc Lục Ngộ An đưa cho mình ra xem một chút, ngoại trừ thuốc cảm đơn giản và nhiệt kế ra thì còn có thuốc ngậm viêm họng, cùng với một hộp thuốc tiêu viêm cô hết sức quen thuộc.
Nguyễn Huỳnh ngẩn ra, có chút bất ngờ khi Lục Ngộ An có thể phát hiện ra đường hô hấp của cô bị nhiễm trùng từ lời miêu tả đơn giản mình nói với anh.
Cô nhìn chằm chằm vào hộp thuốc ki chốc lát rồi mới đi lấy nước nóng uống.
Nhìn cô uống xong, Đàm Tuyết Nhi mới mở miệng lần nữa: “Thuốc này của chị giống như lần trước đến bệnh viện lấy vậy.”
Cô ấy cũng nhớ rõ lần bị bệnh nặng vào hơn nửa năm trước của Nguyễn Huỳnh.
Nguyễn Huỳnh ngẩn ra: “Em vậy mà nhớ kỹ à.”
Nghe thấy lời này, Đàm Tuyết Nhi kiêu ngạo: “Đó là đương nhiên, lần trước là em cùng chị đi đến bệnh viện mà?” Cô ấy nheo mắt nhìn Nguyễn Huỳnh: “Chị Nguyễn Huỳnh, chị chả tin tưởng sự quan tâm của em đối với chị gì cả.”
Nguyễn Huỳnh bị cô ấy chọc cười, cười đến mức cổ họng đau đớn.
Thấy cô khó chịu như vậy, Đàm Tuyết Nhi lo lắng: “Chị đừng nói chuyện, uống thêm chút nước nóng đi.”
Nguyễn Huỳnh bất đắc dĩ đồng ý.
Hơn nửa ngày sau đó, hai người đều dùng chữ để trao đổi công việc.
Giờ cơm tối, Nguyễn Huỳnh không có khẩu vị gì, không cùng các đồng nghiệp ra ngoài ăn cơm.
Cô gục xuống bàn nghỉ ngơi, uống thuốc rồi mà đầu và cổ họng cũng không có chuyển biến tốt đẹp, thậm chí là có xu thế nghiêm trọng hơn.
Nguyễn Huỳnh ráng chống đỡ tinh thần, kiểm tra lại nội dung phát thanh hai lần, sau khi bảo đảm không sai sót thì mới nằm sấp trên bàn nghỉ ngơi.
Vừa nằm xuống thì điện thoại của cô rung lên.
Nguyễn Huỳnh mở mắt ra, là tin nhắn Lục gửi tới, hỏi cô thấy thế nào rồi.
Nhìn chằm chằm vào tin nhắn này, Nguyễn Huỳnh chậm chạp trả lời: “Tốt hơn một chút rồi.”
Lục Ngộ An: “Đo nhiệt độ cơ thể đi.”
Nguyễn Huỳnh: “Ồ.”
Nguyễn Huỳnh lấy ra nhiệt kế mà Lục Ngộ An đưa cho cô rồi đo.
Mấy phút là nhiệt kế đã có kết quả.
Đo xong, Nguyễn Huỳnh nhìn, hơn ba mươi tám độ.
Xoắn xuýt một chút, Nguyễn Huỳnh trả lời Lục Ngộ An: “Ba mươi bảy độ rưỡi, hơi sốt, hẳn là vẫn ổn nhỉ?”
Lục Ngộ An vừa làm xong quay về văn phòng, nhìn thấy con số cụ thể mà Nguyễn Huỳnh nói với mình, anh bất đắc dĩ mà lấy mắt kính xuống.
Buổi trưa anh cảm giác không sai, nhiệt độ phát sốt của Nguyễn Huỳnh không phải con số này.
Chỉ có điều, Lục Ngộ An hiểu rất rõ tính cách của Nguyễn Huỳnh.
Cô vẫn luôn là một người có suy nghĩ riêng, cũng có chút quật cường. Nếu như không phải hoàn toàn không chống đỡ được, cô căn bản sẽ không muốn xin nghỉ phép vào lúc quan trọng.
Lục Ngộ An rũ mắt, gõ ra hàng chữ “Cô chụp hình nhiệt kế cho tôi”.
Bỗng nhiên anh lại xóa bỏ.
Anh không muốn khiến Nguyễn Huỳnh áp lực.
Đợi một lúc, Nguyễn Huỳnh nhận được tin nhắn hồi âm của Lục Ngộ An: “Uống thêm mấy ly nước nóng đi, tan làm thì nói với tôi. Buổi tối tôi không bận.”
Nguyễn Huỳnh: “Ừm.”
Đặt điện thoại xuống, Nguyễn Huỳnh nằm sấp trên bàn nghỉ ngơi.
Chờ mấy người Đàm Tuyết Nhi ăn cơm xong quay về thì Nguyễn Huỳnh đã ngủ mơ mơ màng màng được một giấc.
“Chị Nguyễn Huỳnh.” Đàm Tuyết Nhi mang theo cháo đóng gói cho cô đặt trên bàn: “Chị khỏe hơn chút nào chưa?”
Nguyễn Huỳnh gật đầu biên độ nhỏ, cổ họng giống như bị thứ gì đó chặn lại, nói chuyện khó chịu: “Khá hơn một chút rồi.”
“...”
Buổi tối phát thanh, Nguyễn Huỳnh vừa mở miệng là đã có không ít thính giả online bình luận.
Hỏi cô có phải bị bệnh không, phải cố gắng nghỉ ngơi các thứ.
Nguyễn Huỳnh vui vẻ cười cười, nói cho mọi người biết mình không sao, sau đó giống như thường ngày mà nói chuyện phiếm, chia sẻ câu chuyện với mọi người.
Duy chỉ có một điểm khác thường là, bình thường một buổi tối chỉ đề cử nhiều nhất hai ca khúc cho mọi người, tối nay Nguyễn Huỳnh lại đề cử ba bài.
-
Mười một giờ.
Nguyễn Huỳnh vừa đi ra khỏi phòng phát thanh liền nhìn thấy tin nhắn Lục Ngộ An gửi cho mình vào mười phút trước.
Lục Ngộ An: “Tôi ở dưới lầu, mặc nhiều một chút rồi xuống.”
“Chị Nguyễn Huỳnh.” Đàm Tuyết Nhi đi theo sau lưng Nguyễn Huỳnh: “Sao chị còn chưa đi?”
Nguyễn Huỳnh quay đầu nhìn cô ấy, nghiêng người để cô ấy đi qua trước.
Đàm Tuyết Nhi nghi ngờ: “Chị cười cái gì?”
Cô ấy chú ý tới nụ cười yếu ớt trên mặt Nguyễn Huỳnh.
Khóe môi Nguyễn Huỳnh hơi cong, cô khó khăn mở miệng: “Không có gì.”
Nghe thấy giọng nói cực kỳ mong manh của cô, Đàm Tuyết Nhi ôi chao một tiếng, đau lòng không thôi: “Chị vẫn là đừng nói chuyện.” Dứt lời, cô ấy nhớ tới hỏi: “Hay là bây giờ em cùng chị đến chỗ cấp cứu xem sao? Đừng để nghiêm trọng đến mức giống lần trước thì phiền đấy.”
Nguyễn Huỳnh nhìn dáng vẻ lo lắng của cô ấy, nhấn mở ghi chú gõ chữ cho cô ấy xem: Không cần đâu, có bạn chờ chị ở dưới lầu rồi, chị và anh ấy cùng đi đến bệnh viện.
Đàm Tuyết Nhi lúc này đang lo cho cơ thể của Nguyễn Huỳnh, cũng không chú ý tới ngôi thứ ba [1] cô gõ là của nam.
[1]Ở đây tác giả để là “anh ấy”, nhưng trong tiếng Trung, anh ấy và cô ấy đều phát âm là [tā] nên chỗ này mình đã tự đổi lại để phù hợp hơn với tiếng Việt.
Cô ấy dặn dò: “Vậy được, nếu như cuối tuần không có chuyển biến tốt hơn thì chị xin nghỉ ở nhà mấy ngày đi. Chương trình còn có tụi em mà.”
Nguyễn Huỳnh: Được, em về đến nhà thì nói với chị một tiếng.
Đàm Tuyết Nhi làm dấu tay OK với Nguyễn Huỳnh, sau đó dọn đồ tan làm.
Khi Nguyễn Huỳnh đi đến dưới lầu, liếc mắt là nhìn thấy xe của Lục Ngộ An dừng ở cổng đài.
Gió lạnh thổi đến mức mặt đau rát, cô vội vàng đi về phía xe của Lục Ngộ An, còn chưa đến gần thì người trong xe đã đi xuống, đến bên chỗ ghế phụ mở cửa xe cho cô.
BƯớc chân Nguyễn Huỳnh dừng lại, Lục Ngộ An nghiêng đầu nhìn cô, trong mắt lộ ra vẻ hoang mang: “Nguyễn Huỳnh?”
Nguyễn Huỳnh hoàn hồn, khom lưng lên xe: “Cảm —”
Còn chưa nói hết lời, cô đã đối mặt với đôi mắt sâu sắc của anh,
Cô khẽ chớp mắt, phản ứng chậm mà im miệng lại. Với trạng thái hiện tại thì cô không nên lên tiếng.
Lên xe, hai người lần lượt im lặng.
Nguyễn Huỳnh không thể nói chuyện, Lục Ngộ An tạm thời không muốn giao lưu với cô.
Sắc mặt của anh không được tính là khó coi, nhưng cũng tuyệt đối không được gọi là dịu dàng.
Đến bệnh viện, Lục Ngộ An dẫn đường cho Nguyễn Huỳnh đi đến khoa nội hô hấp.
Bây giờ là thời gian tan làm, Nguyễn Huỳnh theo anh đi ngang qua khu cấp cứu thì hơi kinh ngạc: “Lục Ngộ An.”
Lục Ngộ An quay đầu.
Nguyễn Huỳnh chỉ về phía sau, lấy điện thoại ra gõ chữ: Chúng ta không đi khu cấp cứu sao?
Lục Ngộ An nhìn chữ trên màn hình điện thoại của cô, trầm giọng nói: “Khoa nội hô hấp có đồng nghiệp ở đó, tìm cậu ấy khám.”
Trong lúc Nguyễn Huỳnh kinh ngạc thì bọn họ đã đến văn phòng bác sĩ của khoa nội hô hấp rồi.
“Tới rồi à.” Nhìn thấy Lục Ngộ An, bác sĩ rất quen thuộc mà chào hỏi với anh: “Bệnh —”
Anh ấy vừa nói một chữ, khóe mắt đã chú ý tới Nguyễn Huỳnh bên cạnh Lục Ngộ An. Anh ấy trợn tròn mắt, cực kỳ bất ngờ: “Đây là bệnh nhân mà cậu bảo tôi ở lại tăng ca hỗ trợ khám à?”
Lục Ngộ An không để ý đến lời trình bày phân tích tỉ mỉ của anh ấy, kéo ghế cho Nguyễn Huỳnh: “Cô ấy đang sốt, lấy nhiệt kế cho tôi.”
Giả Trí Minh bị anh làm cho nghẹn lời, cạn lời mà rút nhiệt kế đưa cho anh: “Cậu biết tình hình rồi mà còn tìm tôi làm gì?”
Lục Ngộ An đưa nhiệt kế cho Nguyễn Huỳnh: “Đo một chút.”
Nói xong anh mới trả lời câu hỏi của Giả Trí Minh: “Đường hô hấp của cô ấy có vấn đề.”
Lục Ngộ An hiểu một chút.
Nhưng chuyên ngành có chuyên gia, Giả Trí Minh hiểu rõ về đường hô hấp nhất, anh ấy là bác sĩ thương hiệu của khoa nội hô hấp này.
Nghe thấy lời này, Giả Trí Minh nhướng mày.
Anh ấy nhìn Lục Ngộ An một lúc, chuyển ánh mắt đến trên người Nguyễn Huỳnh.
Nguyễn Huỳnh nhận ra ánh mắt kỳ quái mà Giả Trí Minh nhìn mình, cô cẩn thận cười với anh ấy.
Giả Trí Minh hiểu ra, khóe môi hơi cong, cầm lấy dụng cụ ở bên cạnh: “Tôi kiểm tra cho cô ấy, hay là cậu kiểm tra cho cô ấy?”
Anh ấy hỏi Lục Ngộ An.
Lục Ngộ An mang vẻ mặt lạnh nhạt liếc anh ấy một cái: “Chờ một chút.”
Giả Trí Minh biết anh muốn chờ cái gì.
Mấy phút sau, Lục Ngộ An nhận lấy nhiệt kế của Nguyễn Huỳnh.
“Ba mươi tám độ sáu.” Anh dùng giọng điệu nặng nề báo con số chính xác.
“...”
Nguyễn Huỳnh hơi bối rối, mơ hồ cảm thấy Lục Ngộ An báo con số này cho mình nghe.
Cô ngượng ngùng cúi đầu xuống.
Lục Ngộ An thấy cô như vậy thì không đành lòng nói nặng lực.
Anh trả nhiệt kế của Giả Trí Minh: “Kiểm tra đi.”
Giả Trí Minh khinh bỉ liếc anh một cái, trầm giọng nói: “Nợ tôi một bữa cơm.”
Lục Ngộ An: “Ừm.”
Giả Trí Minh hôi của nhân lúc cháy nhà: “... Bữa lớn.”
Lục Ngộ An không để ý đến anh ấy: “Công việc của cô ấy dùng cổ họng khá là nhiều, kê đơn thuốc chú ý một chút.”
Không thể có thuốc quá nhiều chất kích thích được.
Giả Trí Minh: “... Biết rồi.”
-
Nguyễn Huỳnh bị cảm còn nghiêm trọng hơn so với cô tưởng tượng.
Không kém hơn trận bệnh hồi đầu mùa xuân bao nhiêu, đường hô hấp nhiễm trùng, chỉ số bạch cầu quá cao, vì phòng ngừa viêm đường hô hấp trở thành viêm phổi thì truyền nước hai ngày trước đã rồi xem tình hình.
“Còn đau không?”
Trước khi y tá cầm dịch truyền đến, Nguyễn Huỳnh nghe thấy Lục Ngộ An hỏi một câu.
Anh đang hỏi vết thương vừa rút máu.
Nguyễn Huỳnh cảm thấy đầu của mình vừa bị bệnh là hoạt động rất chậm, cô phản ứng trì trệ, lại lắc đầu.
Lục Ngộ An nhìn cô chằm chằm, đang muốn nói chuyện thì y tá tới.
Nguyễn Huỳnh đưa tay cho y tá.
Y tá cầm mu bàn tay của cô nhìn một chút, lầm bầm nói: “Mạch máu ở mu bàn tay không rõ ràng lắm.”
Đương nhiên là Nguyễn Huỳnh biết.
Mạch má của cô vô cùng mảnh, đối với y tá ghim kim mà nói cực kỳ có tính khiêu chiến.
Bỗng dưng, Nguyễn Huỳnh nghe thấy giọng nói của Lục Ngộ An: “Để tôi.”
Y tá sửng sốt, sau khi nhận ra anh thì có chút kinh ngạc: “Bác sĩ Lục?”
Lục Ngộ An đáp một tiếng, nhận lấy kim trong tay cô ấy, thấp giọng nói: “Đi làm việc đi, tôi trông chừng cô ấy.”
Y tá ngây người, giật mình a một tiếng: “Được, có gì cần thì gọi tôi.”
Chờ sau khi y tá đi, Nguyễn Huỳnh nhìn về phía người cúi xuống khom lưng nhích lại gần tìm mạch máu của mình, bờ môi mấp máy: “Lục Ngộ An.”
Lục Ngộ An ngước mắt lên, biết cô đang lo lắng điều gì: “Kỹ thuật ghim kim của tôi cũng không tệ lắm.”
“...”
Mi mắt Nguyễn Huỳnh run rẩy, mím môi nhắm mắt, cô yên tâm giao việc này cho anh.
Lục Ngộ An nhìn đôi mắt nhắm lại và bờ môi của cô, giống như đang dỗ trẻ con: “Thả lỏng, một lúc là được.”
Anh mượn ánh sáng trắng của đại sảnh tìm mạch máu trên mu bàn tay của cô, ghim kim cho cô.
Cảm giác như kiến cắn.
Nguyễn Huỳnh mở mắt ra, Lục Ngộ An đã ghim kim cho cô.
Chú ý tới ánh mắt cô thay đổi, Lục Ngộ An thấp giọng hỏi: “Đau không?”
Nguyễn Huỳnh lắc đầu.
Lục Ngộ An cong môi khó nhận ra: “Tôi đi rửa tay.”
Nói xong, anh đi về phía nhà vệ sinh.
Đi đến bồn rửa tay, Lục Ngộ An rũ mắt mới phát hiện ra, lòng bàn tay của anh lại có mồ hôi.
Lòng bàn tay có lớp mồ hôi mỏng rõ ràng.
Lục Ngộ An bình tĩnh nhìn một lúc, không thể làm gì khác là giật giật khóe môi.
Anh đã rất nhiều năm cầm dao phẫu thuật cũng sẽ không chảy mồ hôi.
Bên kia, Nguyễn Huỳnh nhận được tin nhắn Tư Niệm gửi tới, hỏi cô bị cảm đỡ chưa, có cần cô ấy sáng mai cùng cô đi đến bệnh viện không.
Nguyễn Huỳnh dùng một tay gõ chữ trả lời cô ấy: “Tớ đang ở bệnh viện truyền nước rồi.”
Tư Niệm: “Một mình à? Bây giờ tớ đến với cậu.”
Nguyễn Huỳnh: “Không phải.”
Cô đang muốn bổ sung nói ở cùng với Lục Ngộ An thì một tin nhắn khác của Tư Niệm đến: “Bệnh viện của bác sĩ Lục hả? Anh ta ở bệnh viện với cậu à?”
Nguyễn Huỳnh: “Ừm.”
Tư Niệm: “Vậy tớ quả thật không cần đi nữa.”
Nguyễn Huỳnh: “...”
Tin nhắn vừa được gửi đi thì Lục Ngộ An quay lại.
Anh đứng thẳng người, cho dù là mặc áo khoác đơn giản thì cũng cực kỳ làm người khác chú ý.
Đêm khuya bệnh nhân truyền nước không nhiều, nhưng cũng không được tính là ít.
Nguyễn Huỳnh chú ý tới, thỉnh thoảng có người len lén quan sát anh.
Mà người trong cuộc giống như không phát hiện ra, bình tĩnh tự nhiên ngồi bên cạnh cô.
Bọn họ ngồi rất gần nhau, gió ngoài cửa sổ thổi vào, Nguyễn Huỳnh bị nghẹt mũi, còn lờ mờ có thể ngửi thấy mùi hương mát lạnh nhàn nhạt trên người anh.
Có chút kỳ lạ.
Khi Nguyễn Huỳnh đang suy nghĩ xem đây có phải là ảo giác của mình hay không thì người bên cạnh lên tiếng: “Uống nước không?”
“...”
Đối diện với ánh mắt ngơ ngác của Nguyễn Huỳnh, Lục Ngộ An cho rằng cô nghe không rõ, lại hỏi một câu: “Khát không?”
Nguyễn Huỳnh khẽ gật đầu.
Lục Ngộ An đứng dậy đi rót nước cho cô.
Lầu một đúng lúc có ly nước y tế dùng một lần, anh dùng cổ tay cảm nhận nhiệt độ của nước, sau đó đưa cái ly cho Nguyễn Huỳnh.
Nguyễn Huỳnh nhận lấy rồi uống.
Lục Ngộ An thuần thục nhận lấy cái ly, để ở một bên.
Đại sảnh truyền nước khá là yên tĩnh.
Nguyễn Huỳnh không có cách nào dùng giọng nói nữa, Lục Ngộ An cũng không phải người thích nói chuyện.
Hai người ngồi yên tĩnh, không ai phá vỡ không khí tĩnh lặng này.
Cách đó không xa có một cặp đôi đang nói chuyện, có lẽ là cô gái đang bệnh, chàng trai thỉnh thoảng cầm lấy tay cô gái ủ lấy. Hai người không coi ai ra gì mà dính lấy nhau, rất ngọt ngào.
Nguyễn Huỳnh nhìn, tâm tình không khỏi tốt hơn một chút.
Bên tai có âm thanh, Lục Ngộ An nhìn theo ánh mắt Nguyễn Huỳnh, biểu cảm có chút kỳ diệu.
Anh như có điều suy nghĩ trong chốc lát rồi gửi tin nhắn cho Trần Tịnh Dương.
Một lúc sau, Lục Ngộ An đang muốn nghiêng đầu nói chuyện thì da thịt ở chỗ bị sợi tóc của Nguyễn Huỳnh lướt qua, để lại chút xúc cảm mềm mại ngứa ngáy.
Ánh mắt Lục Ngộ An dần trầm xuống, anh đang chuẩn bị điều chỉnh tư thế ngồi thì bả vai bỗng nhiên nặng đi — là Nguyễn Huỳnh dựa vào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.