Chương 72
Thời Tinh Thảo
10/08/2023
Cả buổi tối, đám người Nguyễn Huỳnh chơi vô cùng vui vẻ.
Tâm tình của cô tốt thì tâm tình của Lục Ngộ An sẽ tốt.
Sau khi chơi đùa xong, cân nhắc đến ngày hôm sau còn có hôn lễ, mọi người không dám lăn lộn đến quá muộn.
Khoảng mười giờ, mọi người giải tán.
Lục Ngộ An đưa Nguyễn Huỳnh về phòng, ánh mắt luôn dừng lại trên người cô: “Căng thẳng không?”
Nguyễn Huỳnh: “... Anh không nói còn đỡ, anh vừa nói là em có một chút rồi.”
Lục Ngộ An nghiêng đầu cười, nắm chặt tay cô, thấp giọng nói: “Có anh ở đây.”
Nguyễn Huỳnh: “Em biết.”
Cô chớp mắt với Lục Ngộ An, cố ý nói: “Nếu anh không ở đây thì chẳng phải em không có ông xã nữa à?”
“...”
Lục Ngộ An nghẹn họng, vậy mà lại cảm thấy Nguyễn Huỳnh nói hơi có lý.
Anh ừm một tiếng, thân mật cọ vào chóp mũi Nguyễn Huỳnh: “Ý của anh là, mọi chuyện đều có anh, không cần căng thẳng.”
Nguyễn Huỳnh cong môi: “Chuyện này em cũng biết.”
Cô ngước mắt nhìn Lục Ngộ An: “Anh thì sao?”
Lục Ngộ An im lặng mấy giây rồi nói: “Cũng tạm.”
Nguyễn Huỳnh: “Thật à?”
Rõ ràng là cô không tin lắm.
Lục Ngộ An đưa tay bóp ngón tay thon dài của cô, thấp giọng hỏi: “Không tin hả?”
Nguyễn Huỳnh thản nhiên: “Đúng thế.”
Cô cụp mắt nhìn ngón tay Lục Ngộ An đang bóp mình, nhắc nhở: “Bác sĩ Lục, có thể anh đã quên một việc.”
Lục Ngộ An: “Cái gì?”
Nguyễn Huỳnh: “Lần đầu tiên khi gặp mẹ em, anh vẫn luôn bóp ngón tay em.”
“...”
Lúc Lục Ngộ An căng thẳng thì rất thích nắn bóp vật gì đó.
Trước kia là một góc của quyển sách, lúc Nguyễn Huỳnh ở bên cạnh, anh rất thích siết chặt tay Nguyễn Huỳnh.
Bị Nguyễn Huỳnh vạch trần, Lục Ngộ An cũng không tức giận.
Anh trầm giọng cười, thỏa hiệp nói: “Được rồi, đúng là có một chút.”
Nguyễn Huỳnh: “Vì sao?”
Lục Ngộ An rũ mắt, ánh mắt sáng rực nhìn cô chằm chằm, hơi thở nóng hổi: “Bởi vì cuối cùng cũng cưới được em về nhà.”
Tuy rằng hai người đã lấy giấy chứng nhận được nửa năm, nhưng so sánh việc đăng ký và làm hôn lễ chính thức thì vẫn có một chút khác biệt về hình thức.
Ngày mai, hai người sẽ hoàn thành hôn lễ của họ dưới sự chứng kiến của bạn bè người thân.
Nghe được câu trả lời của anh, Nguyễn Huỳnh không nhịn được cười.
Cô dựa vào vai Lục Ngộ An, ấm giọng nói: “Em cũng gần như vậy.”
Đến cửa phòng, trong phòng Nguyễn Huỳnh đã có tiếng náo nhiệt truyền ra.
Đêm nay mấy người Tư Niệm ngủ với Nguyễn Huỳnh.
Lục Ngộ An đưa cô đến cổng, nói khẽ: “Ngày mai gặp.”
Nguyễn Huỳnh cười: “Ngày mai gặp.”
Nói xong lời này, Lục Ngộ An cũng không rời đi.
Nguyễn Huỳnh buồn cười nhìn anh: “Còn không về phòng đi?”
Lục Ngộ An hơi dừng bước chân lại, vươn tay về phía Nguyễn Huỳnh ôm cô vào trong ngực: “Ôm một lúc rồi đi nhé?”
Cảm nhận được mùi hương trong ngực Lục Ngộ An, Nguyễn Huỳnh chủ động ôm lại eo anh, dịu dàng nói: “Được.”
Không chỉ Lục Ngộ An luyến tiếc, Nguyễn Huỳnh cũng không nỡ xa anh vào lúc này.
Cuối cùng, hai người ôm nhau ở cửa phòng làm ngáng đường nên mới không thể không tách ra.
Mấy người Tư Niệm giống như chê cười mà giễu cợt Lục Ngộ An: “Bác sĩ Lục anh cứ yên tâm đi, chúng tôi không cướp bà xã của anh đi mất đâu.”
Khương Thanh Thời: “Chúng tôi sẽ không đưa cậu ấy bỏ trốn, để anh cưới không khí đâu.”
Bùi Thanh Từ thong dong: “Cậu muốn muốn xa bà xã cậu, hay là sợ đêm nay bà xã cậu đổi ý, ngày mai hủy hôn?”
“...”
Mấy người không hề khách sáo mà anh một lời tôi một lời, khiến Lục Ngộ An hoàn toàn không có sức chống đỡ.
Cuối cùng của cuối cùng, vẫn là Thẩm Ngạn hỗ trợ nói một câu, bảo mọi người trêu chọc đủ rồi, ngày mai có thể ồn ào tiếp.
Nghe kỹ lại thì cũng không được tính là hỗ trợ.
Tự mình quay về phòng, Nguyễn Huỳnh tắm rửa xong nằm trên giường mới nhìn thấy tin nhắn Lục Ngộ An gửi cho cô sau khi trở về.
Lục Ngộ An: “An tâm ngủ đi, sáng mai anh sẽ tới đón em.”
Nguyễn Huỳnh nhướng mày, giao hẹn với anh: “Được.”
Trả lời tin nhắn xong, Tư Niệm nằm bên cạnh cô: “Bây giờ tâm tình thế nào?”
Nguyễn Huỳnh cười khẽ: “Bây giờ cũng không tệ lắm.”
Khương Thanh Thời: “Không căng thẳng à?”
Nguyễn Huỳnh: “Một chút xíu thôi, nhưng các cậu đều ở đây, tớ cũng không căng thẳng lắm.”
Khương Thanh Thời gật đầu: “Vậy là được rồi, không ngủ được thì nói với tụi tớ, tụi tớ thức cùng cậu.”
Nguyễn Huỳnh trái ôm phải ấp: “Được.”
Một lúc sau Vân Sơ cũng tới.
Bốn người nằm chen chúc trên một chiếc giường lớn, trò chuyện trong bầu không khí hòa hợp. Chuyện gì bọn họ cũng nói, không khí dường như càng thả lỏng hơn.
Trong lúc không thể nhận thấy, Nguyễn Huỳnh chìm vào giấc ngủ trong bầu không khí vui vẻ.
Ánh trăng trong sáng, ngày mai nhất định sẽ là một ngày đẹp trời.
-
Sáng hôm sau chưa đến năm giờ là Nguyễn Huỳnh đã bị người ta kéo dậy, bắt đầu trang điểm sửa soạn.
Cô còn buồn ngủ, ngồi trên ghế ngủ gật.
Mãi đến khi trang điểm gần xong thì cô mới tỉnh táo lại.
Thợ trang điểm là bạn của Khương Thanh Thời, nhìn Nguyễn Huỳnh cười: “Tỉnh rồi à?”
Nguyễn Huỳnh có chút ngại ngùng: “Ừm, buồn ngủ quá.”
Thợ trang điểm mỉm cười: “Bình thường thôi, lúc trước tôi trang điểm cho người ta, trang điểm xong hết rồi đối phương mới tỉnh.”
Nguyễn Huỳnh cười.
Trang điểm xong, Nguyễn Huỳnh đi thay áo cưới.
Thay áo cưới xong, thợ tạo hình phụ trách làm tóc.
Trong khoảnh khắc cô thay áo cưới xong đi ra, mấy người trong phòng đều nhìn thẳng vào.
Thợ trang điểm ở bên cạnh nói chuyện: “Cô dâu là người đẹp nhất trong ngày hôn lễ, câu này không hề sai chút nào.”
Tư Niệm gật đầu: “Bình thường Huỳnh Huỳnh đã đẹp lắm rồi, không nghĩ tới hôm nay còn đẹp hơn.”
Khương Thanh Thời: “Áo cưới đẹp lắm, ánh mắt bác sĩ Lục không tệ.”
Vân Sơ cũng gật đầu: “Thiết kế của chị Tần Tranh rất thích hợp với cô.”
Nguyễn Huỳnh nghe mấy người khen ngợi, ngước mắt nhìn chính mình trong gương ở cách đó không xa.
Trong gương, cô cười hạnh phúc, dáng vẻ nhàn nhạt, dường như mình còn đẹp hơn so với trong hôn lễ cô từng tưởng tượng.
Lúc tạo kiểu tóc gần xong thì bà Lý đến.
Bố Nguyễn qua đời, hôm nay bà sẽ giao Nguyễn Huỳnh cho Lục Ngộ An.
Nhìn thấy dáng vẻ Nguyễn Huỳnh vào giờ phút này, bà Lý luôn bình tĩnh cũng có chút xúc động.
Bà giúp Nguyễn Huỳnh sửa sang lại khăn voan trên đầu, hốc mắt hồng hồng: “Đẹp lắm.”
Nguyễn Huỳnh nhìn bà: “Mẹ.”
Bà Lý cười: “Con không thể khóc được.”
Bà đưa tay ôm lấy Nguyễn Huỳnh: “Con gái của mẹ thật là xinh đẹp.”
Nguyễn Huỳnh nghe xong thì rất xúc động.
Hốc mắt cô phiếm hồng, cố gắng áp chế cảm xúc đang phun trào. Vẫn chưa thể khóc được, cô phải nhịn.
Bà Lý ở lại chỗ Nguyễn Huỳnh một lúc, sau đó rời đi trước khi đoàn chú rể và phù rể tới.
Người trẻ tuổi muốn ồn ào ầm ĩ, các trưởng bối cũng nghe theo bọn họ.
Khi mấy người Lục Ngộ An tới cửa thì cửa phòng đang đóng.
Mấy người Tư Niệm và Khương Thanh Thời, còn có Đàm Tuyết Nhi chặn ở phía sau cửa, cách cánh cửa nói chuyện với người bên ngoài.
Cuối cùng, Tư Niệm mở ra khe cửa chút xíu, người bên ngoài nhét từng bao lì xì vào.
Trên mặt đất toàn là bao lì xì.
Nguyễn Huỳnh ngồi nhìn ở trên ghế cách đó không xa, mặt mày cong cong, không nhịn được cười.
Một hồi lâu, chờ đến khi số bao lì xì đủ rồi, Tư Niệm mới mở cửa ra.
Cửa vừa mở ra, Nguyễn Huỳnh liếc mắt nhìn thấy Lục Ngộ An mặc âu phục phẳng phiu trong đám người.
Anh đứng ở nơi đó, chờ đón cô về nhà.
Hai người lặng lẽ nhìn nhau, xung quanh là âm thanh náo nhiệt.
Nhưng vào lúc này, bọn họ chỉ có thể nhìn thấy đối phương, nghe thấy đối phương, cảm nhận sự tồn tại của đối phương.
Tư Niệm và Vân Sơ là phù dâu, cộng thêm mấy người Khương Thanh Thời và Đàm Tuyết Nhi, cùng nhau giày vò đoàn phù rể một trận.
Sau khi chơi đùa xong mới bằng lòng thả cho Lục Ngộ An vào.
Lục Ngộ An bước đi trầm ổn đến trước mặt Nguyễn Huỳnh, thấp giọng nói: “Anh tới rồi.”
Nguyễn Huỳnh ngước mắt: “Em biết.”
Ánh mắt hai người dính vào nhau, Tư Niệm bỗng nhiên lên tiếng: “Bác sĩ Lục, vẫn còn cửa ải cuối cùng, hỗ trợ tìm ra được giày của Huỳnh Huỳnh là các anh có thể đi rồi.”
Dứt lời, ánh mắt Lục Ngộ An hướng xuống nhìn chân của Nguyễn Huỳnh.
Anh khẽ cong môi, Nguyễn Huỳnh nhỏ giọng: “Tìm đi?”
Lục Ngộ An: “Anh ôm em đi thì thế nào?”
Nguyễn Huỳnh còn chưa kịp phản ứng thì Lục Ngộ An đã khom người, ôm Nguyễn Huỳnh theo kiểu công chúa.
Váy cưới rũ xuống đất, Nguyễn Huỳnh theo bản năng ôm lấy cổ anh, hít vào một hơi.
Những người còn lại cũng sửng sốt mấy giây rồi mới phản ứng được.
“Thể lực của bác sĩ Lục không tệ.”
“...”
Lục Ngộ An nhìn Nguyễn Huỳnh: “Đi nhé?”
Nguyễn Huỳnh bất đắc dĩ: “Anh nhìn bên dưới chỗ ngồi xem.”
Tư Niệm giấu giày chẳng ra sao cả, ở ngay bên dưới chỗ cô ngồi. Trước đó có váy cưới che chắn cho nên không nhìn thấy. Nhưng lúc này Nguyễn Huỳnh bị ôm lấy, giày lập tức lộ ra.
Lục Ngộ An cười, nhìn phù rể ở đối diện, sau đó ôm Nguyễn Huỳnh ra ngoài đi đến hiện trường hôn lễ.
-
Lúc nghi thức hôn lễ chính thức cử hành, Nguyễn Huỳnh kéo tay bà Lý, ngước mắt nhìn về phía người ở cuối đường.
Lục Ngộ An đang đợi cô.
Tiếng nhạc vang lên, hốc mắt Nguyễn Huỳnh hồng hồng, cùng bà Lý đi về phía trước.
Vừa mới đi được mấy bước, cô trông thấy Lục Ngộ An giống như không kịp chờ đợi nữa, nhấc chân đi về phía cô.
Người thân bạn bè ở hiện trường sửng sốt, đều hơi bị hành động của Lục Ngộ An làm kinh ngạc.
Anh muốn làm gì vậy?
Thật ra Nguyễn Huỳnh cũng không biết rõ.
Mãi đến khi Lục Ngộ An đứng lại trước mặt cô, Nguyễn Huỳnh nghe thấy anh nói: “Đoạn đường này nên để anh bước về phía em.”
Nguyễn Huỳnh ngẩn ra.
Mặt mày Lục Ngộ An tuấn lãng, trước mặt mọi người, dưới sự chứng kiến của bạn bè người thân, anh nói: “Giữa chúng ta, người chủ động nên là anh. Em chỉ cần đứng tại chỗ là được.”
Bất kể là khi hẹn hò, hay là hôn lễ.
Người chủ động, người đến gần đối phương cũng đều là Lục Ngộ An.
Nguyễn Huỳnh chỉ cần đứng tại chỗ là anh sẽ bị cô hấp dẫn, theo đuổi cô, cưới cô.
Nghe thấy lời nói này của anh, mấy người Tư Niệm ở dưới sân khấu vỗ tay nhiệt liệt.
“Bác sĩ Lục khá lắm.”
“Bác sĩ Lục anh nói như vậy, tôi cưới vợ thì phải nói gì đây.”
“...”
Trong nháy mắt, hiện trường hôn lễ trở nên càng thêm náo nhiệt, không khí cũng càng thêm tốt.
Nguyễn Huỳnh nghe xong, mặt mày chứa ý cười nhìn về phía Lục Ngộ An: “Em biết rồi.”
Bà Lý ở bên cạnh cũng cảm thấy vui mừng, bà vẫn luôn yên tâm về Lục Ngộ An, cũng biết rõ anh sẽ chăm sóc cho Nguyễn Huỳnh, sẽ đối tốt với cô.
Nhưng giờ phút này, bà càng yên tâm hơn.
Bà biết, Lục Ngộ An sẽ không phụ lòng con gái bà.
Giao người cho Lục Ngộ An, bà Lý nhẹ nhàng vỗ mu bàn tay hai người, giọng nói nghẹn ngào: “Phải sống thật tốt.”
Chỉ cần hai người bọn họ sống tốt thì bà không cầu gì khác nữa.
Hốc mắt Nguyễn Huỳnh đỏ lên: “Mẹ.”
Lục Ngộ An: “Mẹ, mẹ yên tâm. Bất kể là quá khứ hay hiện tại, thái độ của con dành cho Huỳnh Huỳnh đều như nhau.”
Anh sẽ mãi mãi yêu cô.
Quá trình hôn lễ tiến hành một cách có trật tự.
Nguyễn Huỳnh và Lục Ngộ An đưa ra lời hẹn thề dưới sự chứng kiến của người thân bạn bè và trời xanh mây trắng.
Bất kể sinh lão bệnh tử, bất kể nghèo khó hay phú quý, bọn họ đều sẽ ở bên cạnh đối phương, yêu đối phương. Cho đến khi sinh mệnh tan biến.
Tình yêu này có lẽ không thể hoàn toàn bằng nhau. Nhưng bọn họ nhất định sẽ dốc hết khả năng để yêu.
Trao nhẫn xong, người chủ trì tuyên bố: “Hiện tại chú rể có thể hôn cô dâu của mình rồi.”
Đám người dưới sân khấu ồn ào: “Nhanh hôn đi.”
Lục Ngộ An và Nguyễn Huỳnh nhìn nhau, khóe môi anh chứa ý cười, anh vén khăn voan của Nguyễn Huỳnh lên, cúi đầu hôn.
Gió nhẹ mùa thu thổi qua khuôn mặt bọn họ, hai đôi môi kề nhau.
Cố kỵ đến hiện trường hôn lễ, Lục Ngộ An chỉ hôn một cái rồi lùi lại.
Nào có thể đoán được, Bùi Thanh Từ cầm đầu nói: “Ngắn quá nhìn chưa đủ, hôn lại lần nữa.”
Mọi người đều không nhịn được cười.
Nguyễn Huỳnh và Lục Ngộ An không có cách nào, chỉ có thể thỏa mãn yêu cầu của mọi người.
Dưới bầu trời quang đãng, bọn họ đứng trong ánh nắng ôm nhau, hôn nhau triền miên.
Hôn rất lâu rất lâu.
Tâm tình của cô tốt thì tâm tình của Lục Ngộ An sẽ tốt.
Sau khi chơi đùa xong, cân nhắc đến ngày hôm sau còn có hôn lễ, mọi người không dám lăn lộn đến quá muộn.
Khoảng mười giờ, mọi người giải tán.
Lục Ngộ An đưa Nguyễn Huỳnh về phòng, ánh mắt luôn dừng lại trên người cô: “Căng thẳng không?”
Nguyễn Huỳnh: “... Anh không nói còn đỡ, anh vừa nói là em có một chút rồi.”
Lục Ngộ An nghiêng đầu cười, nắm chặt tay cô, thấp giọng nói: “Có anh ở đây.”
Nguyễn Huỳnh: “Em biết.”
Cô chớp mắt với Lục Ngộ An, cố ý nói: “Nếu anh không ở đây thì chẳng phải em không có ông xã nữa à?”
“...”
Lục Ngộ An nghẹn họng, vậy mà lại cảm thấy Nguyễn Huỳnh nói hơi có lý.
Anh ừm một tiếng, thân mật cọ vào chóp mũi Nguyễn Huỳnh: “Ý của anh là, mọi chuyện đều có anh, không cần căng thẳng.”
Nguyễn Huỳnh cong môi: “Chuyện này em cũng biết.”
Cô ngước mắt nhìn Lục Ngộ An: “Anh thì sao?”
Lục Ngộ An im lặng mấy giây rồi nói: “Cũng tạm.”
Nguyễn Huỳnh: “Thật à?”
Rõ ràng là cô không tin lắm.
Lục Ngộ An đưa tay bóp ngón tay thon dài của cô, thấp giọng hỏi: “Không tin hả?”
Nguyễn Huỳnh thản nhiên: “Đúng thế.”
Cô cụp mắt nhìn ngón tay Lục Ngộ An đang bóp mình, nhắc nhở: “Bác sĩ Lục, có thể anh đã quên một việc.”
Lục Ngộ An: “Cái gì?”
Nguyễn Huỳnh: “Lần đầu tiên khi gặp mẹ em, anh vẫn luôn bóp ngón tay em.”
“...”
Lúc Lục Ngộ An căng thẳng thì rất thích nắn bóp vật gì đó.
Trước kia là một góc của quyển sách, lúc Nguyễn Huỳnh ở bên cạnh, anh rất thích siết chặt tay Nguyễn Huỳnh.
Bị Nguyễn Huỳnh vạch trần, Lục Ngộ An cũng không tức giận.
Anh trầm giọng cười, thỏa hiệp nói: “Được rồi, đúng là có một chút.”
Nguyễn Huỳnh: “Vì sao?”
Lục Ngộ An rũ mắt, ánh mắt sáng rực nhìn cô chằm chằm, hơi thở nóng hổi: “Bởi vì cuối cùng cũng cưới được em về nhà.”
Tuy rằng hai người đã lấy giấy chứng nhận được nửa năm, nhưng so sánh việc đăng ký và làm hôn lễ chính thức thì vẫn có một chút khác biệt về hình thức.
Ngày mai, hai người sẽ hoàn thành hôn lễ của họ dưới sự chứng kiến của bạn bè người thân.
Nghe được câu trả lời của anh, Nguyễn Huỳnh không nhịn được cười.
Cô dựa vào vai Lục Ngộ An, ấm giọng nói: “Em cũng gần như vậy.”
Đến cửa phòng, trong phòng Nguyễn Huỳnh đã có tiếng náo nhiệt truyền ra.
Đêm nay mấy người Tư Niệm ngủ với Nguyễn Huỳnh.
Lục Ngộ An đưa cô đến cổng, nói khẽ: “Ngày mai gặp.”
Nguyễn Huỳnh cười: “Ngày mai gặp.”
Nói xong lời này, Lục Ngộ An cũng không rời đi.
Nguyễn Huỳnh buồn cười nhìn anh: “Còn không về phòng đi?”
Lục Ngộ An hơi dừng bước chân lại, vươn tay về phía Nguyễn Huỳnh ôm cô vào trong ngực: “Ôm một lúc rồi đi nhé?”
Cảm nhận được mùi hương trong ngực Lục Ngộ An, Nguyễn Huỳnh chủ động ôm lại eo anh, dịu dàng nói: “Được.”
Không chỉ Lục Ngộ An luyến tiếc, Nguyễn Huỳnh cũng không nỡ xa anh vào lúc này.
Cuối cùng, hai người ôm nhau ở cửa phòng làm ngáng đường nên mới không thể không tách ra.
Mấy người Tư Niệm giống như chê cười mà giễu cợt Lục Ngộ An: “Bác sĩ Lục anh cứ yên tâm đi, chúng tôi không cướp bà xã của anh đi mất đâu.”
Khương Thanh Thời: “Chúng tôi sẽ không đưa cậu ấy bỏ trốn, để anh cưới không khí đâu.”
Bùi Thanh Từ thong dong: “Cậu muốn muốn xa bà xã cậu, hay là sợ đêm nay bà xã cậu đổi ý, ngày mai hủy hôn?”
“...”
Mấy người không hề khách sáo mà anh một lời tôi một lời, khiến Lục Ngộ An hoàn toàn không có sức chống đỡ.
Cuối cùng của cuối cùng, vẫn là Thẩm Ngạn hỗ trợ nói một câu, bảo mọi người trêu chọc đủ rồi, ngày mai có thể ồn ào tiếp.
Nghe kỹ lại thì cũng không được tính là hỗ trợ.
Tự mình quay về phòng, Nguyễn Huỳnh tắm rửa xong nằm trên giường mới nhìn thấy tin nhắn Lục Ngộ An gửi cho cô sau khi trở về.
Lục Ngộ An: “An tâm ngủ đi, sáng mai anh sẽ tới đón em.”
Nguyễn Huỳnh nhướng mày, giao hẹn với anh: “Được.”
Trả lời tin nhắn xong, Tư Niệm nằm bên cạnh cô: “Bây giờ tâm tình thế nào?”
Nguyễn Huỳnh cười khẽ: “Bây giờ cũng không tệ lắm.”
Khương Thanh Thời: “Không căng thẳng à?”
Nguyễn Huỳnh: “Một chút xíu thôi, nhưng các cậu đều ở đây, tớ cũng không căng thẳng lắm.”
Khương Thanh Thời gật đầu: “Vậy là được rồi, không ngủ được thì nói với tụi tớ, tụi tớ thức cùng cậu.”
Nguyễn Huỳnh trái ôm phải ấp: “Được.”
Một lúc sau Vân Sơ cũng tới.
Bốn người nằm chen chúc trên một chiếc giường lớn, trò chuyện trong bầu không khí hòa hợp. Chuyện gì bọn họ cũng nói, không khí dường như càng thả lỏng hơn.
Trong lúc không thể nhận thấy, Nguyễn Huỳnh chìm vào giấc ngủ trong bầu không khí vui vẻ.
Ánh trăng trong sáng, ngày mai nhất định sẽ là một ngày đẹp trời.
-
Sáng hôm sau chưa đến năm giờ là Nguyễn Huỳnh đã bị người ta kéo dậy, bắt đầu trang điểm sửa soạn.
Cô còn buồn ngủ, ngồi trên ghế ngủ gật.
Mãi đến khi trang điểm gần xong thì cô mới tỉnh táo lại.
Thợ trang điểm là bạn của Khương Thanh Thời, nhìn Nguyễn Huỳnh cười: “Tỉnh rồi à?”
Nguyễn Huỳnh có chút ngại ngùng: “Ừm, buồn ngủ quá.”
Thợ trang điểm mỉm cười: “Bình thường thôi, lúc trước tôi trang điểm cho người ta, trang điểm xong hết rồi đối phương mới tỉnh.”
Nguyễn Huỳnh cười.
Trang điểm xong, Nguyễn Huỳnh đi thay áo cưới.
Thay áo cưới xong, thợ tạo hình phụ trách làm tóc.
Trong khoảnh khắc cô thay áo cưới xong đi ra, mấy người trong phòng đều nhìn thẳng vào.
Thợ trang điểm ở bên cạnh nói chuyện: “Cô dâu là người đẹp nhất trong ngày hôn lễ, câu này không hề sai chút nào.”
Tư Niệm gật đầu: “Bình thường Huỳnh Huỳnh đã đẹp lắm rồi, không nghĩ tới hôm nay còn đẹp hơn.”
Khương Thanh Thời: “Áo cưới đẹp lắm, ánh mắt bác sĩ Lục không tệ.”
Vân Sơ cũng gật đầu: “Thiết kế của chị Tần Tranh rất thích hợp với cô.”
Nguyễn Huỳnh nghe mấy người khen ngợi, ngước mắt nhìn chính mình trong gương ở cách đó không xa.
Trong gương, cô cười hạnh phúc, dáng vẻ nhàn nhạt, dường như mình còn đẹp hơn so với trong hôn lễ cô từng tưởng tượng.
Lúc tạo kiểu tóc gần xong thì bà Lý đến.
Bố Nguyễn qua đời, hôm nay bà sẽ giao Nguyễn Huỳnh cho Lục Ngộ An.
Nhìn thấy dáng vẻ Nguyễn Huỳnh vào giờ phút này, bà Lý luôn bình tĩnh cũng có chút xúc động.
Bà giúp Nguyễn Huỳnh sửa sang lại khăn voan trên đầu, hốc mắt hồng hồng: “Đẹp lắm.”
Nguyễn Huỳnh nhìn bà: “Mẹ.”
Bà Lý cười: “Con không thể khóc được.”
Bà đưa tay ôm lấy Nguyễn Huỳnh: “Con gái của mẹ thật là xinh đẹp.”
Nguyễn Huỳnh nghe xong thì rất xúc động.
Hốc mắt cô phiếm hồng, cố gắng áp chế cảm xúc đang phun trào. Vẫn chưa thể khóc được, cô phải nhịn.
Bà Lý ở lại chỗ Nguyễn Huỳnh một lúc, sau đó rời đi trước khi đoàn chú rể và phù rể tới.
Người trẻ tuổi muốn ồn ào ầm ĩ, các trưởng bối cũng nghe theo bọn họ.
Khi mấy người Lục Ngộ An tới cửa thì cửa phòng đang đóng.
Mấy người Tư Niệm và Khương Thanh Thời, còn có Đàm Tuyết Nhi chặn ở phía sau cửa, cách cánh cửa nói chuyện với người bên ngoài.
Cuối cùng, Tư Niệm mở ra khe cửa chút xíu, người bên ngoài nhét từng bao lì xì vào.
Trên mặt đất toàn là bao lì xì.
Nguyễn Huỳnh ngồi nhìn ở trên ghế cách đó không xa, mặt mày cong cong, không nhịn được cười.
Một hồi lâu, chờ đến khi số bao lì xì đủ rồi, Tư Niệm mới mở cửa ra.
Cửa vừa mở ra, Nguyễn Huỳnh liếc mắt nhìn thấy Lục Ngộ An mặc âu phục phẳng phiu trong đám người.
Anh đứng ở nơi đó, chờ đón cô về nhà.
Hai người lặng lẽ nhìn nhau, xung quanh là âm thanh náo nhiệt.
Nhưng vào lúc này, bọn họ chỉ có thể nhìn thấy đối phương, nghe thấy đối phương, cảm nhận sự tồn tại của đối phương.
Tư Niệm và Vân Sơ là phù dâu, cộng thêm mấy người Khương Thanh Thời và Đàm Tuyết Nhi, cùng nhau giày vò đoàn phù rể một trận.
Sau khi chơi đùa xong mới bằng lòng thả cho Lục Ngộ An vào.
Lục Ngộ An bước đi trầm ổn đến trước mặt Nguyễn Huỳnh, thấp giọng nói: “Anh tới rồi.”
Nguyễn Huỳnh ngước mắt: “Em biết.”
Ánh mắt hai người dính vào nhau, Tư Niệm bỗng nhiên lên tiếng: “Bác sĩ Lục, vẫn còn cửa ải cuối cùng, hỗ trợ tìm ra được giày của Huỳnh Huỳnh là các anh có thể đi rồi.”
Dứt lời, ánh mắt Lục Ngộ An hướng xuống nhìn chân của Nguyễn Huỳnh.
Anh khẽ cong môi, Nguyễn Huỳnh nhỏ giọng: “Tìm đi?”
Lục Ngộ An: “Anh ôm em đi thì thế nào?”
Nguyễn Huỳnh còn chưa kịp phản ứng thì Lục Ngộ An đã khom người, ôm Nguyễn Huỳnh theo kiểu công chúa.
Váy cưới rũ xuống đất, Nguyễn Huỳnh theo bản năng ôm lấy cổ anh, hít vào một hơi.
Những người còn lại cũng sửng sốt mấy giây rồi mới phản ứng được.
“Thể lực của bác sĩ Lục không tệ.”
“...”
Lục Ngộ An nhìn Nguyễn Huỳnh: “Đi nhé?”
Nguyễn Huỳnh bất đắc dĩ: “Anh nhìn bên dưới chỗ ngồi xem.”
Tư Niệm giấu giày chẳng ra sao cả, ở ngay bên dưới chỗ cô ngồi. Trước đó có váy cưới che chắn cho nên không nhìn thấy. Nhưng lúc này Nguyễn Huỳnh bị ôm lấy, giày lập tức lộ ra.
Lục Ngộ An cười, nhìn phù rể ở đối diện, sau đó ôm Nguyễn Huỳnh ra ngoài đi đến hiện trường hôn lễ.
-
Lúc nghi thức hôn lễ chính thức cử hành, Nguyễn Huỳnh kéo tay bà Lý, ngước mắt nhìn về phía người ở cuối đường.
Lục Ngộ An đang đợi cô.
Tiếng nhạc vang lên, hốc mắt Nguyễn Huỳnh hồng hồng, cùng bà Lý đi về phía trước.
Vừa mới đi được mấy bước, cô trông thấy Lục Ngộ An giống như không kịp chờ đợi nữa, nhấc chân đi về phía cô.
Người thân bạn bè ở hiện trường sửng sốt, đều hơi bị hành động của Lục Ngộ An làm kinh ngạc.
Anh muốn làm gì vậy?
Thật ra Nguyễn Huỳnh cũng không biết rõ.
Mãi đến khi Lục Ngộ An đứng lại trước mặt cô, Nguyễn Huỳnh nghe thấy anh nói: “Đoạn đường này nên để anh bước về phía em.”
Nguyễn Huỳnh ngẩn ra.
Mặt mày Lục Ngộ An tuấn lãng, trước mặt mọi người, dưới sự chứng kiến của bạn bè người thân, anh nói: “Giữa chúng ta, người chủ động nên là anh. Em chỉ cần đứng tại chỗ là được.”
Bất kể là khi hẹn hò, hay là hôn lễ.
Người chủ động, người đến gần đối phương cũng đều là Lục Ngộ An.
Nguyễn Huỳnh chỉ cần đứng tại chỗ là anh sẽ bị cô hấp dẫn, theo đuổi cô, cưới cô.
Nghe thấy lời nói này của anh, mấy người Tư Niệm ở dưới sân khấu vỗ tay nhiệt liệt.
“Bác sĩ Lục khá lắm.”
“Bác sĩ Lục anh nói như vậy, tôi cưới vợ thì phải nói gì đây.”
“...”
Trong nháy mắt, hiện trường hôn lễ trở nên càng thêm náo nhiệt, không khí cũng càng thêm tốt.
Nguyễn Huỳnh nghe xong, mặt mày chứa ý cười nhìn về phía Lục Ngộ An: “Em biết rồi.”
Bà Lý ở bên cạnh cũng cảm thấy vui mừng, bà vẫn luôn yên tâm về Lục Ngộ An, cũng biết rõ anh sẽ chăm sóc cho Nguyễn Huỳnh, sẽ đối tốt với cô.
Nhưng giờ phút này, bà càng yên tâm hơn.
Bà biết, Lục Ngộ An sẽ không phụ lòng con gái bà.
Giao người cho Lục Ngộ An, bà Lý nhẹ nhàng vỗ mu bàn tay hai người, giọng nói nghẹn ngào: “Phải sống thật tốt.”
Chỉ cần hai người bọn họ sống tốt thì bà không cầu gì khác nữa.
Hốc mắt Nguyễn Huỳnh đỏ lên: “Mẹ.”
Lục Ngộ An: “Mẹ, mẹ yên tâm. Bất kể là quá khứ hay hiện tại, thái độ của con dành cho Huỳnh Huỳnh đều như nhau.”
Anh sẽ mãi mãi yêu cô.
Quá trình hôn lễ tiến hành một cách có trật tự.
Nguyễn Huỳnh và Lục Ngộ An đưa ra lời hẹn thề dưới sự chứng kiến của người thân bạn bè và trời xanh mây trắng.
Bất kể sinh lão bệnh tử, bất kể nghèo khó hay phú quý, bọn họ đều sẽ ở bên cạnh đối phương, yêu đối phương. Cho đến khi sinh mệnh tan biến.
Tình yêu này có lẽ không thể hoàn toàn bằng nhau. Nhưng bọn họ nhất định sẽ dốc hết khả năng để yêu.
Trao nhẫn xong, người chủ trì tuyên bố: “Hiện tại chú rể có thể hôn cô dâu của mình rồi.”
Đám người dưới sân khấu ồn ào: “Nhanh hôn đi.”
Lục Ngộ An và Nguyễn Huỳnh nhìn nhau, khóe môi anh chứa ý cười, anh vén khăn voan của Nguyễn Huỳnh lên, cúi đầu hôn.
Gió nhẹ mùa thu thổi qua khuôn mặt bọn họ, hai đôi môi kề nhau.
Cố kỵ đến hiện trường hôn lễ, Lục Ngộ An chỉ hôn một cái rồi lùi lại.
Nào có thể đoán được, Bùi Thanh Từ cầm đầu nói: “Ngắn quá nhìn chưa đủ, hôn lại lần nữa.”
Mọi người đều không nhịn được cười.
Nguyễn Huỳnh và Lục Ngộ An không có cách nào, chỉ có thể thỏa mãn yêu cầu của mọi người.
Dưới bầu trời quang đãng, bọn họ đứng trong ánh nắng ôm nhau, hôn nhau triền miên.
Hôn rất lâu rất lâu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.