Hỗn Trướng Từ Đâu Đến

Chương 8: Chương 8

Khổ Tố

10/11/2016

Ta nuốt nước bọt, hai mắt nhất thời lửng lơ bất động, xấu hổ đến không biết chạy đi đâu. Nhưng mà Hàm Quang không nói lời nào, ánh mắt sắc bén thiêu đốt khuôn mặt ta thành một lỗ thủng.

Có hơi khiến hắn coi thường, ta cố gắng cười to hai tiếng, rất nhanh nói:”Đương nhiên là có rồi! Bản vương phong lưu phóng khoáng, một đống mỹ nhân vội vàng đuổi theo để cho ta âu yếm! Đâu giống như ngươi!”

“Thật không?” Âm thanh của hàm Quang càng nghe càng thêm khàn khàn, cũng không biết có thực sự nghe được lời nói của ta hay không,”… Vậy nam nhân thì sao?”

“…Cái, cái gì?” Trái tim thùng thình nhảy một cái, ta trợn to mắt.

Tay Hàm Quang đặt ờ sau đầu ta hơi buộc chặt, khoảng cách ta bị ép đến gần hắn lại càng gần hơn. Cùng lúc đó, một đôi môi nhẹ nhàng bật lên, trầm thấp gọi:”Bạch Hàn..”

Đầu lưỡi ở khe hở giữa môi tới lui tuần tra một lần, hắn nhẹ nhàng đến mở khớp hàm không phòng bị của tam thật sâu hôn đến. Trong phòng quá mức yên tĩnh, thế cho nên ta rõ ràng có thể nghe thấy tiếng nước ríu rít khi đầu lưỡi bị mút vào.

Máu phun ra trên mặt, cả người ta sắp phát nổ.

Đây là… Mơ sao…

Ta buông mắt xuống, Hàm Quang nhắm mắt lông mi nhẹ nhàng run trong tầm mắt ta khuếch đại mấy lần. Đây thật là mơ sao? Ta nghĩ đầu có chút đau buốt, dồn sức cắn chặt hàm răng, hung hăng muốn cắn làm mình tỉnh lại!

Mùi máu tươi tức khắc trong miệng lan ra, ta bình yên vô sự, nhưng Hàm Quang lại kêu lên một tiếng đau đớn, chậm rãi lui ra. Hắn giương mắt nhìn ta, con ngươi sáng rực mập mờ tắt ngúm, sâu không lường được. Trên phiến môi mỏng kia còn nhiễm một chút máu, rơi vào trong mắt đặc biệt gai mắt.

Ta sợ sệt trợn to mắt, lắp bắp tố cáo:”…Ngươi ngươi ngươi điên, điên rồi sao? Uống nhầm thuốc hả?”

Sau chốc lát trầm mặc, Hàm Quang bỗng nhiên nở nụ cười một chút, thấp giọng nói:”Ta chính là tên ngươi, hôn chinh là môi ngươi, thì đến ôm trong lòng cũng chính là ngươi, như vậy không thanh tỉnh sao?”

“…Ngươi thích nam nhân?”

Hàm Quang chỉ nhìn ta, không nói.

Ta hít vào thở ra hít vào thở ra trừng mắt nhìn hắn, sau đó chậm rãi siết chặt năm ngón, bỗng nhiên một quyền đánh về hắn, mặt đỏ lên quát:”Vô liêm sỉ!”

Trong nhát mắt Hàm Quang từ trên giường bay khỏi, thân thể va lên tường, một đường thối lui về sau, ba gian phòng thông nhau thành lỗ thủng có hình dạng một người! Phủ đệ tiên quân hảo hảo bị ta chà đạp một cú, thỉnh thoảng có những nha hoàn che quần áo, tiếng cảnh kêu gào.

Ta cũng không kịp đi quản Hàm Quang đang bị chôn vùi giữa đóng gạch ngói vụn thế nào, rất nhanh lao đến lấy một bộ y phục khoác lên mình, liều lĩnh chạy vội đi.

Gió thổi trúng làm nhiệt độ trên mặt tản ra một ít, nhưng mà tim tựa hồ càng nhảy càng nhanh.



…Ta uống nhầm thuốc rồi.

Trở lại Bạch Hổ Sơn, Tiểu Hồ thấy ta quần áo không chỉnh tề, sửng sốt một hồi, bắt đầu bổ nhào đến ôm lấy ta mà khóc:”Đại vương ơi, tôi còn tưởng rằng đời này sẽ không nhìn thấy người nữa! Ô ô, mấy ngày nay tôi chỉ cần nghĩ đến đại vương ngài phiêu bạt bên ngoài, ăn không đủ no mặc không đủ ấm,… thì, thì cảm thấy khổ sở!”

….Rốt cuộc là ai nói cho ngươi ta thê thảm như thế?

Trong lòng ta cảm động và nhớ đến lòng trung thành của nó đối với ta như vậy, miễn cưỡng nhịn xuống kích động muốn mắng chửi nó, vỗ vỗ vai của tiểu tử ngốc, đang muốn lời ấm giọng mềm trấn an hảo một phen, nó lại khụt khịt một cái, vui vẻ nghẹn ngào nói:”Đại vương! Lần này nhờ có Hàm Quang tiên quân, bằng không Tiểu Hồ cũng không biết bao giờ mới có thể nhìn thấy đại vương! Ngài ấy thật đúng là người tốt!”

Không đề cập tới cái tốt của hắn, nhắc tới hắn thì ta lữa giận đầy mình.

Cố sức gõ xuống ót của Tiểu Hồ, ta thở ra nói:”Sau này trước mặt ta không được nhắc tới người này! Bằng không ta nhổ sạch lông của ngươi!”

Tiểu Hồ nhút nhát liếc mắt nhìn ta, run run một chút.

Ta giũ giũ y phục, đang có chút dư vị trở về năng lực uy hiếp, nó bỗng nhiên “Ồ” một tiếng, túm tay áo ta, kinh ngạc nói:”Đại vương! Tay áo của ngài bị đứt sao!”

Có lẽ là bởi vì những vết cắt vừa rồi, hiện tại ta chỉ cần nghe đến những từ giống như “Tay áo đứt”(*), phía sau lưng liền đổ mồ hôi. Ở tại chỗ nghiêm mặt một lát, thấy Tiểu Hồ trước sau vô tội nhìn ta, tâm trang thờ phào nhẹ nhõm. Ta giả vờ không kiên nhẫn vẫy vẫy tay áo, nói:”Đi đi đi, bản vương đói bụng!”

(*) Tay áo. Đổng Hiền 董賢được vua yêu, nằm gối vào tay áo vua Hán Ai đế漢哀帝 mà ngủ, khi vua dậy trước, mới dứt tay áo mà dậy, vì thế bọn đàn ông được vua yêu gọi làđoạn tụ斷袖. Ám chỉ là nam nhân yêu nam nhân ý ý =))

“Đại vương,…” Tiểu Hồ vừa lau lau nước mắt, cuống quýt đáp:”Bây giờ tiểu nhân liền đi chuẩn bị thức ăn cho đại vương!”

Chờ tiểu tử này vừa đi mất, dưới chân ta mềm nhũn, lập tức ngã xuống giường.

Ta lấy ngón tay sờ sờ nhiệt độ môi tựa hồ còn sót lại, ấn đường xoắn xuýt mặt nhăn lại một khối.

Muốn chết… Chuyện thế nào lại biến thành như vậy….

Lão tử ngày hôm nay cư nhiên bị một nam nhân hôn! Người này còn là kẻ địch đối đầu Hàm Quang! Nhưng mà thế nào hắn lại thích nam nhân chứ? Nếu như hắn thích là nam nhân, tại sao lúc đầu phải đoạt lấy Tiêm Vân tiên tử từ tay ta, lúc nào cũng tranh giành nữ nhân với ta! Nghĩ đến đúng là đáng trách!

“Đại vương…” Bên cạnh tự hồ truyền đến âm thanh,”Đại vương? Thức ăn đã đem tới, đại vương đang suy nghĩ cái gì?”

Nhưng mà hỏi hắn, hắn cũng không hé răng, nghĩ đến ta im lặng chuyện hắn thích nam nhân có độc đoán quá hay không? Sẽ không sẽ không đâu, Hàm Quang nhìn thế nào cũng không như người cắt tay áo!



Hắn nên sẽ không… là trêu đùa ta đi?

Càng nghĩ càng có khả năng, ta thoáng cái trở mình ngồi xuống, đầu đụng với một vật cứng, ta cùng với người nọ đau đến đồng thanh kêu to “Ôi”.

Tiểu Hồ ngồi dưới đất, nước mắt lưng tròng nhìn ta, lúng túng nói:”Đại vương, ngài làm sao vậy?”

“Là ngươi làm sao vậy? Tự nhiên khoảng cách gần như vậy, dọa chết người rồi!” Ta xoa cái trán đỏ lên hướng ghế đá ngồi xuống, thầm thì nói,”Đau chết ta rồi…”

Tiểu Hồ bật người đứng lên, khẩn trương nói:”Tiểu nhân đi tìm thuốc cho đại vương!”

“Không cần,” Ta vung tay phất, từng ngụm từng ngụm bịt đông tây trong miệng, hàm hồ nói,”Ngươi ngồi đi, ăn cùng nhau!”

Tiểu Hồ theo lời ngồi xuống, cười tủm tỉm mà lắc đầu:”Tiểu nhân ăn rồi, không đói bụng. Đại vương mệt rồi, ăn nhiều một chút ăn nhiều một chút!”

Ta liếc nhìn nó một cái, bất đắc dĩ lắc đầu.

“Được rồi,” Tiểu Hồ trợn to mắt, thần thần bí bí nói,”Mới vừa rồi tiểu nhân bọn Thổ địa công nói chuyện phiếm, có một việc hiếm thấy! Tường trong phủ Hàm Quang tiên quân sụp hơn phân nửa, cũng không biết là ai làm bậy như thế! A!..”

“Phốc ____”

Nước canh trong miệng văng lên mặt nó, ta kinh ngạc nói:”Thật không!” Tin tức làm sao truyền nhanh như vậy, tiểu tử ngươi không chết, đại vương cũng dám nói nhà ngươi làm bậy!

Tiểu Hồ ủy khuất thay đổi sắc mặt một chút, ai oán nói:”Đại vương…”

Ta phủi phủi vạt áo dưới, mỉm cười, ôn nhu nói:”Được rồi, ta đến ôn tuyền sau núi ngâm nước, không có việc gì đừng đến quấy rầy ta, biết không?”

“…Nga.”

Phía sau núi là nơi tốt để đi, ta cởi sạch ngâm mình trong ôn thủy, chỉ cảm thấy huyết mạch cả người đều bị đả thông, thoải mái đến ngửa mặt lên trời thở dài:”Vẫn còn đối đã tốt…”

“Ân, đối đãi đúng là không sai.”

Ta híp mắt cười ha ha:”Không phải sao? Ta đi một chuyến, thực sự là lĩnh hội tràn đầy!” Không đúng, ai đang nói chuyện với ta đây? Ta cả kinh ngồi dậy, hoảng loạn đạp một cước làm khuôn mặt của tên hỗn trướng kia xuống dưới đáy nước!

…Này không thể trách ta, chỉ có thể trách hắn xuất hiện dọa người.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Hỗn Trướng Từ Đâu Đến

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook