Chương 15:
Bán Đảo Thiết Hạp
20/10/2023
Ở thành phố Gia Hữu, chỉ có một sân trượt băng lớn được mở cửa vào mùa hè, thanh thiếu niên thường thích đến đó để tận hưởng điều hoà, vào cuối tuần lượng người còn đông hơn gấp nhiều lần. Lục Hà Dương lấy cớ bận làm bài, lề mề đến tận ba giờ chiều mới ra sân trượt băng.
Đối với Lục Hà Dương mà nói, lời mời của Lục Tuần tràn ngập ẩn số, trong lòng anh cảm thấy vừa mừng rỡ lại vừa sợ hãi, loại tâm trạng này giống như đang đối mặt với biển bong bóng nhiều màu sắc cực kỳ đáng yêu, nhưng nếu tới gần quá sẽ khiến chúng vỡ tan tành.
Lúc này Lục Tuần đã chơi được hai tiếng, cậu và Trình Đông Húc đang dựa lưng vào lan can bên cạnh sân trượt băng, cùng nhau uống nước ngọt Bắc Băng Dương.
Trình Đông Húc vẫn luôn nghi ngờ Lục Tuần có mối quan hệ yêu đương, cậu ta thấy Lục Tuần cứ nhìn ra cửa, bèn đấm vào ngực cậu: "Đừng nói là mày hẹn bạn gái tới đây đấy?"
Nước ngọt trong miệng Lục Tuần suýt chút nữa bị cú đấm này đánh bay ra ngoài, cậu khó khăn nuốt nước ngọt xuống, trừng mắt nhìn Trình Đông Húc: “Mày chỉ biết nghĩ đến phụ nữ thôi à?"
“Không nghĩ đến phụ nữ thì nghĩ tới ai?” Trình Đông Húc giống như một kẻ ngốc nhìn Lục Tuần: “Không lẽ trong đầu tao nên nghĩ về một người đàn ông chắc?”
Lục Tuần nghiến chặt răng hàm.
Sau một hồi im lặng, đột nhiên Trình Đông Húc phá lên cười, nụ cười như muốn rung chuyển cả trái đất.
"Ồ, đừng nói là mày yêu tao đấy nhé?"
Trình Đông Húc ngửa tới ngửa lui, suýt chút nữa ngã dập cả mông xuống dưới mặt băng rắn chắc.
"Cút!"
Nếu không phải trên chân đang đi đôi giày trượt băng thì có lẽ Lục Tuần đã đá văng Trình Đông Húc ăn nói bậy bạ ra ngoài.
Đột nhiên màn chắn gió của sân trượt băng được vén lên, lộ ra khuôn mặt đỏ bừng vì nóng của Lục Hà Dương. Lục Tuần sững người một lúc, lướt chân trượt tới.
Bình thường ở trường, học sinh phải mặc đồng phục, chờ mãi mới đến cuối tuần để được tự do mặc quần áo kiểu cách đẹp và cá tính, thế nhưng Lục Hà Dương vẫn mặc đồng phục học sinh. Nhìn anh sạch sẽ, rất nổi bật trong đám đông.
"Anh đi giày cỡ bao nhiêu?"
"Cỡ 39."
Ngay cả bàn chân của Lục Hà Dương cũng đẹp. Lục Tầm cong môi, nói vào quầy: "Lấy thêm cho tôi một đôi giày size 39."
Không lâu sau, Lục Tuần quay lại với đôi giày trên tay: “Anh muốn thử không?”
Lục Hà Dương mím môi, yên lặng nhận lấy đôi giày, ngồi xuống xỏ thử lên chân.
Lục Tuần đặt chai nước ngọt xuống đất, ngồi xổm xuống để buộc dây giày cho Lục Hà Dương. Lục Hà Dương muốn rút chân lại theo phản xạ, nhưng Lục Tuần đã nhanh tay nắm chặt lấy cổ chân anh.
Vì đang ngồi cho nên chiếc quần đồng phục bị kéo lên, bàn tay Lục Tuần trực tiếp chạm vào da thịt Lục Hà Dương. Hơi lạnh từ bàn tay nháy mắt biến thành hơi nóng, cả người bắt đầu đổ mồ hôi.
Nhưng anh không biết là của anh hay là của Lục Tuần.
“Đừng nhúc nhích.” Lục Tuần ra lệnh.
Lục Hà Dương sững người, cúi đầu nhìn đỉnh tóc Lục Tuần, phía sau xoáy tóc của cậu có một chòm tóc vểnh lên, có lẽ là do lúc ngủ đè vào.
"Đây là…" Trình Đông Húc cũng đi tới chỗ Lục Tuần, cất giọng quái gở, nghẹn họng nhìn chằm chằm hai người.
“Anh của tao.” Lục Tầm trợn mắt lên: “Ra kia chơi một mình đi.”
Trình Đông Húc chậc lưỡi, hai anh em nhà này cứ như người yêu vậy. Lúc Lục Tuần giận dỗi Lục Hà Dương, luôn miệng nói xấu Lục Hà Dương là người không tốt, chính cậu ta là người hùa theo bênh vực Lục Tuần. Đến cuối cùng anh em họ tình cảm tốt đẹp, còn Trình Đông Húc thì giống như một chú hề.
"Mày được lắm." Trình Đông Húc giơ ngón tay cái lên, đá chân trượt ra ngoài. Cậu ta vừa trượt vừa suy nghĩ, Lục Hà Dương là người cướp đùi gà, cướp bố mẹ, cướp phòng ngủ, cướp cả một nửa tài sản thừa kế tương lai của Lục Tuần, thế mà Lục Tuần vẫn cúi người buộc dây giày cho anh. Có thể hành động mềm nắn rắn buông như vậy, Lục Tuần đúng là rất tuyệt vời.
Lục Tuần không thèm để ý đến Trình Đông Húc, cậu nói với Lục Hà Dương: "Anh thử đứng lên xem."
Lục Hà Dương đứng lên ngay tại chỗ, không tốn quá nhiều công sức.
Lục Tuần cười nói: "Tốt lắm, chúng ta cùng đi vào, anh bám vào lan can."
Sau đó, Lục Tuần vươn tay, tự nhiên nắm lấy đầu ngón tay của Lục Hà Dương, nhiệt độ nóng như mùa hạ lập tức bao phủ lấy anh.
Lục Tuần chán ghét Lục Hà Dương, điều đó ai cũng biết.
Tuy nhiên, trong vòng hai ngày, Lục Hà Dương đã nghe thấy Lục Tuần gọi hai lần "anh trai”, thậm chí Lục Tuần còn mời anh đi trượt băng và buộc dây giày cho anh. Đó là một sự bất thường.
Lục Hà Dương nhìn chằm chằm vào bàn tay của Lục Tuần, anh do dự uốn cong các khớp ngón tay, giống như đang đánh giá độ chân thực và thiện chí của cậu, cuối cùng anh cuộn chặt các ngón tay lại, quyết định nắm lấy lòng bàn tay của Lục Tuần.
Trò chơi trượt băng này có quá nhiều thứ khiến Lục Hà Dương không thể khống chế được hành động. Anh cảm thấy vô cùng tò mò, xen lẫn kỳ lạ.
Đối với Lục Hà Dương mà nói, lời mời của Lục Tuần tràn ngập ẩn số, trong lòng anh cảm thấy vừa mừng rỡ lại vừa sợ hãi, loại tâm trạng này giống như đang đối mặt với biển bong bóng nhiều màu sắc cực kỳ đáng yêu, nhưng nếu tới gần quá sẽ khiến chúng vỡ tan tành.
Lúc này Lục Tuần đã chơi được hai tiếng, cậu và Trình Đông Húc đang dựa lưng vào lan can bên cạnh sân trượt băng, cùng nhau uống nước ngọt Bắc Băng Dương.
Trình Đông Húc vẫn luôn nghi ngờ Lục Tuần có mối quan hệ yêu đương, cậu ta thấy Lục Tuần cứ nhìn ra cửa, bèn đấm vào ngực cậu: "Đừng nói là mày hẹn bạn gái tới đây đấy?"
Nước ngọt trong miệng Lục Tuần suýt chút nữa bị cú đấm này đánh bay ra ngoài, cậu khó khăn nuốt nước ngọt xuống, trừng mắt nhìn Trình Đông Húc: “Mày chỉ biết nghĩ đến phụ nữ thôi à?"
“Không nghĩ đến phụ nữ thì nghĩ tới ai?” Trình Đông Húc giống như một kẻ ngốc nhìn Lục Tuần: “Không lẽ trong đầu tao nên nghĩ về một người đàn ông chắc?”
Lục Tuần nghiến chặt răng hàm.
Sau một hồi im lặng, đột nhiên Trình Đông Húc phá lên cười, nụ cười như muốn rung chuyển cả trái đất.
"Ồ, đừng nói là mày yêu tao đấy nhé?"
Trình Đông Húc ngửa tới ngửa lui, suýt chút nữa ngã dập cả mông xuống dưới mặt băng rắn chắc.
"Cút!"
Nếu không phải trên chân đang đi đôi giày trượt băng thì có lẽ Lục Tuần đã đá văng Trình Đông Húc ăn nói bậy bạ ra ngoài.
Đột nhiên màn chắn gió của sân trượt băng được vén lên, lộ ra khuôn mặt đỏ bừng vì nóng của Lục Hà Dương. Lục Tuần sững người một lúc, lướt chân trượt tới.
Bình thường ở trường, học sinh phải mặc đồng phục, chờ mãi mới đến cuối tuần để được tự do mặc quần áo kiểu cách đẹp và cá tính, thế nhưng Lục Hà Dương vẫn mặc đồng phục học sinh. Nhìn anh sạch sẽ, rất nổi bật trong đám đông.
"Anh đi giày cỡ bao nhiêu?"
"Cỡ 39."
Ngay cả bàn chân của Lục Hà Dương cũng đẹp. Lục Tầm cong môi, nói vào quầy: "Lấy thêm cho tôi một đôi giày size 39."
Không lâu sau, Lục Tuần quay lại với đôi giày trên tay: “Anh muốn thử không?”
Lục Hà Dương mím môi, yên lặng nhận lấy đôi giày, ngồi xuống xỏ thử lên chân.
Lục Tuần đặt chai nước ngọt xuống đất, ngồi xổm xuống để buộc dây giày cho Lục Hà Dương. Lục Hà Dương muốn rút chân lại theo phản xạ, nhưng Lục Tuần đã nhanh tay nắm chặt lấy cổ chân anh.
Vì đang ngồi cho nên chiếc quần đồng phục bị kéo lên, bàn tay Lục Tuần trực tiếp chạm vào da thịt Lục Hà Dương. Hơi lạnh từ bàn tay nháy mắt biến thành hơi nóng, cả người bắt đầu đổ mồ hôi.
Nhưng anh không biết là của anh hay là của Lục Tuần.
“Đừng nhúc nhích.” Lục Tuần ra lệnh.
Lục Hà Dương sững người, cúi đầu nhìn đỉnh tóc Lục Tuần, phía sau xoáy tóc của cậu có một chòm tóc vểnh lên, có lẽ là do lúc ngủ đè vào.
"Đây là…" Trình Đông Húc cũng đi tới chỗ Lục Tuần, cất giọng quái gở, nghẹn họng nhìn chằm chằm hai người.
“Anh của tao.” Lục Tầm trợn mắt lên: “Ra kia chơi một mình đi.”
Trình Đông Húc chậc lưỡi, hai anh em nhà này cứ như người yêu vậy. Lúc Lục Tuần giận dỗi Lục Hà Dương, luôn miệng nói xấu Lục Hà Dương là người không tốt, chính cậu ta là người hùa theo bênh vực Lục Tuần. Đến cuối cùng anh em họ tình cảm tốt đẹp, còn Trình Đông Húc thì giống như một chú hề.
"Mày được lắm." Trình Đông Húc giơ ngón tay cái lên, đá chân trượt ra ngoài. Cậu ta vừa trượt vừa suy nghĩ, Lục Hà Dương là người cướp đùi gà, cướp bố mẹ, cướp phòng ngủ, cướp cả một nửa tài sản thừa kế tương lai của Lục Tuần, thế mà Lục Tuần vẫn cúi người buộc dây giày cho anh. Có thể hành động mềm nắn rắn buông như vậy, Lục Tuần đúng là rất tuyệt vời.
Lục Tuần không thèm để ý đến Trình Đông Húc, cậu nói với Lục Hà Dương: "Anh thử đứng lên xem."
Lục Hà Dương đứng lên ngay tại chỗ, không tốn quá nhiều công sức.
Lục Tuần cười nói: "Tốt lắm, chúng ta cùng đi vào, anh bám vào lan can."
Sau đó, Lục Tuần vươn tay, tự nhiên nắm lấy đầu ngón tay của Lục Hà Dương, nhiệt độ nóng như mùa hạ lập tức bao phủ lấy anh.
Lục Tuần chán ghét Lục Hà Dương, điều đó ai cũng biết.
Tuy nhiên, trong vòng hai ngày, Lục Hà Dương đã nghe thấy Lục Tuần gọi hai lần "anh trai”, thậm chí Lục Tuần còn mời anh đi trượt băng và buộc dây giày cho anh. Đó là một sự bất thường.
Lục Hà Dương nhìn chằm chằm vào bàn tay của Lục Tuần, anh do dự uốn cong các khớp ngón tay, giống như đang đánh giá độ chân thực và thiện chí của cậu, cuối cùng anh cuộn chặt các ngón tay lại, quyết định nắm lấy lòng bàn tay của Lục Tuần.
Trò chơi trượt băng này có quá nhiều thứ khiến Lục Hà Dương không thể khống chế được hành động. Anh cảm thấy vô cùng tò mò, xen lẫn kỳ lạ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.