Chương 1:
Bán Đảo Thiết Hạp
20/08/2023
Lúc Lục Hà Dương tỉnh dậy, cả người đều đau nhức.
Đầu là nơi đau nhất, anh biết rõ lý do đau chỗ này, là vì một trận say rượu vô cùng thê thảm.
Nhưng những bộ phận khác cũng cảm thấy đau, anh lại không biết tại sao, phía dưới đau, hai chân cũng đau, đặc biệt là vùng eo rất đau, giống như bị nắm chặt lấy cả một đêm dài.
Anh nhớ mang máng, sau khi mình uống đến say khướt ở quán bar Thâm Lam đã đón xe đi đến nghĩa trang một chuyến, sau đó ký ức biến mất không còn tung tích.
Anh đỡ trán, chống người kéo rèm cửa sổ ra một chút, tia sáng tranh nhau chen vào, đâm vào hai mắt anh. Vào lúc anh quay đầu lại, đồng tử anh phóng đại, một tấm lưng trần rộng rãi, rắn chắc đập vào mắt, chăn nhung đắp ngang eo, che giấu vòng eo săn chắc và cặp mông căng đầy bên dưới.
Đây là nhà của một mình anh mà, thường ngày cũng chỉ có một người ngủ. Dép chỉ có một đôi, bàn chải đánh răng cũng là một cái, đến cả gối cũng chỉ có một cái.
Tầm mắt anh rời đi, trái tim hoảng hốt trở nên đập kịch liệt hơn, ở chỗ xương bướm của người này có một vết bớt hình nửa hình tròn. Vết bớt này có màu mận chín đậm dần từ trung tâm ra đến xung quanh, khá giống một vết sẹo, anh không thể nào thấy quen thuộc hơn được nữa. Nhưng điều làm anh không thể thở nổi chính là chủ nhân của vết bớt này, lúc này người này vốn nên vỡ thành bột mịn, được đựng trong hũ tro cốt chôn ở dưới đáy mộ chứ? Cái hũ tro cốt kia còn do chính anh về nước chọn nan tơ vàng mà.
Ánh sáng chiếu đến bất ngờ đánh thức người này, tấm lưng giật giật, sau đó người nọ trở mình, cánh tay thành thạo vắt qua eo Lục Hà Dương, đặt trên mông anh.
“Không tiếp tục ngủ nữa sao?”
Khuôn mặt mang vẻ lười biếng của Lục Tuần thật sự lộ từ trong chăn ra, một bên mặt bị đè ép nên sinh ra những vệt hồng. Hai mắt cậu hé mở, đôi mắt phượng mông lung như phủ sương mù, mang theo vẻ cười như không cười nhìn chằm chằm Lục Hà Dương.
Đôi mắt này cũng được khắc sâu trong trí nhớ của anh, khoảng một phần tư đồng tử phía trên bị mí mắt che mất, đuôi mắt ưu nhã hơi nhếch lên, thường xuyên mang theo ý cười cà lơ phất phơ. Nhưng đã mười năm không gặp, người này vẫn rất khác so với trong trí nhớ của anh, đường viền cằm trở nên sắc bén, xương ở các góc cạnh trở nên rõ ràng, cơ bắp săn chắc khiến người ta trố mắt nhìn.
Lúc anh đi, cậu vẫn còn là một thiếu niên ngây ngô có chút sắc bén, bây giờ trở về, cậu đã là một người đàn ông anh tuấn trưởng thành.
Điều này dường như lấp đầy khoảng trống về hình tượng Lục Tuần trưởng thành trong giấc mơ của Lục Hà Dương.
Tuy nhiên.
“Lục Tuần?” Lục Hà Dương lộ ra vẻ mặt khó có thể dùng lời diễn tả được, đi thẳng về phía sát cửa sổ. Mười năm trước anh có một loại cảm giác sợ hãi không thể kiềm chế và luôn muốn luồn cúi xuất phát từ nội tâm khi đối mặt với cậu, mười năm sau vẫn như vậy.
“Đừng sợ.” Lục Tuần ngồi dậy, đầu hơi nhếch lên, phối hợp với biểu cảm không nhịn được cười của cậu khiến Lục Hà Dương cảm thấy mình càng bị chọc giận.
“Tôi không phải quỷ, anh cũng không nằm mơ, càng không có chuyện kỳ quái như là xảy ra quan hệ với thi thể.” Lục Tuần bắt đầu mặc quần áo, chọn cái này cái kia trên tủ đầu giường, nơi đó có quần của hai người, tất, áo sơ mi nhăn nhúm. Lúc cởi ra quá gấp nên bây giờ chúng chất thành một đống lộn xộn.
Cuối cùng, cậu dùng giọng điệu nhẹ nhàng cực kỳ linh hoạt để tổng kết: “Tôi không chết.”
Lục Tuần xuống giường, đi chân đất giẫm lên thảm trải trên sàn, xỏ đôi chân thon dài vào trong ống quần jean: “Tôi đói bụng, có gì ăn không?”
Không đợi Lục Hà Dương trả lời, cậu giống như đang ở nhà mình, đi tới mở cửa tủ lạnh, chọn cái này cái kia trong tủ, cuối cùng lấy một hộp sữa bò ra.
“Tối hôm qua bị anh chơi đùa quá mức.” Cậu ngửa đầu lên uống sữa, hầu kết lăn lên trượt xuống: “Ở nước ngoài anh không có bạn trai à?”
Cậu có vẻ như tiếc nuối mà chép miệng một tiếng rồi lại hỏi: “Bạn để bầu bạn cũng không có sao?”
Biểu cảm của Lục Hà Dương rất khó coi.
“Đúng rồi, tôi biết anh đặc biệt về nước là để làm lễ tang cho tôi. Đáng tiếc tôi không chết, khiến anh rất thất vọng rồi.” Lục Tuần uống đến thỏa mãn rồi lại dùng ánh mắt nóng rực nhìn về phía Lục Hà Dương. Người này khϊếp sợ đến nỗi quên mất mình vẫn còn để trần nửa người trên trắng nõn, trên xương quai xanh còn có dấu hôn như hoa anh đào đang phấp phới trên cây vào ngày đầu xuân: “Sau đó tối hôm qua tranh thủ lúc anh uống say rồi tôi còn ngủ với anh. Chắn chắn bây giờ anh rất tức giận.”
“Anh trai, nói thật, tôi đều có thể hiểu được.” Lục Tuần bĩu môi. Chữ “anh trai” này có hơi mới lạ, cậu dùng khẩu hình miệng nói tròn vành rõ chữ lần nữa.
“Cậu hiểu được cái rắm ấy.” Lục Hà Dương nhíu chặt ấn đường, sự hỗn loạn và buồn bực đều trút hết lên quần áo, hết lần này tới lần khác không thắt được các nút buộc rườm rà, càng làm nhanh càng sai.
“Đặc biệt là tối hôm qua, không thể trách tôi được. Tôi đây chờ ở cửa nhà anh, là anh kéo tôi vào nhà.” Lục Tuần giơ hai tay lên bên tai, làm động tác đầu hàng: “Cửa nhà anh có camera, không tin thì anh tự đi xem.”
Đầu là nơi đau nhất, anh biết rõ lý do đau chỗ này, là vì một trận say rượu vô cùng thê thảm.
Nhưng những bộ phận khác cũng cảm thấy đau, anh lại không biết tại sao, phía dưới đau, hai chân cũng đau, đặc biệt là vùng eo rất đau, giống như bị nắm chặt lấy cả một đêm dài.
Anh nhớ mang máng, sau khi mình uống đến say khướt ở quán bar Thâm Lam đã đón xe đi đến nghĩa trang một chuyến, sau đó ký ức biến mất không còn tung tích.
Anh đỡ trán, chống người kéo rèm cửa sổ ra một chút, tia sáng tranh nhau chen vào, đâm vào hai mắt anh. Vào lúc anh quay đầu lại, đồng tử anh phóng đại, một tấm lưng trần rộng rãi, rắn chắc đập vào mắt, chăn nhung đắp ngang eo, che giấu vòng eo săn chắc và cặp mông căng đầy bên dưới.
Đây là nhà của một mình anh mà, thường ngày cũng chỉ có một người ngủ. Dép chỉ có một đôi, bàn chải đánh răng cũng là một cái, đến cả gối cũng chỉ có một cái.
Tầm mắt anh rời đi, trái tim hoảng hốt trở nên đập kịch liệt hơn, ở chỗ xương bướm của người này có một vết bớt hình nửa hình tròn. Vết bớt này có màu mận chín đậm dần từ trung tâm ra đến xung quanh, khá giống một vết sẹo, anh không thể nào thấy quen thuộc hơn được nữa. Nhưng điều làm anh không thể thở nổi chính là chủ nhân của vết bớt này, lúc này người này vốn nên vỡ thành bột mịn, được đựng trong hũ tro cốt chôn ở dưới đáy mộ chứ? Cái hũ tro cốt kia còn do chính anh về nước chọn nan tơ vàng mà.
Ánh sáng chiếu đến bất ngờ đánh thức người này, tấm lưng giật giật, sau đó người nọ trở mình, cánh tay thành thạo vắt qua eo Lục Hà Dương, đặt trên mông anh.
“Không tiếp tục ngủ nữa sao?”
Khuôn mặt mang vẻ lười biếng của Lục Tuần thật sự lộ từ trong chăn ra, một bên mặt bị đè ép nên sinh ra những vệt hồng. Hai mắt cậu hé mở, đôi mắt phượng mông lung như phủ sương mù, mang theo vẻ cười như không cười nhìn chằm chằm Lục Hà Dương.
Đôi mắt này cũng được khắc sâu trong trí nhớ của anh, khoảng một phần tư đồng tử phía trên bị mí mắt che mất, đuôi mắt ưu nhã hơi nhếch lên, thường xuyên mang theo ý cười cà lơ phất phơ. Nhưng đã mười năm không gặp, người này vẫn rất khác so với trong trí nhớ của anh, đường viền cằm trở nên sắc bén, xương ở các góc cạnh trở nên rõ ràng, cơ bắp săn chắc khiến người ta trố mắt nhìn.
Lúc anh đi, cậu vẫn còn là một thiếu niên ngây ngô có chút sắc bén, bây giờ trở về, cậu đã là một người đàn ông anh tuấn trưởng thành.
Điều này dường như lấp đầy khoảng trống về hình tượng Lục Tuần trưởng thành trong giấc mơ của Lục Hà Dương.
Tuy nhiên.
“Lục Tuần?” Lục Hà Dương lộ ra vẻ mặt khó có thể dùng lời diễn tả được, đi thẳng về phía sát cửa sổ. Mười năm trước anh có một loại cảm giác sợ hãi không thể kiềm chế và luôn muốn luồn cúi xuất phát từ nội tâm khi đối mặt với cậu, mười năm sau vẫn như vậy.
“Đừng sợ.” Lục Tuần ngồi dậy, đầu hơi nhếch lên, phối hợp với biểu cảm không nhịn được cười của cậu khiến Lục Hà Dương cảm thấy mình càng bị chọc giận.
“Tôi không phải quỷ, anh cũng không nằm mơ, càng không có chuyện kỳ quái như là xảy ra quan hệ với thi thể.” Lục Tuần bắt đầu mặc quần áo, chọn cái này cái kia trên tủ đầu giường, nơi đó có quần của hai người, tất, áo sơ mi nhăn nhúm. Lúc cởi ra quá gấp nên bây giờ chúng chất thành một đống lộn xộn.
Cuối cùng, cậu dùng giọng điệu nhẹ nhàng cực kỳ linh hoạt để tổng kết: “Tôi không chết.”
Lục Tuần xuống giường, đi chân đất giẫm lên thảm trải trên sàn, xỏ đôi chân thon dài vào trong ống quần jean: “Tôi đói bụng, có gì ăn không?”
Không đợi Lục Hà Dương trả lời, cậu giống như đang ở nhà mình, đi tới mở cửa tủ lạnh, chọn cái này cái kia trong tủ, cuối cùng lấy một hộp sữa bò ra.
“Tối hôm qua bị anh chơi đùa quá mức.” Cậu ngửa đầu lên uống sữa, hầu kết lăn lên trượt xuống: “Ở nước ngoài anh không có bạn trai à?”
Cậu có vẻ như tiếc nuối mà chép miệng một tiếng rồi lại hỏi: “Bạn để bầu bạn cũng không có sao?”
Biểu cảm của Lục Hà Dương rất khó coi.
“Đúng rồi, tôi biết anh đặc biệt về nước là để làm lễ tang cho tôi. Đáng tiếc tôi không chết, khiến anh rất thất vọng rồi.” Lục Tuần uống đến thỏa mãn rồi lại dùng ánh mắt nóng rực nhìn về phía Lục Hà Dương. Người này khϊếp sợ đến nỗi quên mất mình vẫn còn để trần nửa người trên trắng nõn, trên xương quai xanh còn có dấu hôn như hoa anh đào đang phấp phới trên cây vào ngày đầu xuân: “Sau đó tối hôm qua tranh thủ lúc anh uống say rồi tôi còn ngủ với anh. Chắn chắn bây giờ anh rất tức giận.”
“Anh trai, nói thật, tôi đều có thể hiểu được.” Lục Tuần bĩu môi. Chữ “anh trai” này có hơi mới lạ, cậu dùng khẩu hình miệng nói tròn vành rõ chữ lần nữa.
“Cậu hiểu được cái rắm ấy.” Lục Hà Dương nhíu chặt ấn đường, sự hỗn loạn và buồn bực đều trút hết lên quần áo, hết lần này tới lần khác không thắt được các nút buộc rườm rà, càng làm nhanh càng sai.
“Đặc biệt là tối hôm qua, không thể trách tôi được. Tôi đây chờ ở cửa nhà anh, là anh kéo tôi vào nhà.” Lục Tuần giơ hai tay lên bên tai, làm động tác đầu hàng: “Cửa nhà anh có camera, không tin thì anh tự đi xem.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.