Chương 9:
Bán Đảo Thiết Hạp
26/08/2023
Lục Hà Dương trầm mặc, trước khi ra khỏi cửa, anh quay người lại nói: "Tối nay tôi sẽ về ăn cơm."
Cả ngày hôm nay anh đều có tiết, cho nên bữa trưa anh sẽ ăn tại căng tin nhà trường. Tiết học buổi sáng kết thúc cũng vừa vặn là giờ ăn trưa, đây là lúc nhà ăn đông người nhất, mà anh thì không có ý định chen chúc vào chỗ đông người cho nên anh ở lại giảng đường, giúp sinh viên giải đáp thắc mắc. Khi sinh viên trước mặt dần dần giải tán, anh cúi đầu thu dọn giáo án, vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy một nam sinh viên đeo khẩu trang, đội mũ lưỡi trai đang ngồi trên hàng ghế cuối cùng của giảng đường.
Hình như vừa mới vào lớp anh đã nhìn thấy nam sinh viên này ngồi ở đó. Trước mặt cậu ta không có sách vở cũng không có bút viết, một tay chống lên đầu, tay còn lại đặt lên bàn, ánh mắt nóng rực nhìn anh trên bục giảng. Nhưng trong trường đại học có đủ loại sinh viên, có lẽ là cậu ta muốn đến cho có mặt, anh cũng không thèm để ý.
Nhưng càng về sau, Lục Hà Dương càng cảm thấy kỳ quái, anh phát hiện ánh mắt của nam sinh viên này không hề nhìn lên máy chiếu hay nhìn lên bảng đen, mà là đang nhìn vào anh. Ngay cả khi Lục Hà Dương xoay người viết lên bảng, anh cũng có thể cảm thấy sống lưng lạnh toát. Lúc quay người lại, anh nhạy bén phát hiện ra ánh mắt của đối phương đang nhìn xuống, giống như đang tập trung nhìn vào mông mình.
Đến giờ tan học, cậu ta vẫn không rời khỏi lớp, Lục Hà Dương dự định đến chỗ cậu ta tìm hiểu sự thật.
Vành mũ của nam sinh viên này kéo xuống cực thấp, mãi cho đến khi Lục Hà Dương đến gần, cậu ta mới ngẩng đầu lên, lộ ra khuôn mặt ngập tràn ý cười.
"Thầy Lục."
Dường như cậu ta rất thích biệt danh này, mỗi âm thanh cậu ta phát ra từ kẽ răng đều được chau chuốt cẩn thận, phát âm chuẩn mực, phủ lên một loại không khí mập mờ.
"..." Lục Hà Dương ngẩn người, là Lục Tuần.
“Tôi đã đợi rất lâu.” Cậu phàn nàn.
Lục Hà Dương kiệm lời, thận trọng trong ký ức của cậu chính là kẻ trộm cắp, là kẻ đã dạy cậu những thứ sa đoạ, là gốc rễ của mọi tội ác, là tên tội phạm đứng đầu. Hiện tại, anh đang đóng vai người giảng viên gương mẫu, ra vẻ đạo mạo, tuỳ ý ban phát sự dịu dàng của mình cho tất cả mọi người.
Đột nhiên Lục Tuần cảm thấy ghen tị với những sinh viên kia, những người có thể suốt ngày huyên thuyên xung quanh anh và gọi anh là thầy Lục, thậm chí bọn họ còn tặng anh bọt cạo râu có hương vị dâu tây.
"Cậu đang làm gì ở đây?"
“Tôi muốn tìm anh để lấy một thứ.” Lục Tuần vừa nói vừa vỗ vỗ tay vào túi đựng cơm: “Nhân tiện, tôi muốn mang cho anh một hộp cơm tình yêu.”
Lục Tuần thật sự xứng đáng với chức người chồng nhỏ.
"Lấy thứ gì?"
Lục Hà Dương nhìn thấy đôi môi của Lục Tuần mấp máy, nhưng anh không nghe ra cậu muốn nói gì.
“Cái gì?"
"Anh xích lại gần đây."
Lục Hà Dương nghi hoặc nhìn Lục Tuần, cúi người ghé sát lỗ tai về phía cậu.
Đôi môi Lục Tuần nhanh chóng rơi xuống má Lục Hà Dương, vụt qua nhanh như chuồn chuồn lướt nước, vừa chạm đã tan thành mây khói.
Lục Hà Dương giống như bị bỏng, anh hoảng sợ lập tức lùi lại một bước, may mắn thay, trong giảng đường rộng lớn không còn ai khác, cũng không có sinh viên nào đi ngang qua.
“Lấy đi nụ hôn trước khi rời nhà.” Lục Tuần đeo khẩu trang lên, nhét túi đồ ăn trưa vào trong ngực Lục Hà Dương.
"Được rồi, thầy Lục, bây giờ thầy đã có thể ăn cơm trưa."
Trong suy nghĩ của Lục Hà Dương, Lục Tuần là một quả bom hẹn giờ, hoàn toàn ở trong trạng thái mất kiểm soát, chỉ một hành động hay lời nói tùy tiện của cậu có thể khiến anh mất việc. Anh không thể ném quả bom này ở khu vực công cộng được cho nên anh quyết định đưa Lục Tuần đến văn phòng làm việc của mình.
Cũng may trong giờ nghỉ trưa, không có quá nhiều người đi ngang qua hành lang của tòa nhà giảng dạy.
"Thầy Lục, anh tan lớp rồi sao?"
Đúng lúc Lục Hà Dương dẫn Lục Tuần ra khỏi lớp, bỗng nhiên anh nghe thấy một giọng nói quen thuộc. Lục Hà Dương thở dài ngao ngán, cứng ngắc quay người lại: "Cô Cam, thật trùng hợp."
Lục Tuần nhíu màu, liếc nhìn Lục Hà Dương.
"Người này là…?"
Lục Hà Dương lên tiếng cắt lời, trước khi để Lục Tuần nói hươu nói vượn.
"Em trai tôi."
"Em trai của thầy Lục?" Cam Đường ngạc nhiên nhưng trong mắt cô ấy vẫn có chút dò xét, dù sao mùa hè cũng ít người đeo khẩu trang, che kín cả người kỹ càng như vậy.
"Xin chào, tôi là Cam Đường."
“Cô Cam.” Lục Tuần không để ý tới cánh tay đang vươn ra của Cam Đường, cậu khoanh tay khẽ gật đầu, coi như là chào hỏi.
Cam Đường lúng túng thu tay lại, sờ sờ lên lọn tóc bên tai.
“Em ấy là người hướng nội.” Lục Hà Dương giải thích: “Cô đừng để ý.”
Người hướng nội? Lục Tuần phát ra tiếng khịt mũi. Lúc ông đây thống lĩnh trường trung học cơ sở số 1 của thành phố Gia Hữu, anh vẫn còn đang đào bùn ở thành phố Hải Hà.
"Không sao đâu." Cam Đường lắc đầu: "Anh ăn cơm chưa? Chúng ta cùng nhau đi..."
Cả ngày hôm nay anh đều có tiết, cho nên bữa trưa anh sẽ ăn tại căng tin nhà trường. Tiết học buổi sáng kết thúc cũng vừa vặn là giờ ăn trưa, đây là lúc nhà ăn đông người nhất, mà anh thì không có ý định chen chúc vào chỗ đông người cho nên anh ở lại giảng đường, giúp sinh viên giải đáp thắc mắc. Khi sinh viên trước mặt dần dần giải tán, anh cúi đầu thu dọn giáo án, vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy một nam sinh viên đeo khẩu trang, đội mũ lưỡi trai đang ngồi trên hàng ghế cuối cùng của giảng đường.
Hình như vừa mới vào lớp anh đã nhìn thấy nam sinh viên này ngồi ở đó. Trước mặt cậu ta không có sách vở cũng không có bút viết, một tay chống lên đầu, tay còn lại đặt lên bàn, ánh mắt nóng rực nhìn anh trên bục giảng. Nhưng trong trường đại học có đủ loại sinh viên, có lẽ là cậu ta muốn đến cho có mặt, anh cũng không thèm để ý.
Nhưng càng về sau, Lục Hà Dương càng cảm thấy kỳ quái, anh phát hiện ánh mắt của nam sinh viên này không hề nhìn lên máy chiếu hay nhìn lên bảng đen, mà là đang nhìn vào anh. Ngay cả khi Lục Hà Dương xoay người viết lên bảng, anh cũng có thể cảm thấy sống lưng lạnh toát. Lúc quay người lại, anh nhạy bén phát hiện ra ánh mắt của đối phương đang nhìn xuống, giống như đang tập trung nhìn vào mông mình.
Đến giờ tan học, cậu ta vẫn không rời khỏi lớp, Lục Hà Dương dự định đến chỗ cậu ta tìm hiểu sự thật.
Vành mũ của nam sinh viên này kéo xuống cực thấp, mãi cho đến khi Lục Hà Dương đến gần, cậu ta mới ngẩng đầu lên, lộ ra khuôn mặt ngập tràn ý cười.
"Thầy Lục."
Dường như cậu ta rất thích biệt danh này, mỗi âm thanh cậu ta phát ra từ kẽ răng đều được chau chuốt cẩn thận, phát âm chuẩn mực, phủ lên một loại không khí mập mờ.
"..." Lục Hà Dương ngẩn người, là Lục Tuần.
“Tôi đã đợi rất lâu.” Cậu phàn nàn.
Lục Hà Dương kiệm lời, thận trọng trong ký ức của cậu chính là kẻ trộm cắp, là kẻ đã dạy cậu những thứ sa đoạ, là gốc rễ của mọi tội ác, là tên tội phạm đứng đầu. Hiện tại, anh đang đóng vai người giảng viên gương mẫu, ra vẻ đạo mạo, tuỳ ý ban phát sự dịu dàng của mình cho tất cả mọi người.
Đột nhiên Lục Tuần cảm thấy ghen tị với những sinh viên kia, những người có thể suốt ngày huyên thuyên xung quanh anh và gọi anh là thầy Lục, thậm chí bọn họ còn tặng anh bọt cạo râu có hương vị dâu tây.
"Cậu đang làm gì ở đây?"
“Tôi muốn tìm anh để lấy một thứ.” Lục Tuần vừa nói vừa vỗ vỗ tay vào túi đựng cơm: “Nhân tiện, tôi muốn mang cho anh một hộp cơm tình yêu.”
Lục Tuần thật sự xứng đáng với chức người chồng nhỏ.
"Lấy thứ gì?"
Lục Hà Dương nhìn thấy đôi môi của Lục Tuần mấp máy, nhưng anh không nghe ra cậu muốn nói gì.
“Cái gì?"
"Anh xích lại gần đây."
Lục Hà Dương nghi hoặc nhìn Lục Tuần, cúi người ghé sát lỗ tai về phía cậu.
Đôi môi Lục Tuần nhanh chóng rơi xuống má Lục Hà Dương, vụt qua nhanh như chuồn chuồn lướt nước, vừa chạm đã tan thành mây khói.
Lục Hà Dương giống như bị bỏng, anh hoảng sợ lập tức lùi lại một bước, may mắn thay, trong giảng đường rộng lớn không còn ai khác, cũng không có sinh viên nào đi ngang qua.
“Lấy đi nụ hôn trước khi rời nhà.” Lục Tuần đeo khẩu trang lên, nhét túi đồ ăn trưa vào trong ngực Lục Hà Dương.
"Được rồi, thầy Lục, bây giờ thầy đã có thể ăn cơm trưa."
Trong suy nghĩ của Lục Hà Dương, Lục Tuần là một quả bom hẹn giờ, hoàn toàn ở trong trạng thái mất kiểm soát, chỉ một hành động hay lời nói tùy tiện của cậu có thể khiến anh mất việc. Anh không thể ném quả bom này ở khu vực công cộng được cho nên anh quyết định đưa Lục Tuần đến văn phòng làm việc của mình.
Cũng may trong giờ nghỉ trưa, không có quá nhiều người đi ngang qua hành lang của tòa nhà giảng dạy.
"Thầy Lục, anh tan lớp rồi sao?"
Đúng lúc Lục Hà Dương dẫn Lục Tuần ra khỏi lớp, bỗng nhiên anh nghe thấy một giọng nói quen thuộc. Lục Hà Dương thở dài ngao ngán, cứng ngắc quay người lại: "Cô Cam, thật trùng hợp."
Lục Tuần nhíu màu, liếc nhìn Lục Hà Dương.
"Người này là…?"
Lục Hà Dương lên tiếng cắt lời, trước khi để Lục Tuần nói hươu nói vượn.
"Em trai tôi."
"Em trai của thầy Lục?" Cam Đường ngạc nhiên nhưng trong mắt cô ấy vẫn có chút dò xét, dù sao mùa hè cũng ít người đeo khẩu trang, che kín cả người kỹ càng như vậy.
"Xin chào, tôi là Cam Đường."
“Cô Cam.” Lục Tuần không để ý tới cánh tay đang vươn ra của Cam Đường, cậu khoanh tay khẽ gật đầu, coi như là chào hỏi.
Cam Đường lúng túng thu tay lại, sờ sờ lên lọn tóc bên tai.
“Em ấy là người hướng nội.” Lục Hà Dương giải thích: “Cô đừng để ý.”
Người hướng nội? Lục Tuần phát ra tiếng khịt mũi. Lúc ông đây thống lĩnh trường trung học cơ sở số 1 của thành phố Gia Hữu, anh vẫn còn đang đào bùn ở thành phố Hải Hà.
"Không sao đâu." Cam Đường lắc đầu: "Anh ăn cơm chưa? Chúng ta cùng nhau đi..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.