Chương 63: Thật sự rất nhớ em!
Đường Nguyệt Y
03/10/2022
"Đứa bé được hơn 4 tháng rồi."
Tôn Tiêu Đài nhỏ giọng nói thêm một câu nữa thì lặng lẽ hướng mắt nhìn về hướng xa xăm bên ngoài cửa sổ.
Bạch Nhược Y cũng giữ im lặng vì thật ra cô không biết nên nói gì trong lúc này. Cô chỉ đang tính toán lại thời gian so với tuổi thai thì cũng không cảm thấy có điều gì bất thường.
Vì ở lần đầu tiên cùng người đàn ông ấy ân ái trong xe, cái hôm mà anh nói đã thích cô, muốn cho cả hai một cơ hội tìm hiểu, trao tin tưởng cho nhau thì sau lần đó cô đã không còn dùng đến thuốc tránh thai nữa. Chính xác là hai lần, tính đến thời điểm từ sau lần cuối cùng ấy đến nay thì cũng đã tròn 4 tháng cô không có kinh nguyệt.
Nguyệt san của cô trước nay vốn chẳng hề đều đặn, tháng có tháng thì lại không nên mãi đến khi nhận ra những khác biệt của cơ thể cô mới dám nghĩ đến bản thân đang mang thai, lúc đó mới dám mua que về thử.
Và khi cầm chiếc que có hai vạch đỏ trên tay thì cô mới thật sự tin rằng trong bụng mình đang có một sinh linh bé nhỏ đang từng ngày lớn lên.
Lúc đó cô vui lắm, vui đến nổi bật khóc vì quá xúc động. Vui vì từ nay đã có một thiên thần để bầu bạn bên cạnh, đó còn là kết tinh tình yêu của cô. Dẫu cho không được trọn vẹn hạnh phúc nhưng cô vẫn cảm thấy rất trân trọng tiểu bảo bối này, và cô cũng chẳng hề cảm thấy ân hận.
Nhưng bên cạnh niềm vui sướng ấy thì cô lại có thêm một nỗi lo to lớn không kém. Cô lo rằng nếu chẳng may để người đàn ông ấy biết được sự có mặt của đứa trẻ này thì anh sẽ làm gì, có nhẫn tâm mang con của cô đi mất hay không? Nếu may mắn giấu được anh thì khi sinh ra, đứa trẻ này sẽ lại không có ba, không có được một gia đình trọn vẹn như bao đứa bé khác, có phải sẽ rất thiệt thòi cho con của cô không?
Nhưng dẫu cho thế nào thì cô cũng tự hứa với lòng rằng sẽ bảo vệ tiểu bảo bối của mình bằng cả sinh mạng. Cô cần đứa trẻ này, vì nó sẽ là một động lực là niềm vui và hạnh phúc lớn lao nhất của cô ở hiện tại và trong tương lai.
"Mẹ yêu con nhiều lắm! Tiểu bảo bối của mẹ!"
Những lời yêu thương, người phụ nữ tự nhủ trong lòng mình. Khuôn mặt phảng phất niềm vui và ánh mắt dạt dào hạnh phúc đang nhìn xuống bàn tay nhỏ nhắn mang hơi ấm đặt lên vùng bụng, nơi có bé con đáng yêu trong đấy.
Thấy Nhược Y vui và hạnh phúc thế này, Tôn Tiêu Đài cũng cảm thấy vui thay trong lòng. Dẫu cho anh cũng đang mang rất nhiều tâm sự khó nói thành lời.
"Bây giờ không chỉ phải lo cho mỗi mình em đâu mà còn phải lo thêm cho một tiểu bảo bối nữa đó. Vậy cho nên từ giờ về sau làm gì cũng phải chú ý, ăn uống, nghỉ ngơi cho hợp lý vào đấy nhá cô nương."
Người đàn ông cười nhẹ, đưa tay gõ lên trán cô gái một cái, ánh mắt vẫn đong đầy cưng chiều.
"Dạ, em biết rồi. Mà anh giúp em giấu ba mẹ chuyện này nha, cả anh hai nữa. Em không muốn mọi người suy nghĩ lung tung rồi lại lo lắng cho em."
"Anh sẽ không nói, theo ý của em. Nhưng em định giấu đến khi nào? Tới lúc sinh em bé thì em cũng phải báo cho hai bác biết chứ."
"Em không biết, nhưng tạm thời cứ giấu trước đã. Em sợ mọi người biết rồi không may đến tai Tử Đằng thì mọi chuyện sẽ trở nên rối rắm. Em không muốn ai mang con của em đi đâu cả. Đứa trẻ này chỉ là của một mình em mà thôi, không ai được phép đụng vào nó."
Nhược Y không thể giấu đi nỗi bất an trong lòng, thậm chí trong lời nói của cô thôi cũng đủ khiến Tôn Tiêu Đài biết được đứa trẻ này đối với cô quan trọng đến nhường nào. Truyện Mạt Thế
"Anh biết rồi. Nhưng em phải hứa với anh một chuyện đã."
"Là chuyện gì, anh nói đi."
"Từ giờ về sau phải để anh chăm sóc cho em. Có chuyện gì bất ngờ xảy ra thì phải gọi điện thoại cho anh ngay, không được im lặng rồi tự cố chịu như lần này nữa."
Người đàn ông nghiêm túc đưa ra đề nghị. Và dĩ nhiên Nhược Y phải thỏa hiệp thì anh mới chịu đồng ý giúp cô giấu mọi chuyện.
Dù sao thì có một người ở gần, để tâm tới mình trong những lúc như thế này cũng tốt. Cô thì sao cũng được, chỉ lo là lo cho con của cô mà thôi.
"Thôi được, em hứa với anh. Nhưng anh cũng phải hứa với em đó, không được để ba mẹ và anh hai em biết chuyện em mang thai."
"Anh hứa! Em không tin thì chúng ta ngoéo tay làm tin đi."
"Được, ngoéo tay luôn cho chắc."
Người con gái mỉm cười thật tươi, sau đó giơ ngón út lên giữa không trung. Tôn Tiêu Đài sau đó cũng đưa ngón út ra móc vào ngón út của cô gái, cả hai nhìn nhau, miệng cười tươi tắn.
- ---------------
《BẠCH GIA》
Trước cổng nhà họ Bạch, hễ sáng sớm hay chiều tối thì xe của Tôn Tử Đằng lại đỗ đến trước cổng chính.
Anh cứ chờ đến từ sáng tới trưa, từ chạng vạng tối đến khuya, hết ngày này sang ngày nọ đến nay cũng đã hơn một tuần nhưng tới Bạch Dương Sơn hay Phương Khuê, anh cũng chẳng được gặp chứ đừng nói đến là Bạch Nhược Y.
"Tôn thiếu, tôi đã nói biết bao nhiêu lần rồi là ông bà chủ không có tiếp cậu đâu. Cậu đừng đến đây đứng chờ nữa, vô ích thôi."
Đây cũng là lần thứ n, quản gia Mạc ra gặp người đàn ông này để chuyển lời thông báo cũng như khuyên nhủ nhưng căn bản đối với anh vẫn vô hiệu.
"Vậy bác cho tôi gặp tiểu Nhược đi? Cô ấy có ở nhà không sao tôi đến đây đã nhiều lần lắm rồi mà chưa lần nào nhìn thấy bóng dáng của cô ấy trong nhà hết."
Tôn Tử Đằng thật không thể giấu đi nét sốt sắng. Thật ra anh chỉ cần được nhìn thấy cô một chút thôi cũng được chứ không nhất thiết phải đến gần gặp tận mặt, nhưng nhiều ngày như vậy rồi mà chưa một lần nào anh nhìn thấy cô, điều đó càng khiến anh phải suy nghĩ nhiều hơn.
"Tôn thiếu, cậu đừng làm khó tôi nữa. Ông bà chủ đã dặn là không được tiếp cậu, cũng không được nói bất cứ một thông tin gì về tiểu thư cho cậu biết hết. Tôi xin phép vào trong làm việc, đêm khuya với lại trời sắp mưa rồi đó, cậu mau quay về đi ha."
Nói rồi, quản gia Mạc quay lưng đi trở vào nhà. Còn đóng luôn cổng chính không để người đàn ông nhìn vào trong nữa.
Lúc này trời cao bỗng trút xuống cơn mưa tầm tả, mưa nặng hạt như nỗi lòng của người đàn ông. Anh không vội đi tìm chỗ trốn, mà vẫn lẳng lặng đứng đó để nước mưa lạnh lẽo tạt thẳng vào người, trên khuôn miệng chỉ nhẹ nhàng hiện lên nụ cười đau khổ.
"Tiểu Nhược, anh thật sự rất nhớ em!"
Tôn Tiêu Đài nhỏ giọng nói thêm một câu nữa thì lặng lẽ hướng mắt nhìn về hướng xa xăm bên ngoài cửa sổ.
Bạch Nhược Y cũng giữ im lặng vì thật ra cô không biết nên nói gì trong lúc này. Cô chỉ đang tính toán lại thời gian so với tuổi thai thì cũng không cảm thấy có điều gì bất thường.
Vì ở lần đầu tiên cùng người đàn ông ấy ân ái trong xe, cái hôm mà anh nói đã thích cô, muốn cho cả hai một cơ hội tìm hiểu, trao tin tưởng cho nhau thì sau lần đó cô đã không còn dùng đến thuốc tránh thai nữa. Chính xác là hai lần, tính đến thời điểm từ sau lần cuối cùng ấy đến nay thì cũng đã tròn 4 tháng cô không có kinh nguyệt.
Nguyệt san của cô trước nay vốn chẳng hề đều đặn, tháng có tháng thì lại không nên mãi đến khi nhận ra những khác biệt của cơ thể cô mới dám nghĩ đến bản thân đang mang thai, lúc đó mới dám mua que về thử.
Và khi cầm chiếc que có hai vạch đỏ trên tay thì cô mới thật sự tin rằng trong bụng mình đang có một sinh linh bé nhỏ đang từng ngày lớn lên.
Lúc đó cô vui lắm, vui đến nổi bật khóc vì quá xúc động. Vui vì từ nay đã có một thiên thần để bầu bạn bên cạnh, đó còn là kết tinh tình yêu của cô. Dẫu cho không được trọn vẹn hạnh phúc nhưng cô vẫn cảm thấy rất trân trọng tiểu bảo bối này, và cô cũng chẳng hề cảm thấy ân hận.
Nhưng bên cạnh niềm vui sướng ấy thì cô lại có thêm một nỗi lo to lớn không kém. Cô lo rằng nếu chẳng may để người đàn ông ấy biết được sự có mặt của đứa trẻ này thì anh sẽ làm gì, có nhẫn tâm mang con của cô đi mất hay không? Nếu may mắn giấu được anh thì khi sinh ra, đứa trẻ này sẽ lại không có ba, không có được một gia đình trọn vẹn như bao đứa bé khác, có phải sẽ rất thiệt thòi cho con của cô không?
Nhưng dẫu cho thế nào thì cô cũng tự hứa với lòng rằng sẽ bảo vệ tiểu bảo bối của mình bằng cả sinh mạng. Cô cần đứa trẻ này, vì nó sẽ là một động lực là niềm vui và hạnh phúc lớn lao nhất của cô ở hiện tại và trong tương lai.
"Mẹ yêu con nhiều lắm! Tiểu bảo bối của mẹ!"
Những lời yêu thương, người phụ nữ tự nhủ trong lòng mình. Khuôn mặt phảng phất niềm vui và ánh mắt dạt dào hạnh phúc đang nhìn xuống bàn tay nhỏ nhắn mang hơi ấm đặt lên vùng bụng, nơi có bé con đáng yêu trong đấy.
Thấy Nhược Y vui và hạnh phúc thế này, Tôn Tiêu Đài cũng cảm thấy vui thay trong lòng. Dẫu cho anh cũng đang mang rất nhiều tâm sự khó nói thành lời.
"Bây giờ không chỉ phải lo cho mỗi mình em đâu mà còn phải lo thêm cho một tiểu bảo bối nữa đó. Vậy cho nên từ giờ về sau làm gì cũng phải chú ý, ăn uống, nghỉ ngơi cho hợp lý vào đấy nhá cô nương."
Người đàn ông cười nhẹ, đưa tay gõ lên trán cô gái một cái, ánh mắt vẫn đong đầy cưng chiều.
"Dạ, em biết rồi. Mà anh giúp em giấu ba mẹ chuyện này nha, cả anh hai nữa. Em không muốn mọi người suy nghĩ lung tung rồi lại lo lắng cho em."
"Anh sẽ không nói, theo ý của em. Nhưng em định giấu đến khi nào? Tới lúc sinh em bé thì em cũng phải báo cho hai bác biết chứ."
"Em không biết, nhưng tạm thời cứ giấu trước đã. Em sợ mọi người biết rồi không may đến tai Tử Đằng thì mọi chuyện sẽ trở nên rối rắm. Em không muốn ai mang con của em đi đâu cả. Đứa trẻ này chỉ là của một mình em mà thôi, không ai được phép đụng vào nó."
Nhược Y không thể giấu đi nỗi bất an trong lòng, thậm chí trong lời nói của cô thôi cũng đủ khiến Tôn Tiêu Đài biết được đứa trẻ này đối với cô quan trọng đến nhường nào. Truyện Mạt Thế
"Anh biết rồi. Nhưng em phải hứa với anh một chuyện đã."
"Là chuyện gì, anh nói đi."
"Từ giờ về sau phải để anh chăm sóc cho em. Có chuyện gì bất ngờ xảy ra thì phải gọi điện thoại cho anh ngay, không được im lặng rồi tự cố chịu như lần này nữa."
Người đàn ông nghiêm túc đưa ra đề nghị. Và dĩ nhiên Nhược Y phải thỏa hiệp thì anh mới chịu đồng ý giúp cô giấu mọi chuyện.
Dù sao thì có một người ở gần, để tâm tới mình trong những lúc như thế này cũng tốt. Cô thì sao cũng được, chỉ lo là lo cho con của cô mà thôi.
"Thôi được, em hứa với anh. Nhưng anh cũng phải hứa với em đó, không được để ba mẹ và anh hai em biết chuyện em mang thai."
"Anh hứa! Em không tin thì chúng ta ngoéo tay làm tin đi."
"Được, ngoéo tay luôn cho chắc."
Người con gái mỉm cười thật tươi, sau đó giơ ngón út lên giữa không trung. Tôn Tiêu Đài sau đó cũng đưa ngón út ra móc vào ngón út của cô gái, cả hai nhìn nhau, miệng cười tươi tắn.
- ---------------
《BẠCH GIA》
Trước cổng nhà họ Bạch, hễ sáng sớm hay chiều tối thì xe của Tôn Tử Đằng lại đỗ đến trước cổng chính.
Anh cứ chờ đến từ sáng tới trưa, từ chạng vạng tối đến khuya, hết ngày này sang ngày nọ đến nay cũng đã hơn một tuần nhưng tới Bạch Dương Sơn hay Phương Khuê, anh cũng chẳng được gặp chứ đừng nói đến là Bạch Nhược Y.
"Tôn thiếu, tôi đã nói biết bao nhiêu lần rồi là ông bà chủ không có tiếp cậu đâu. Cậu đừng đến đây đứng chờ nữa, vô ích thôi."
Đây cũng là lần thứ n, quản gia Mạc ra gặp người đàn ông này để chuyển lời thông báo cũng như khuyên nhủ nhưng căn bản đối với anh vẫn vô hiệu.
"Vậy bác cho tôi gặp tiểu Nhược đi? Cô ấy có ở nhà không sao tôi đến đây đã nhiều lần lắm rồi mà chưa lần nào nhìn thấy bóng dáng của cô ấy trong nhà hết."
Tôn Tử Đằng thật không thể giấu đi nét sốt sắng. Thật ra anh chỉ cần được nhìn thấy cô một chút thôi cũng được chứ không nhất thiết phải đến gần gặp tận mặt, nhưng nhiều ngày như vậy rồi mà chưa một lần nào anh nhìn thấy cô, điều đó càng khiến anh phải suy nghĩ nhiều hơn.
"Tôn thiếu, cậu đừng làm khó tôi nữa. Ông bà chủ đã dặn là không được tiếp cậu, cũng không được nói bất cứ một thông tin gì về tiểu thư cho cậu biết hết. Tôi xin phép vào trong làm việc, đêm khuya với lại trời sắp mưa rồi đó, cậu mau quay về đi ha."
Nói rồi, quản gia Mạc quay lưng đi trở vào nhà. Còn đóng luôn cổng chính không để người đàn ông nhìn vào trong nữa.
Lúc này trời cao bỗng trút xuống cơn mưa tầm tả, mưa nặng hạt như nỗi lòng của người đàn ông. Anh không vội đi tìm chỗ trốn, mà vẫn lẳng lặng đứng đó để nước mưa lạnh lẽo tạt thẳng vào người, trên khuôn miệng chỉ nhẹ nhàng hiện lên nụ cười đau khổ.
"Tiểu Nhược, anh thật sự rất nhớ em!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.