Chương 108: Tìm vợ
Đường Nguyệt Y
17/10/2022
《TÔN GIA》
Trong bữa ăn tối, Tôn Đức, Kỷ Vân và cả Tôn Tiêu Đài đều đang tập trung ăn uống thì lúc này thông qua nét mặt của người đàn ông trẻ tuổi kia cứ như vừa nhớ ra chuyện gì đó nên anh đã chuyển tầm mắt nhìn sang Tôn Đức, không lâu sau đã đưa ra một câu hỏi:
"Ba, cái cô thư ký ba tuyển cho con ba có tìm hiểu lai lịch rõ ràng chưa?"1
"Ý con là tiểu Kiều đó à?"
"Thì cô thư ký mà ba tuyển đó, sao còn hỏi con nữa."
"Ơ cái thằng ranh con này, ba làm sao biết được con có đuổi việc hay là tuyển người mới nào thay thế không nên phải hỏi lại mới biết chứ. Mà xem ra cái cách con hỏi như vậy là con bé ấy vẫn chưa bị đuổi rồi."1
Nét mặt Tôn Đức như có niềm vui, nói chuyện với Tôn Tiêu Đài xong thì ông lại tiếp tục ăn. Nhưng ai kia thì đã buông đũa xuống mà bắt đầu tập trung vào câu chuyện của mình.
"Ba còn chưa trả lời câu hỏi của con."
"Ba tưởng con tự tìm hiểu rồi chứ."
Tôn Đức lại thản nhiên đáp trả càng khiến ai đó thêm nóng lòng.
Nếu anh có thời gian để tìm hiểu thì đâu cần ngồi đây hỏi làm gì. Chẳng qua là do nhất thời lại nhớ đến người con gái ấy nên sẵn tiện anh mới hỏi cho biết mà thôi.
"Con chỉ thuận miệng hỏi thế chứ chẳng có ý gì đâu. Ba không nói cũng được, mai con lên đuổi việc cô ta."
Tôn Tiêu Đài tỏ vẻ thờ ơ để đấu lại Tôn Đức và lần này xem ra anh đã thành công khi Tôn Đức đã buông đũa xuống và nhìn về anh, chuẩn bị cất lời:
"Người là do ba tuyển, con muốn đuổi cũng phải cho ba biết lí do thỏa đáng."
"Thì cô ta không có kinh nghiệm làm việc, còn quá ngây thơ nữa. Không phù hợp làm thư ký cho con."1
"Nhưng đổi lại con bé là người chính trực, thẳng thắn lại còn tốt tính nữa. Tuy kinh nghiệm làm việc còn ít nhưng con có thể đào tạo từ từ, Thư ký cần nhất là những yếu tố trên, mà tiểu Kiều thì có đủ con còn chê gì nữa."
"Ba à, con thật không hiểu nha! Trước nay ba đâu có làm việc theo kiểu cảm tính thế này? Lúc nào cũng đòi hỏi kinh nghiệm phải đứng đầu sao giờ lại vậy?"
Nói đến đây Tôn Đức chợt trở nên lưỡng lự, kiểu như không biết phải nói làm sao vì mục đích tuyển cô gái ấy đâu phải chỉ là để làm việc mà thực chất là ông đang tìm con dâu cho Tôn gia cơ mà.1
"Trước đây khác, bây giờ khác. Ba đã tìm hiểu rất kỹ rồi, tiểu Kiều là một cô gái tốt. Tuy hoàn cảnh khó khăn nhưng thành tích học tập rất giỏi, từ nhỏ ba mẹ đã mất sớm con bé phải ở với bà nội, tròn 16 tuổi thì đã vừa đi học vừa đi làm còn phụ gia đình trang trải chi tiêu. Nhờ chăm chỉ, thông minh, lại có ý chí phấn đấu nên mới thi đậu vào trường Quản trị kinh doanh rồi có được bằng cấp hẳn hoi, chỉ là kinh nghiệm làm việc chưa có nhiều thôi. Sở dĩ ba biết được tiểu Kiều là do lần trước lúc gặp đối tác ở nhà hàng khi ra về sơ ý bỏ quên lại bản dự án quan trọng của tập đoàn, cũng may tiểu Kiều làm phụ vụ ở đó đã mang tới tập đoàn trả lại tận tay ba. Một lần khác thì lại thấy con bé ấy giúp một bà lão đi qua đường, ba thấy một cô gái còn trẻ như vậy nhưng lại hiểu chuyện, nhân phẩm tốt đến thế nên mới thử tìm hiểu, sau đó mới gặp con bé ngỏ ý mời đến Tập đoàn chúng ta làm việc."
"Cho nên con không được đuổi việc tiểu Kiều, nếu con bé không làm gì quá đáng. Ba nghĩ cô ấy đâu có đến nổi ngốc nghếch như con nói, chẳng qua tuổi còn nhỏ lại chưa va chạm nhiều với đời nên vẫn còn hơi non dại, ngây thơ. Nhưng ba nói cho con biết, thời buổi này muốn tìm được một người thật thà như tiểu Kiều không phải dễ đâu."
"Ba con nói đúng rồi đó. Tiểu Kiều thật sự là một cô gái rất dễ thương, lần trước còn làm bánh gửi cho trợ lý của con mang tới biếu ba mẹ nữa. Nữ nhân như vậy con cũng nên để tâm tới một chút, hết năm nay nữa là tròn 30 rồi đấy. Tử Đằng nó nhỏ hơn con 3 tuổi mà bây giờ đã có con gái lớn rồi. Vợ con vây quanh, vui vẻ biết bao nhiêu. Còn con thì cứ để hai ông bà già này chờ mãi."
Kỷ Vân thừa dịp cũng hùa theo Tôn Đức để giảng dạy cho người đàn ông kia một bài văn về việc tìm vợ. Thật ra thì hai ông bà đã nôn có dâu lắm rồi nên mới nhọc lòng như thế ấy chứ.
"Con biết rồi! Thôi ba mẹ ăn tối tiếp đi, con ăn xong rồi giờ phải lên thư phòng làm việc đã. Con đi trước nha!"
Hễ nhắc tới chuyện tìm vợ là Tôn Tiêu Đài lại bỏ trốn, nhưng lần này xem ra anh cũng đã phần nào để ý đến ai đó rồi nên mới tò mò mà tìm hiểu như thế.
"Anh thấy mối lương duyên này có thành không? Em sợ tiểu Đài cho chê con bé tiểu Kiều quá."
"Em lo hơi sai rồi bà xã à, anh thấy có tiểu Kiều chê con trai chúng ta vừa già vừa khó tính thì có. Đã sắp 30 rồi mà còn kén cá chọn canh chả có giống ba nó hồi trẻ chút nào."
"Phải rồi, ba của nó hồi trẻ cũng tận 30 tuổi mới lấy vợ cơ đấy, không biết có kén chọn hay không nữa."1
Còn chưa ra oai được mất giây thì Tôn Đức đã bị vợ mình vả mặt, nên chỉ đành nhìn Kỷ Vân rồi cười cười cho qua.
"Ờ thì con hơn cha là nhà có phúc mà vợ nhỉ?!"
- ---------------
《BỆNH VIỆN VXN》
Có một chiếc nam nhân bị vợ bỏ hơn một tiếng đồng hồ nên lúc này đã sắp đứng ngồi không yên, bác sĩ dặn anh chưa thể vận động nhiều. Nhưng giờ thì đã không chịu ngồi yên nữa vì gọi cho cô mấy lần rồi mà không được, vừa lo lại suy nghĩ lung tung nên anh quyết định xuống giường để đi ra ngoài tìm vợ.
Dù vết thương trên lưng còn rất đau nhưng anh vẫn cố nhích từng bước ra khỏi phòng, vừa nhìn thấy Tôn Tử Đằng đi ra tới hành lang thì cả bác sĩ lẫn y tá đều giật mình, vội vàng chạy đến khuyên ngăn.
"Tôn tổng, anh chưa vận động được sao lại ra tận ngoài này?"
"Các người có thấy vợ tôi đâu không?"
Trong bữa ăn tối, Tôn Đức, Kỷ Vân và cả Tôn Tiêu Đài đều đang tập trung ăn uống thì lúc này thông qua nét mặt của người đàn ông trẻ tuổi kia cứ như vừa nhớ ra chuyện gì đó nên anh đã chuyển tầm mắt nhìn sang Tôn Đức, không lâu sau đã đưa ra một câu hỏi:
"Ba, cái cô thư ký ba tuyển cho con ba có tìm hiểu lai lịch rõ ràng chưa?"1
"Ý con là tiểu Kiều đó à?"
"Thì cô thư ký mà ba tuyển đó, sao còn hỏi con nữa."
"Ơ cái thằng ranh con này, ba làm sao biết được con có đuổi việc hay là tuyển người mới nào thay thế không nên phải hỏi lại mới biết chứ. Mà xem ra cái cách con hỏi như vậy là con bé ấy vẫn chưa bị đuổi rồi."1
Nét mặt Tôn Đức như có niềm vui, nói chuyện với Tôn Tiêu Đài xong thì ông lại tiếp tục ăn. Nhưng ai kia thì đã buông đũa xuống mà bắt đầu tập trung vào câu chuyện của mình.
"Ba còn chưa trả lời câu hỏi của con."
"Ba tưởng con tự tìm hiểu rồi chứ."
Tôn Đức lại thản nhiên đáp trả càng khiến ai đó thêm nóng lòng.
Nếu anh có thời gian để tìm hiểu thì đâu cần ngồi đây hỏi làm gì. Chẳng qua là do nhất thời lại nhớ đến người con gái ấy nên sẵn tiện anh mới hỏi cho biết mà thôi.
"Con chỉ thuận miệng hỏi thế chứ chẳng có ý gì đâu. Ba không nói cũng được, mai con lên đuổi việc cô ta."
Tôn Tiêu Đài tỏ vẻ thờ ơ để đấu lại Tôn Đức và lần này xem ra anh đã thành công khi Tôn Đức đã buông đũa xuống và nhìn về anh, chuẩn bị cất lời:
"Người là do ba tuyển, con muốn đuổi cũng phải cho ba biết lí do thỏa đáng."
"Thì cô ta không có kinh nghiệm làm việc, còn quá ngây thơ nữa. Không phù hợp làm thư ký cho con."1
"Nhưng đổi lại con bé là người chính trực, thẳng thắn lại còn tốt tính nữa. Tuy kinh nghiệm làm việc còn ít nhưng con có thể đào tạo từ từ, Thư ký cần nhất là những yếu tố trên, mà tiểu Kiều thì có đủ con còn chê gì nữa."
"Ba à, con thật không hiểu nha! Trước nay ba đâu có làm việc theo kiểu cảm tính thế này? Lúc nào cũng đòi hỏi kinh nghiệm phải đứng đầu sao giờ lại vậy?"
Nói đến đây Tôn Đức chợt trở nên lưỡng lự, kiểu như không biết phải nói làm sao vì mục đích tuyển cô gái ấy đâu phải chỉ là để làm việc mà thực chất là ông đang tìm con dâu cho Tôn gia cơ mà.1
"Trước đây khác, bây giờ khác. Ba đã tìm hiểu rất kỹ rồi, tiểu Kiều là một cô gái tốt. Tuy hoàn cảnh khó khăn nhưng thành tích học tập rất giỏi, từ nhỏ ba mẹ đã mất sớm con bé phải ở với bà nội, tròn 16 tuổi thì đã vừa đi học vừa đi làm còn phụ gia đình trang trải chi tiêu. Nhờ chăm chỉ, thông minh, lại có ý chí phấn đấu nên mới thi đậu vào trường Quản trị kinh doanh rồi có được bằng cấp hẳn hoi, chỉ là kinh nghiệm làm việc chưa có nhiều thôi. Sở dĩ ba biết được tiểu Kiều là do lần trước lúc gặp đối tác ở nhà hàng khi ra về sơ ý bỏ quên lại bản dự án quan trọng của tập đoàn, cũng may tiểu Kiều làm phụ vụ ở đó đã mang tới tập đoàn trả lại tận tay ba. Một lần khác thì lại thấy con bé ấy giúp một bà lão đi qua đường, ba thấy một cô gái còn trẻ như vậy nhưng lại hiểu chuyện, nhân phẩm tốt đến thế nên mới thử tìm hiểu, sau đó mới gặp con bé ngỏ ý mời đến Tập đoàn chúng ta làm việc."
"Cho nên con không được đuổi việc tiểu Kiều, nếu con bé không làm gì quá đáng. Ba nghĩ cô ấy đâu có đến nổi ngốc nghếch như con nói, chẳng qua tuổi còn nhỏ lại chưa va chạm nhiều với đời nên vẫn còn hơi non dại, ngây thơ. Nhưng ba nói cho con biết, thời buổi này muốn tìm được một người thật thà như tiểu Kiều không phải dễ đâu."
"Ba con nói đúng rồi đó. Tiểu Kiều thật sự là một cô gái rất dễ thương, lần trước còn làm bánh gửi cho trợ lý của con mang tới biếu ba mẹ nữa. Nữ nhân như vậy con cũng nên để tâm tới một chút, hết năm nay nữa là tròn 30 rồi đấy. Tử Đằng nó nhỏ hơn con 3 tuổi mà bây giờ đã có con gái lớn rồi. Vợ con vây quanh, vui vẻ biết bao nhiêu. Còn con thì cứ để hai ông bà già này chờ mãi."
Kỷ Vân thừa dịp cũng hùa theo Tôn Đức để giảng dạy cho người đàn ông kia một bài văn về việc tìm vợ. Thật ra thì hai ông bà đã nôn có dâu lắm rồi nên mới nhọc lòng như thế ấy chứ.
"Con biết rồi! Thôi ba mẹ ăn tối tiếp đi, con ăn xong rồi giờ phải lên thư phòng làm việc đã. Con đi trước nha!"
Hễ nhắc tới chuyện tìm vợ là Tôn Tiêu Đài lại bỏ trốn, nhưng lần này xem ra anh cũng đã phần nào để ý đến ai đó rồi nên mới tò mò mà tìm hiểu như thế.
"Anh thấy mối lương duyên này có thành không? Em sợ tiểu Đài cho chê con bé tiểu Kiều quá."
"Em lo hơi sai rồi bà xã à, anh thấy có tiểu Kiều chê con trai chúng ta vừa già vừa khó tính thì có. Đã sắp 30 rồi mà còn kén cá chọn canh chả có giống ba nó hồi trẻ chút nào."
"Phải rồi, ba của nó hồi trẻ cũng tận 30 tuổi mới lấy vợ cơ đấy, không biết có kén chọn hay không nữa."1
Còn chưa ra oai được mất giây thì Tôn Đức đã bị vợ mình vả mặt, nên chỉ đành nhìn Kỷ Vân rồi cười cười cho qua.
"Ờ thì con hơn cha là nhà có phúc mà vợ nhỉ?!"
- ---------------
《BỆNH VIỆN VXN》
Có một chiếc nam nhân bị vợ bỏ hơn một tiếng đồng hồ nên lúc này đã sắp đứng ngồi không yên, bác sĩ dặn anh chưa thể vận động nhiều. Nhưng giờ thì đã không chịu ngồi yên nữa vì gọi cho cô mấy lần rồi mà không được, vừa lo lại suy nghĩ lung tung nên anh quyết định xuống giường để đi ra ngoài tìm vợ.
Dù vết thương trên lưng còn rất đau nhưng anh vẫn cố nhích từng bước ra khỏi phòng, vừa nhìn thấy Tôn Tử Đằng đi ra tới hành lang thì cả bác sĩ lẫn y tá đều giật mình, vội vàng chạy đến khuyên ngăn.
"Tôn tổng, anh chưa vận động được sao lại ra tận ngoài này?"
"Các người có thấy vợ tôi đâu không?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.