Chương 16: 113!?
Boo.Kiss_Love
04/03/2015
Trong phòng hiệu trưởng trường VuHa- Sky, không khí có phần dị thường, xung quanh bao nhiêu là tạp chí, mà tất cả đều là tạp chí “Người đẹp”. =.=”
Hải Nghi trợn mắt há mồm mà nhìn con người trước mắt. Đây là hiệu trưởng sao!? Hiệu trưởng trường là đây sao!? Phải không?
Bao nhiêu thắc mắc cứ vờn quanh đầu cô, rồi dần đặc quện thành một “cục” nghi vấn lớn, sau đó bùng nổ mạnh mẽ, gây nên va chạm kịch liệt trong não bộ, khiến Hải Nghi đang mơ màng nhất thời thanh tỉnh.
Hải Nghi nhìn chòng chọc vào gương mặt anh tuấn của thầy hiệu trưởng, làm cho xong “nghi thức” nhập học nhàm chán với “ông thầy”, nói đúng hơn là đi gặp mặt và chất vấn ông anh cả Hải Phong cớ sao lại “bỏ con giữa chợ”.
Hải Phong mặc vest hết sức uy nghiêm, rất ra dáng một ông thầy hiệu trưởng mẫu mực. Tay chống cằm, ra chiều suy nghĩ lắm, được một lúc lâu lâu, Hải Phong vô tội nhìn gương mặt đang dần đen lại của cô em gái mà đáp.
-Thầy… nhờ vị hôn phu của em chăm sóc em rồi mà.
Hải Phong cố nín cười, hứng thú nhìn khuôn mặt xám đen của Hải Nghi, trong lòng nghĩ đùa giỡn với cô nhỏ này thật thú vị không nhàm chán như hai tiểu quỷ kia. Xem ra sau này có nhiều trò vui hơn rồi.
Tức giận ra khỏi phòng hiệu trưởng, Hải Nghi buồn bực đi dạo quanh ngôi trường quý tộc rộng lớn này, cô đã biết trường này do hai nhà Trần Vũ và Nguyễn Hà cùng nhau xây dựng, nhưng lại không nghĩ tới Hải Phong lại là hiệu trưởng. Anh ấy chỉ mới hai mươi tuổi thôi mà!
Lúc dừng chân, cô mới phát hiện mình đang đứng giữa sân trường rộng lớn. Chết tiệt cô quên hỏi mình học ở đâu. OMG, ngôi trường lớn thế này làm sao biết đường về lớp đây. Dường như cô phát hiện ra một điều là từ khi gặp tên vị hôn phu kia, mọi việc cô làm điều không suôn sẻ.
Chứa một bụng tức giận, Hải Nghi điều hòa tâm trạng, trên đời này không có chuyện gì là cô không làm được. Ngẩng đầu tự tin, toan bước tiếp, thì trước mắt cô là một chàng trai cao ráo cầm một đóa hoa hồng nhét vào tay cô, cứ thế hai người, ba người, bốn người… mười người… hai mươi người… gì thế này, nhiều quá, cô sắp giữ không được rồi.
Dự cảm được điều chẳng lành, Hải Nghi khó khăn lắm mới ngẩng gương mặt nhỏ nhắn ra khỏi đám hoa hồng. Chưa kịp hít thở không khí tươi mát, thì trên trời nghe âm thanh rù rù của máy bay, rồi tiếp đó từng cánh từng cánh hoa hồng bay xuống như mưa, đẹp không sao tả xiết.
Vài cánh hồng đậu trên mái tóc dài của cô, lưu luyến mà trượt chậm xuống.
-Jerry, sao em ra đi mà không báo cho chúng tôi một tiếng. Chúng tôi thật rất nhớ em… cho nên đến đây tìm em.
Từ trên máy bay ló ra một gương mặt quen thuộc, hắn đang cầm loa hướng cô bày tỏ. Hải Nghi lúc này mới nhận ra hắn, Jack con trai của hiệu trưởng trường tư thục Paris, nếu cô nhớ không lầm thì hắn là người đầu tiên kết bạn với cô. Vì ở trên cao nên cô không nhìn rõ nét mặt của hắn, nhưng qua giọng nói đầy ủy khuất của hắn, Hải Nghi không nhịn được mỉm cười. Tên này lúc nào cũng làm quá lên. Cô chỉ mới về nước ba ngày, bình thường cả tuần không thấy hắn cũng chẳng sao, bây giờ lại bày đặt nhớ cô. Đánh chết cô cũng không tin.
Chẳng qua là bọn họ cũng thật nhanh chóng, mới đây đã có mặt tại đây, còn làm ra bất ngờ lớn thế này. Nói không vui là giả đấy.
Chẳng biết từ bao giờ đám cư dân trong trường tập trung đông đủ thế này, bao vây cô trong vòng tròn phủ đầy hoa hồng. Hải Nghi bày ra bộ dáng ngây thơ như cô gái nhỏ, nhìn mọi người xung quanh, nhìn đến một đoàn trai đẹp thì không khỏi ngơ ngác, cô có quen họ sao, sao họ lại nhìn cô với ánh mắt đau lòng như vậy.
Trong trí nhớ mơ hồ cô lục lọi lại được những hình ảnh chập chờn, rồi chốt lại bằng cuốn Album “Danh sách nạn nhân của Jerry” do cô bạn thân Như Băng lập ra thì bừng tỉnh. Hóa ra họ là “bạn trai cũ” của cô sao.
Máy bay của Jack đã đáp xuống sân thượng của trường, như một diễn viên nghệ thuật hắn… nhảy dù xuống. Chân chưa kịp đáp đất thì người đã ôm chằm lấy Hải Nghi, rồi còn tuyên bố hùng hồn trước dân chúng VuHa-Sky rằng.
-Jerry, yên tâm đi, chúng tôi sẽ cứu em.
-Uhm, Jerry về Pháp với chúng tôi đi.
-Đúng vậy, FC của em giờ loạn hết rồi.
-Theo chúng tôi về đi…
Từng người từng người hướng cô nói ra lời chân thành nhất, từ đầu đến cuối họ vẫn dùng hai từ “chúng tôi”, họ như là anh trai cô, cho cô yêu thương, cho cô ấm áp, cô rất cảm ơn họ… “bạn trai” của cô.
-Ai cho em đi.
Không biết Hải Nam đên đây từ lúc nào, mạnh mẽ kéo Hải Nghi vào trong ngực, cánh tay hữu lực nắm chặt eo cô. Đôi mắt sắc bén nhìn qua tình hình trước mắt, cô nhỏ này đúng là một “cơn sốt”, mới vào trường vài tiếng đồng hồ đã gây nhiều chuyện phiền phức thế này.
Hải Nam xuất hiện như một vương tử cao ngạo giữ khư khư đồ của mình, bất luận kẻ nào cũng không được đụng tới.
-Vợ à, chúng ta mới đính hôn chưa được hai ngày, em định cho tôi cắm 112 cái sừng sao? Hửm?
Khi nói ánh mắt cứ nhìn Hải Nghi như chờ đợi câu trả lời. Hải Nghi nhìn đến gương mặt anh tuấn của hắn, thấy hai mắt hắn có cái gì đó rất lạ, như là sợ hãi, cũng có gì đó rất tàn nhẫn, điều đó làm cô hoảng sợ.
-Ai… ai là vợ anh!
-Hì hì, tại cái danh xưng vợ chưa cưới dài quá, nói ra thật phiền phức, cho nên “tĩnh lược” nó đi, nhưng không làm thay đổi ý nghĩa thực sự của nó, rất ngắn gọn phải không?
Hải Nam đáng yêu trưng ra gương mặt biết học hỏi, còn cười nịnh bợ, khiến Hải Nghi không nắm bắt được con người hắn, thật không biết xấu hổ mà, cô là vợ hắn khi nào. Nhưng nhìn gương mặt đáng yêu cửa hắn, máu “cà rồng” trong người Hải Nghi lại nổi lên, không nhịn được… nhéo hắn.
-Á… đau… vợ à em nhẹ tay.
Nghe tới đây Hải Nghi càng mạnh tay hơn, véo đến khuôn mặt hắn biến dạng.
-Hahaha… hahaha…thật đáng yêu.
Hải Nghi tốt bụng cho hắn một lời khen, nhìn gương mặt đỏ như trái cà chua của hắn, tâm tình cô tốt hơn rất nhiều. Hải Nam ngơ ngẩng nhìn gương mặt sáng ngời khi cười của cô, khi cô gái này cười không ngờ lại xinh đẹp đến thế.
Xung quanh đám nữ sinh nhìn đến biểu tình dễ thương này của Leader lạnh lùng thì hít một ngụm khí lạnh. Từ khi nào Leader của họ lại có bộ dáng này thế, khoa trương hơn có người còn chụp hình lại nhằm ghi lại “dấu ấn lịch sử” quan trọng này.
Đúng lúc này có một giọng nói vang lên.
-Anh chàng thứ 113… Trần Vũ Hải Nam đại thiếu gia tập đoàn Trần Gia… tội nghiệp…
Từ trong đám đông, cô gái mặt váy trắng đi ra, trên tay còn cầm một quyển sổ dày cộm, vừa đi vừa ghi ghi chép chép. Dường như rất chuyên chú, rồi thản nhiên đưa máy ảnh đeo sẵn trên cổ, hướng hai người kia làm cái… tách…
-Ok, có hình rồi…
Tấm ảnh được đưa ra nhanh chóng. Cô gái mặc váy trắng, lấy ra keo trong túi rồi thản nhiên dán ảnh lên Album của mình.
Trình tự thật suôn sẻ, thật tự nhiên, cứ như cô đã rất quen làm công việc này thì phải. =.=” p.s: Chứ gì nữa, đã làm rất nhiều lần rồi.
Jack nảy giờ đứng yên, nhìn thấy cô gái này thì tiến lên lầm bầm.
-White, em thật chậm chạp.
Cô nàng không thèm nhìn Jack, ai bảo hắn qua cầu rút ván, cô cho hắn biết Hải Nghi ở đâu rồi thì hắn bỏ cô, một mình đi tìm người đẹp. Tức chết cô.
White hướng Hải Nghi nháy mắt máy cái, rồi nhìn đến chàng trai bên cạnh bạn tốt, hét toáng lên.
-A… Jerry thân mến, 113 này của cậu rất đáng yêu nha, còn biết đỏ mặt rất thú vị.
Hải Nam không hiểu sao cực kì dị ứng với “113” này. Hắn không hiểu cho lắm, nên nhìn Hải Nghi đang âm thầm cười trong bụng hỏi.
-113?
Hải Nghi nhìn hai chân mày hắn chau lại, ánh mắt tò mò nhìn cô. Trong lòng Hải Nghi mặc dù rất muốn cười nhưng vẫn gắng kìm chế, phải giữ hình tượng trước dân chúng. Cô đánh mắt sang White nhưng vẫn không nói gì làm Hải Nam một bụng thắc mắc không cách nào giải tỏa
Hải Nghi trợn mắt há mồm mà nhìn con người trước mắt. Đây là hiệu trưởng sao!? Hiệu trưởng trường là đây sao!? Phải không?
Bao nhiêu thắc mắc cứ vờn quanh đầu cô, rồi dần đặc quện thành một “cục” nghi vấn lớn, sau đó bùng nổ mạnh mẽ, gây nên va chạm kịch liệt trong não bộ, khiến Hải Nghi đang mơ màng nhất thời thanh tỉnh.
Hải Nghi nhìn chòng chọc vào gương mặt anh tuấn của thầy hiệu trưởng, làm cho xong “nghi thức” nhập học nhàm chán với “ông thầy”, nói đúng hơn là đi gặp mặt và chất vấn ông anh cả Hải Phong cớ sao lại “bỏ con giữa chợ”.
Hải Phong mặc vest hết sức uy nghiêm, rất ra dáng một ông thầy hiệu trưởng mẫu mực. Tay chống cằm, ra chiều suy nghĩ lắm, được một lúc lâu lâu, Hải Phong vô tội nhìn gương mặt đang dần đen lại của cô em gái mà đáp.
-Thầy… nhờ vị hôn phu của em chăm sóc em rồi mà.
Hải Phong cố nín cười, hứng thú nhìn khuôn mặt xám đen của Hải Nghi, trong lòng nghĩ đùa giỡn với cô nhỏ này thật thú vị không nhàm chán như hai tiểu quỷ kia. Xem ra sau này có nhiều trò vui hơn rồi.
Tức giận ra khỏi phòng hiệu trưởng, Hải Nghi buồn bực đi dạo quanh ngôi trường quý tộc rộng lớn này, cô đã biết trường này do hai nhà Trần Vũ và Nguyễn Hà cùng nhau xây dựng, nhưng lại không nghĩ tới Hải Phong lại là hiệu trưởng. Anh ấy chỉ mới hai mươi tuổi thôi mà!
Lúc dừng chân, cô mới phát hiện mình đang đứng giữa sân trường rộng lớn. Chết tiệt cô quên hỏi mình học ở đâu. OMG, ngôi trường lớn thế này làm sao biết đường về lớp đây. Dường như cô phát hiện ra một điều là từ khi gặp tên vị hôn phu kia, mọi việc cô làm điều không suôn sẻ.
Chứa một bụng tức giận, Hải Nghi điều hòa tâm trạng, trên đời này không có chuyện gì là cô không làm được. Ngẩng đầu tự tin, toan bước tiếp, thì trước mắt cô là một chàng trai cao ráo cầm một đóa hoa hồng nhét vào tay cô, cứ thế hai người, ba người, bốn người… mười người… hai mươi người… gì thế này, nhiều quá, cô sắp giữ không được rồi.
Dự cảm được điều chẳng lành, Hải Nghi khó khăn lắm mới ngẩng gương mặt nhỏ nhắn ra khỏi đám hoa hồng. Chưa kịp hít thở không khí tươi mát, thì trên trời nghe âm thanh rù rù của máy bay, rồi tiếp đó từng cánh từng cánh hoa hồng bay xuống như mưa, đẹp không sao tả xiết.
Vài cánh hồng đậu trên mái tóc dài của cô, lưu luyến mà trượt chậm xuống.
-Jerry, sao em ra đi mà không báo cho chúng tôi một tiếng. Chúng tôi thật rất nhớ em… cho nên đến đây tìm em.
Từ trên máy bay ló ra một gương mặt quen thuộc, hắn đang cầm loa hướng cô bày tỏ. Hải Nghi lúc này mới nhận ra hắn, Jack con trai của hiệu trưởng trường tư thục Paris, nếu cô nhớ không lầm thì hắn là người đầu tiên kết bạn với cô. Vì ở trên cao nên cô không nhìn rõ nét mặt của hắn, nhưng qua giọng nói đầy ủy khuất của hắn, Hải Nghi không nhịn được mỉm cười. Tên này lúc nào cũng làm quá lên. Cô chỉ mới về nước ba ngày, bình thường cả tuần không thấy hắn cũng chẳng sao, bây giờ lại bày đặt nhớ cô. Đánh chết cô cũng không tin.
Chẳng qua là bọn họ cũng thật nhanh chóng, mới đây đã có mặt tại đây, còn làm ra bất ngờ lớn thế này. Nói không vui là giả đấy.
Chẳng biết từ bao giờ đám cư dân trong trường tập trung đông đủ thế này, bao vây cô trong vòng tròn phủ đầy hoa hồng. Hải Nghi bày ra bộ dáng ngây thơ như cô gái nhỏ, nhìn mọi người xung quanh, nhìn đến một đoàn trai đẹp thì không khỏi ngơ ngác, cô có quen họ sao, sao họ lại nhìn cô với ánh mắt đau lòng như vậy.
Trong trí nhớ mơ hồ cô lục lọi lại được những hình ảnh chập chờn, rồi chốt lại bằng cuốn Album “Danh sách nạn nhân của Jerry” do cô bạn thân Như Băng lập ra thì bừng tỉnh. Hóa ra họ là “bạn trai cũ” của cô sao.
Máy bay của Jack đã đáp xuống sân thượng của trường, như một diễn viên nghệ thuật hắn… nhảy dù xuống. Chân chưa kịp đáp đất thì người đã ôm chằm lấy Hải Nghi, rồi còn tuyên bố hùng hồn trước dân chúng VuHa-Sky rằng.
-Jerry, yên tâm đi, chúng tôi sẽ cứu em.
-Uhm, Jerry về Pháp với chúng tôi đi.
-Đúng vậy, FC của em giờ loạn hết rồi.
-Theo chúng tôi về đi…
Từng người từng người hướng cô nói ra lời chân thành nhất, từ đầu đến cuối họ vẫn dùng hai từ “chúng tôi”, họ như là anh trai cô, cho cô yêu thương, cho cô ấm áp, cô rất cảm ơn họ… “bạn trai” của cô.
-Ai cho em đi.
Không biết Hải Nam đên đây từ lúc nào, mạnh mẽ kéo Hải Nghi vào trong ngực, cánh tay hữu lực nắm chặt eo cô. Đôi mắt sắc bén nhìn qua tình hình trước mắt, cô nhỏ này đúng là một “cơn sốt”, mới vào trường vài tiếng đồng hồ đã gây nhiều chuyện phiền phức thế này.
Hải Nam xuất hiện như một vương tử cao ngạo giữ khư khư đồ của mình, bất luận kẻ nào cũng không được đụng tới.
-Vợ à, chúng ta mới đính hôn chưa được hai ngày, em định cho tôi cắm 112 cái sừng sao? Hửm?
Khi nói ánh mắt cứ nhìn Hải Nghi như chờ đợi câu trả lời. Hải Nghi nhìn đến gương mặt anh tuấn của hắn, thấy hai mắt hắn có cái gì đó rất lạ, như là sợ hãi, cũng có gì đó rất tàn nhẫn, điều đó làm cô hoảng sợ.
-Ai… ai là vợ anh!
-Hì hì, tại cái danh xưng vợ chưa cưới dài quá, nói ra thật phiền phức, cho nên “tĩnh lược” nó đi, nhưng không làm thay đổi ý nghĩa thực sự của nó, rất ngắn gọn phải không?
Hải Nam đáng yêu trưng ra gương mặt biết học hỏi, còn cười nịnh bợ, khiến Hải Nghi không nắm bắt được con người hắn, thật không biết xấu hổ mà, cô là vợ hắn khi nào. Nhưng nhìn gương mặt đáng yêu cửa hắn, máu “cà rồng” trong người Hải Nghi lại nổi lên, không nhịn được… nhéo hắn.
-Á… đau… vợ à em nhẹ tay.
Nghe tới đây Hải Nghi càng mạnh tay hơn, véo đến khuôn mặt hắn biến dạng.
-Hahaha… hahaha…thật đáng yêu.
Hải Nghi tốt bụng cho hắn một lời khen, nhìn gương mặt đỏ như trái cà chua của hắn, tâm tình cô tốt hơn rất nhiều. Hải Nam ngơ ngẩng nhìn gương mặt sáng ngời khi cười của cô, khi cô gái này cười không ngờ lại xinh đẹp đến thế.
Xung quanh đám nữ sinh nhìn đến biểu tình dễ thương này của Leader lạnh lùng thì hít một ngụm khí lạnh. Từ khi nào Leader của họ lại có bộ dáng này thế, khoa trương hơn có người còn chụp hình lại nhằm ghi lại “dấu ấn lịch sử” quan trọng này.
Đúng lúc này có một giọng nói vang lên.
-Anh chàng thứ 113… Trần Vũ Hải Nam đại thiếu gia tập đoàn Trần Gia… tội nghiệp…
Từ trong đám đông, cô gái mặt váy trắng đi ra, trên tay còn cầm một quyển sổ dày cộm, vừa đi vừa ghi ghi chép chép. Dường như rất chuyên chú, rồi thản nhiên đưa máy ảnh đeo sẵn trên cổ, hướng hai người kia làm cái… tách…
-Ok, có hình rồi…
Tấm ảnh được đưa ra nhanh chóng. Cô gái mặc váy trắng, lấy ra keo trong túi rồi thản nhiên dán ảnh lên Album của mình.
Trình tự thật suôn sẻ, thật tự nhiên, cứ như cô đã rất quen làm công việc này thì phải. =.=” p.s: Chứ gì nữa, đã làm rất nhiều lần rồi.
Jack nảy giờ đứng yên, nhìn thấy cô gái này thì tiến lên lầm bầm.
-White, em thật chậm chạp.
Cô nàng không thèm nhìn Jack, ai bảo hắn qua cầu rút ván, cô cho hắn biết Hải Nghi ở đâu rồi thì hắn bỏ cô, một mình đi tìm người đẹp. Tức chết cô.
White hướng Hải Nghi nháy mắt máy cái, rồi nhìn đến chàng trai bên cạnh bạn tốt, hét toáng lên.
-A… Jerry thân mến, 113 này của cậu rất đáng yêu nha, còn biết đỏ mặt rất thú vị.
Hải Nam không hiểu sao cực kì dị ứng với “113” này. Hắn không hiểu cho lắm, nên nhìn Hải Nghi đang âm thầm cười trong bụng hỏi.
-113?
Hải Nghi nhìn hai chân mày hắn chau lại, ánh mắt tò mò nhìn cô. Trong lòng Hải Nghi mặc dù rất muốn cười nhưng vẫn gắng kìm chế, phải giữ hình tượng trước dân chúng. Cô đánh mắt sang White nhưng vẫn không nói gì làm Hải Nam một bụng thắc mắc không cách nào giải tỏa
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.