Chương 36: CHẾT TIỆT!! SONG NHI, RỐT CUỘC EM ĐANG Ở ĐÂU?
Tiểu Ngư Nhi
26/05/2016
10:00 PM
Biệt Thự Trần Thị
“G-rừm”
Bạch Dương mệt mỏi phi chiếc xe mô tô phân phối lớn vào trong biệt thự, đôi mắt trở về trạng thái lạnh lùng mà lãnh đạm ném cho quản gia chiếc mũ và chiều khóa xe, sau đó cũng nhanh chóng bước chân vào bên trong biệt thự, thong thả rút di động ra định ý gọi cho Song Tử, có lẽ hôm nay hắn đã sơ ý để Song nhi giận dỗi, nếu bây giờ Song Tử chưa ngủ, ý nhiều hắn cũng có thể nhắc nhở cô ngủ sớm và tiện thể cũng giải hòa luôn.
Chậc, cô nàng hay giận dỗi.
Trong đầu vô thức đã hiện lên hình ảnh Song tử xinh đẹp, hồn nhiên mà hắn yêu, phút chốc, khóe môi Bạch Dương nhếch lên một đường hạnh phúc.
Nhàn nhã, hắn bấm nhanh một dãy số lên màn hình di động, rất quen thuộc, rất thư thái.
Chợt……
Phía bên kia đầu dây……
– [ “Thuê bao quý khách vừa gọi, hiện đang ngồi hát vu vơ, vẻ mặt ngây thơ, giả vờ không nghe máy!! Tút….”]
Bạch Dương ngỡ ngàng, hàng lông mày bất giác bực bội mà cau lại, bàn tay vô thức lại dùng lực siết chặt lấy chiếc di động, đôi mắt lãnh băng nhàn nhạt….
Hắn biết, hiện giờ, Song Tử có thể là đã ngủ rồi.
Nhưng…..có một điều…..
Cô ấy……sao lại tắt máy?? Trước giờ hắn chưa từng thấy Song Nhi tắt máy?
Mà cũng căn bản…..Song Tử là người công chúng, là một siêu sao. Đã là một siêu sao, bất kì chuyện gì cũng có thể xảy đến, vậy nên, trước nay Song Tử cũng chả bao giờ tắt máy khi đi ngủ cả.
Có thể…..Có thể là máy Song nhi bị hết pin? hay gì đó đại loại như vậy….
Chậc…..Bạch Đương đột ngột lại thấy lo lắng quá…..
Hắn không biết, hiện giờ Song Tử đang ở đâu, đang làm gì, đang ở với ai cả…..Hắn quả thực là……Không biết!!
“Cạch”
Bất chợt…….
Bên trong biệt thự, nơi tầng lầu số 2, một căn phòng đẹp mắt hướng thẳng phía cầu thang bất chợt lại bật mở…..
Từ nơi đó, một người con trai chậm rãi thong thả bước ra, dáng vẻ anh tuấn, phong lưu đa tình, sống mũi cao thẳng, khoác trên mình là chiếc áo nỉ thật nam tính, chiếc quần caki nam vàng mustard điểm thêm phần nổi bật, lẳng lặng bước từng bước lạnh lùng xuống từng bậc thang, đôi mắt sắc bén hướng thẳng đến Bạch Dương, kính cẩn mở trước một lời nói âm trầm, bình tĩnh :
– “Dương lão đại, có chuyện gì sao?”
Trần Phong Bạch Dương hơi vươn người về phía trước, lười nhác vỗ vỗ lên phần vai hơi tê vì mệt mỏi của mình, đôi mắt sắt đá chỉ khẽ liếc về nam tử đang bước đến, giọng nói lạnh lùng vang lên điềm đạm mà lại có phần đang bất an trong đáy lòng….:
– “Ngạo Thiên, Liên hệ và tìm ra số của biệt thự thứ hai của Tôn Thị trên đường X, số 15!!”.
Giứt lời, không ngần ngại chờ thêm lời đáp, Bạch Dương lập tức đã xoay người bước nhanh đến quầy bếp, lãnh đạm tự thưởng cho mình một tách cafe nóng, bàn tay cứng cáp thản nhiên quăng di động sang một góc.
Tuy vậy, tận đáy mắt Dương ca lại đang cơ hồ như một cơn sóng liên tục cuộn lên từng cơn mạnh mẽ, tàn bạo.Sự lo lắng trong lòng Bạch Dưn[g vẫn mãi không thể nguôi ngoai….
Khác biệt với Bạch Dương, từng cử chỉ của Ngự Ngạo Thiên lại vô cùng cẩn thận, phút chốc đã tìm hiểu được số điện thoại nhà của căn biệt thự Tôn Thị…Cũng phải mà thôi, mệnh lệnh của Dương Lão Đại, trước nay giới Mafia Ngầm của Trần Thị chả ai có đủ khả năng để cãi lại bất kì mệnh lệnh nào của Bạch Dương.
Đơn giản, một khi đã cãi lại lời của Trần Phong Bạch Dương, người trong giới, chết không toàn mạng.
#P/s : nhớ lại nhé cả nhà, phần đầu giới thiệu nhân vật thì Bạch Dương nắm đầu Mafia ngầm của Trần Thị nhé ^^ nếu bạn nào k nhớ có thể xem lại ạ <3
“Reng……Reng…..”
Đột ngột……..Di động của Bạch Dương bất ngờ reo lên từng hồi chuông gấp gáp, giật mình, đôi mắt lãnh đạm của Bạch Dương đảo ra phía chiếc di động đang nằm trên mặt bàn, hàng lông mày cau lại,là một số máy lạ, Dương ca lạnh lùng đặt tách cafe nóng ấm thơm phức sang một bên, chậm rãi cầm di động mà bấm lướt qua màn hình, giọng nói thật thong thả vang lên nhàn nhã :
– “Alo, Trần Phong Bạch Dương xin nghe!!”
– [ “Xin chào cậu chủ Trần, ta là Tôn Phu Nhân, mẹ của Tôn Nguyệt Song Tử!! Ta muốn hỏi cậu, khi nào Song Tử sẽ về?? Cậu cảm phiền có thể đưa Song nhi về sớm hơn được không, hiện giờ ta đang đứng trước biệt thự của con bé!!”]
Bất ngờ, phía đầu dây bên kia vang lên là một người phụ nữ ôn nhu, dịu dàng…..
Nhưng…….
“Đoàng……..Xẹt”
Một tiếng sét lớn giữa trời quang…..Bạch Dương cơ hồ chết lặng trên sàn, bàng hoàng như không tin vào những gì vừa nghe…..gì? gì chứ?? Song Tử……..
Song tử……..
Hắn đã đưa cô ấy về từ bắt đầu chập tối rồi mà?? Sao…..sao bây giờ Tôn phu nhân lại hỏi hắn đưa Song nhi về hay chưa cơ chứ??
Hắn………không hiểu.
– “Tôn….Tôn phu nhân? Cô…..Cô có nhầm lẫn gì không ạ?? Song Tử chưa về đến nhà hay sao?” Thật bình tĩnh, Bạch Dương cố gắng kiên nhẫn hỏi lật lại một lần nữa, cơ hồ thanh âm lại trở lên run rẩy, đáy mắt đã mất đi một phần sự bình tĩnh, hắn đang sợ….thực chất là đang rất sợ……….
Bạch Dương……lúc này……..hắn chỉ mong rằng……Song Tử đã trở về, đã trở về hoàn toàn bình an……Có thể, Tôn phu nhân không thấy. Có thể vậy.
Cư nhiên…..đầu dây bên kia dường như lại biến thành một vẻ lo lắng, sợ hãi và mất đi bình tĩnh…….Tôn Phu nhân bàng hoàng cau mày, đáy mắt lạnh lùng cơ hồ trở thành một vẻ run rẩy tê dại, giọng nói nhẹ nhàng mà sợ hãi vang lên :
– “Cậu…..cậu đang nói gì thế?? Quản lý của con bé nói Song nhi đi học từ sáng đến giờ chưa từng trở về…..tôi nghĩ rằng con bé đi cùng cậu……..”
Bất giác…..nghe giứt đi lời nói run rẩy của Tôn phu nhân…..tâm tư Bạch Dương đã hoàn toàn trở đến với sự hoảng loạn, di động Song Tử cư nhiên lại không thể liên lạc, bây giờ Dương ca lại còn nhận được tin rằng….Song Tử…..biến mất?
Chuyện này…..rốt cuộc……là thế nào đây?
– “T…Tôn phu nhân……trước hết phải tìm ra Song Tử!! Cháu không hề đưa Song nhi đi đâu tối nay cả, từ chập tối cô ấy đã trở về rồi ạ….”
Từng từ….từng từ….phát ra từ cổ họng khô khan của Bạch Dương rất nhanh chóng, rất gấp gáp……Giứt đi lời nói, hắn lập tức cúp máy lạnh lùng…..Đôi chân cư hồ run rẩy vô cùng, đôi mắt sắt đá từ lúc nào đã hướng thẳng đến Ngự Ngạo Thiên tựa như hàng ngàn mũi dao nguy hiểm……
Thanh âm đanh thép, hoảng loạn, tựa như đang hét lên…..Bạch Dương trừng mắt lên giận dữ, lạnh lùng ra lệnh tựa như một lần từ cõi chết, cơ hồ như đang hét lên…..
– “NGỰ NGẠO THIÊN, hạ lệnh xuống cho tôi, truy tìm tiểu thư Tôn Nguyệt Song Tử của Tôn Thị, trong vòng 4 tiếng, nếu không tìm ra tung tích của cô ấy, tôi diệt hết các người!!!!!!!!”
Giứt lời, Trần Phong Bạch Dương kích động lao thẳng ra khỏi căn biệt thự phồn hoa tráng lệ, đáy mắt dâng lên là một cảm xúc vô cùng hỗn loạn, hàng loạt cảm xúc sợ hãi…..ngột ngạt….khó thở….sợ hãi…….
Giựt lấy chìa khóa xe và mũ bảo hiểm từ tay bác quản gia, không chậm chễ thêm một giây một phút, lao thẳng lên chiếc mô tô phân phối lớn, Bạch Dương cấp bách lao thẳng ra bên ngoài….sợ hãi……lo lắng……hoảng loạn………
Hiện tại………
……Bạch Dương bắt buộc phải đến bất kì nơi nào…..có thể……nơi nào có thể có sự xuất hiện của Song Tử……tất cả…….
Bất giác…….Chiếc xe mô tô của Bạch Dương vô thức lại có phần giảm nhẹ tốc độ…..
Dừng lại một bên ven đường…..
Nhanh chóng……Lại 1 lần nữa……Bạch Dương lãnh đạm rút di động….bấm nhanh những dòng chữ nhỏ nhắn trên màn hình…..cố gắng rút lại sự bình tĩnh…..thật bình tĩnh……
Bạch Dương đã bấm vào nút….”Gửi nhóm”…….
Kiên nhẫn…..hiện giờ, Bạch Dương đã vô cùng gắng gượng sự kiên nhẫn……sự bình tĩnh…..
Bỏ lại di động vào túi…..Bạch Dương trở lại với ánh mắt sắt đá…….lạnh lẽo, hướng thẳng đến con đường lớn về đêm….nhanh chóng, Dương ca nắm chặt vào tay lái, gia tăng tốc độ cực điểm, phóng nhanh trên con đường mát lạnh về đêm……lạnh lẽo…..âm u…….
Chết tiệt!! Song nhi, rốt cuộc em đang ở đâu?
Khu Rừng Phía Tây
Một chiếc xe Toyota hạng sang với màu đen mập mờ ẩn hiện trong đêm tối…..mờ mịt….bí ẩn…..Tốc độ tăng dần……chiếc xe phi thẳng lên dốc núi cao khúc khuỷu……tràn ngập là sỏi đá…..ầm thầm…..lạnh lẽo……..
Chiếc Toyota dừng lại……lẳng lặng dừng lại trước một căn nhà gỗ láng bóng….có lẽ….chỉ là mới được xây dựng gần đây…..xung quanh……..
Tràn ngập là những người canh gác kĩ lưỡng…..kín đáo……cẩn mật……..
“Cạch”
Nhẹ nhàng, mềm mại…..Cánh cửa dịu dàng bật mở.
Một gót dày thong thả đặt xuống nền đất đá xói mòn……cũng từ đó…..từ bên trong đã thoang thoảng bay ra một mùi hương quyến rũ, sang trọng….mùi hương đó….một mùi hương của sự giàu có…..của tiền bạc……của những người phụ nữ có nhan sắc……nhãn hiệu nước hoa nổi tiếng và tinh tế Valentino Rock In Rose…..
Nổi bật…….người con gái nổi bật với một mùi hương quý phái đó cuối cùng cũng đã bước xuống, đôi mắt to tròn xanh dương đẹp đẽ lạnh lùng liếc nhìn một lượt khung cảnh xung quanh….
Trong màn đêm màu đen mập mờ…..mù mịt……người con gái đó lại càng thêm một nét tinh tế…..vận trên mình là chiếc đầm xòe vintage cổ bé đính nút sang trọng với thiết kế nhẹ nhàng, nữ tính…..một chiếc đầm trắng thật thanh thoát, trang nhã tôn thêm dáng vẻ mềm mại, dịu dàng của cô ta…..là cô ta……Vương Nhu.
Vương Nhu…….người con gái nổi tiếng với sắc đẹp thanh tú, dịu dàng….người con gái mang dòng máu của Mafia…..
“Cộp”
Lẳng lặng đá gót, đôi mắt….đôi mắt của Vương Nhu xanh biếc…lại mang theo cả một màu bạc có chút đượm buồn tựa như muốn hút lấy linh hồn của những kẻ xấu số nhìn vào đôi mắt của cô, mang một mị lực đáng sợ khiến cho mọi tên đàn ông nhìn vào mà khó lòng rời khỏi được……..Mái tóc màu nâu mềm mượt phủ lên khuôn mặt thon dài cùng cái mũi cao kết hợp với đôi mắt ấy mang thêm chút lạnh lùng….bí ẩn…..khẽ khàng…..nhẹ nhàng…..
“K…ét”
Cánh cửa gỗ khó khăn mở ra…..một người đàn ông trẻ tuổi mặc âu phục, đeo kính đen, khuôn mặt vô cùng lạnh lùng, kính cẩn mở cửa cho người con gái đó bước vào…..
Là Vương Nhu. Vương Nhu.
Hết chap 36…………
#Tiểu_Ngư_Nhi
Biệt Thự Trần Thị
“G-rừm”
Bạch Dương mệt mỏi phi chiếc xe mô tô phân phối lớn vào trong biệt thự, đôi mắt trở về trạng thái lạnh lùng mà lãnh đạm ném cho quản gia chiếc mũ và chiều khóa xe, sau đó cũng nhanh chóng bước chân vào bên trong biệt thự, thong thả rút di động ra định ý gọi cho Song Tử, có lẽ hôm nay hắn đã sơ ý để Song nhi giận dỗi, nếu bây giờ Song Tử chưa ngủ, ý nhiều hắn cũng có thể nhắc nhở cô ngủ sớm và tiện thể cũng giải hòa luôn.
Chậc, cô nàng hay giận dỗi.
Trong đầu vô thức đã hiện lên hình ảnh Song tử xinh đẹp, hồn nhiên mà hắn yêu, phút chốc, khóe môi Bạch Dương nhếch lên một đường hạnh phúc.
Nhàn nhã, hắn bấm nhanh một dãy số lên màn hình di động, rất quen thuộc, rất thư thái.
Chợt……
Phía bên kia đầu dây……
– [ “Thuê bao quý khách vừa gọi, hiện đang ngồi hát vu vơ, vẻ mặt ngây thơ, giả vờ không nghe máy!! Tút….”]
Bạch Dương ngỡ ngàng, hàng lông mày bất giác bực bội mà cau lại, bàn tay vô thức lại dùng lực siết chặt lấy chiếc di động, đôi mắt lãnh băng nhàn nhạt….
Hắn biết, hiện giờ, Song Tử có thể là đã ngủ rồi.
Nhưng…..có một điều…..
Cô ấy……sao lại tắt máy?? Trước giờ hắn chưa từng thấy Song Nhi tắt máy?
Mà cũng căn bản…..Song Tử là người công chúng, là một siêu sao. Đã là một siêu sao, bất kì chuyện gì cũng có thể xảy đến, vậy nên, trước nay Song Tử cũng chả bao giờ tắt máy khi đi ngủ cả.
Có thể…..Có thể là máy Song nhi bị hết pin? hay gì đó đại loại như vậy….
Chậc…..Bạch Đương đột ngột lại thấy lo lắng quá…..
Hắn không biết, hiện giờ Song Tử đang ở đâu, đang làm gì, đang ở với ai cả…..Hắn quả thực là……Không biết!!
“Cạch”
Bất chợt…….
Bên trong biệt thự, nơi tầng lầu số 2, một căn phòng đẹp mắt hướng thẳng phía cầu thang bất chợt lại bật mở…..
Từ nơi đó, một người con trai chậm rãi thong thả bước ra, dáng vẻ anh tuấn, phong lưu đa tình, sống mũi cao thẳng, khoác trên mình là chiếc áo nỉ thật nam tính, chiếc quần caki nam vàng mustard điểm thêm phần nổi bật, lẳng lặng bước từng bước lạnh lùng xuống từng bậc thang, đôi mắt sắc bén hướng thẳng đến Bạch Dương, kính cẩn mở trước một lời nói âm trầm, bình tĩnh :
– “Dương lão đại, có chuyện gì sao?”
Trần Phong Bạch Dương hơi vươn người về phía trước, lười nhác vỗ vỗ lên phần vai hơi tê vì mệt mỏi của mình, đôi mắt sắt đá chỉ khẽ liếc về nam tử đang bước đến, giọng nói lạnh lùng vang lên điềm đạm mà lại có phần đang bất an trong đáy lòng….:
– “Ngạo Thiên, Liên hệ và tìm ra số của biệt thự thứ hai của Tôn Thị trên đường X, số 15!!”.
Giứt lời, không ngần ngại chờ thêm lời đáp, Bạch Dương lập tức đã xoay người bước nhanh đến quầy bếp, lãnh đạm tự thưởng cho mình một tách cafe nóng, bàn tay cứng cáp thản nhiên quăng di động sang một góc.
Tuy vậy, tận đáy mắt Dương ca lại đang cơ hồ như một cơn sóng liên tục cuộn lên từng cơn mạnh mẽ, tàn bạo.Sự lo lắng trong lòng Bạch Dưn[g vẫn mãi không thể nguôi ngoai….
Khác biệt với Bạch Dương, từng cử chỉ của Ngự Ngạo Thiên lại vô cùng cẩn thận, phút chốc đã tìm hiểu được số điện thoại nhà của căn biệt thự Tôn Thị…Cũng phải mà thôi, mệnh lệnh của Dương Lão Đại, trước nay giới Mafia Ngầm của Trần Thị chả ai có đủ khả năng để cãi lại bất kì mệnh lệnh nào của Bạch Dương.
Đơn giản, một khi đã cãi lại lời của Trần Phong Bạch Dương, người trong giới, chết không toàn mạng.
#P/s : nhớ lại nhé cả nhà, phần đầu giới thiệu nhân vật thì Bạch Dương nắm đầu Mafia ngầm của Trần Thị nhé ^^ nếu bạn nào k nhớ có thể xem lại ạ <3
“Reng……Reng…..”
Đột ngột……..Di động của Bạch Dương bất ngờ reo lên từng hồi chuông gấp gáp, giật mình, đôi mắt lãnh đạm của Bạch Dương đảo ra phía chiếc di động đang nằm trên mặt bàn, hàng lông mày cau lại,là một số máy lạ, Dương ca lạnh lùng đặt tách cafe nóng ấm thơm phức sang một bên, chậm rãi cầm di động mà bấm lướt qua màn hình, giọng nói thật thong thả vang lên nhàn nhã :
– “Alo, Trần Phong Bạch Dương xin nghe!!”
– [ “Xin chào cậu chủ Trần, ta là Tôn Phu Nhân, mẹ của Tôn Nguyệt Song Tử!! Ta muốn hỏi cậu, khi nào Song Tử sẽ về?? Cậu cảm phiền có thể đưa Song nhi về sớm hơn được không, hiện giờ ta đang đứng trước biệt thự của con bé!!”]
Bất ngờ, phía đầu dây bên kia vang lên là một người phụ nữ ôn nhu, dịu dàng…..
Nhưng…….
“Đoàng……..Xẹt”
Một tiếng sét lớn giữa trời quang…..Bạch Dương cơ hồ chết lặng trên sàn, bàng hoàng như không tin vào những gì vừa nghe…..gì? gì chứ?? Song Tử……..
Song tử……..
Hắn đã đưa cô ấy về từ bắt đầu chập tối rồi mà?? Sao…..sao bây giờ Tôn phu nhân lại hỏi hắn đưa Song nhi về hay chưa cơ chứ??
Hắn………không hiểu.
– “Tôn….Tôn phu nhân? Cô…..Cô có nhầm lẫn gì không ạ?? Song Tử chưa về đến nhà hay sao?” Thật bình tĩnh, Bạch Dương cố gắng kiên nhẫn hỏi lật lại một lần nữa, cơ hồ thanh âm lại trở lên run rẩy, đáy mắt đã mất đi một phần sự bình tĩnh, hắn đang sợ….thực chất là đang rất sợ……….
Bạch Dương……lúc này……..hắn chỉ mong rằng……Song Tử đã trở về, đã trở về hoàn toàn bình an……Có thể, Tôn phu nhân không thấy. Có thể vậy.
Cư nhiên…..đầu dây bên kia dường như lại biến thành một vẻ lo lắng, sợ hãi và mất đi bình tĩnh…….Tôn Phu nhân bàng hoàng cau mày, đáy mắt lạnh lùng cơ hồ trở thành một vẻ run rẩy tê dại, giọng nói nhẹ nhàng mà sợ hãi vang lên :
– “Cậu…..cậu đang nói gì thế?? Quản lý của con bé nói Song nhi đi học từ sáng đến giờ chưa từng trở về…..tôi nghĩ rằng con bé đi cùng cậu……..”
Bất giác…..nghe giứt đi lời nói run rẩy của Tôn phu nhân…..tâm tư Bạch Dương đã hoàn toàn trở đến với sự hoảng loạn, di động Song Tử cư nhiên lại không thể liên lạc, bây giờ Dương ca lại còn nhận được tin rằng….Song Tử…..biến mất?
Chuyện này…..rốt cuộc……là thế nào đây?
– “T…Tôn phu nhân……trước hết phải tìm ra Song Tử!! Cháu không hề đưa Song nhi đi đâu tối nay cả, từ chập tối cô ấy đã trở về rồi ạ….”
Từng từ….từng từ….phát ra từ cổ họng khô khan của Bạch Dương rất nhanh chóng, rất gấp gáp……Giứt đi lời nói, hắn lập tức cúp máy lạnh lùng…..Đôi chân cư hồ run rẩy vô cùng, đôi mắt sắt đá từ lúc nào đã hướng thẳng đến Ngự Ngạo Thiên tựa như hàng ngàn mũi dao nguy hiểm……
Thanh âm đanh thép, hoảng loạn, tựa như đang hét lên…..Bạch Dương trừng mắt lên giận dữ, lạnh lùng ra lệnh tựa như một lần từ cõi chết, cơ hồ như đang hét lên…..
– “NGỰ NGẠO THIÊN, hạ lệnh xuống cho tôi, truy tìm tiểu thư Tôn Nguyệt Song Tử của Tôn Thị, trong vòng 4 tiếng, nếu không tìm ra tung tích của cô ấy, tôi diệt hết các người!!!!!!!!”
Giứt lời, Trần Phong Bạch Dương kích động lao thẳng ra khỏi căn biệt thự phồn hoa tráng lệ, đáy mắt dâng lên là một cảm xúc vô cùng hỗn loạn, hàng loạt cảm xúc sợ hãi…..ngột ngạt….khó thở….sợ hãi…….
Giựt lấy chìa khóa xe và mũ bảo hiểm từ tay bác quản gia, không chậm chễ thêm một giây một phút, lao thẳng lên chiếc mô tô phân phối lớn, Bạch Dương cấp bách lao thẳng ra bên ngoài….sợ hãi……lo lắng……hoảng loạn………
Hiện tại………
……Bạch Dương bắt buộc phải đến bất kì nơi nào…..có thể……nơi nào có thể có sự xuất hiện của Song Tử……tất cả…….
Bất giác…….Chiếc xe mô tô của Bạch Dương vô thức lại có phần giảm nhẹ tốc độ…..
Dừng lại một bên ven đường…..
Nhanh chóng……Lại 1 lần nữa……Bạch Dương lãnh đạm rút di động….bấm nhanh những dòng chữ nhỏ nhắn trên màn hình…..cố gắng rút lại sự bình tĩnh…..thật bình tĩnh……
Bạch Dương đã bấm vào nút….”Gửi nhóm”…….
Kiên nhẫn…..hiện giờ, Bạch Dương đã vô cùng gắng gượng sự kiên nhẫn……sự bình tĩnh…..
Bỏ lại di động vào túi…..Bạch Dương trở lại với ánh mắt sắt đá…….lạnh lẽo, hướng thẳng đến con đường lớn về đêm….nhanh chóng, Dương ca nắm chặt vào tay lái, gia tăng tốc độ cực điểm, phóng nhanh trên con đường mát lạnh về đêm……lạnh lẽo…..âm u…….
Chết tiệt!! Song nhi, rốt cuộc em đang ở đâu?
Khu Rừng Phía Tây
Một chiếc xe Toyota hạng sang với màu đen mập mờ ẩn hiện trong đêm tối…..mờ mịt….bí ẩn…..Tốc độ tăng dần……chiếc xe phi thẳng lên dốc núi cao khúc khuỷu……tràn ngập là sỏi đá…..ầm thầm…..lạnh lẽo……..
Chiếc Toyota dừng lại……lẳng lặng dừng lại trước một căn nhà gỗ láng bóng….có lẽ….chỉ là mới được xây dựng gần đây…..xung quanh……..
Tràn ngập là những người canh gác kĩ lưỡng…..kín đáo……cẩn mật……..
“Cạch”
Nhẹ nhàng, mềm mại…..Cánh cửa dịu dàng bật mở.
Một gót dày thong thả đặt xuống nền đất đá xói mòn……cũng từ đó…..từ bên trong đã thoang thoảng bay ra một mùi hương quyến rũ, sang trọng….mùi hương đó….một mùi hương của sự giàu có…..của tiền bạc……của những người phụ nữ có nhan sắc……nhãn hiệu nước hoa nổi tiếng và tinh tế Valentino Rock In Rose…..
Nổi bật…….người con gái nổi bật với một mùi hương quý phái đó cuối cùng cũng đã bước xuống, đôi mắt to tròn xanh dương đẹp đẽ lạnh lùng liếc nhìn một lượt khung cảnh xung quanh….
Trong màn đêm màu đen mập mờ…..mù mịt……người con gái đó lại càng thêm một nét tinh tế…..vận trên mình là chiếc đầm xòe vintage cổ bé đính nút sang trọng với thiết kế nhẹ nhàng, nữ tính…..một chiếc đầm trắng thật thanh thoát, trang nhã tôn thêm dáng vẻ mềm mại, dịu dàng của cô ta…..là cô ta……Vương Nhu.
Vương Nhu…….người con gái nổi tiếng với sắc đẹp thanh tú, dịu dàng….người con gái mang dòng máu của Mafia…..
“Cộp”
Lẳng lặng đá gót, đôi mắt….đôi mắt của Vương Nhu xanh biếc…lại mang theo cả một màu bạc có chút đượm buồn tựa như muốn hút lấy linh hồn của những kẻ xấu số nhìn vào đôi mắt của cô, mang một mị lực đáng sợ khiến cho mọi tên đàn ông nhìn vào mà khó lòng rời khỏi được……..Mái tóc màu nâu mềm mượt phủ lên khuôn mặt thon dài cùng cái mũi cao kết hợp với đôi mắt ấy mang thêm chút lạnh lùng….bí ẩn…..khẽ khàng…..nhẹ nhàng…..
“K…ét”
Cánh cửa gỗ khó khăn mở ra…..một người đàn ông trẻ tuổi mặc âu phục, đeo kính đen, khuôn mặt vô cùng lạnh lùng, kính cẩn mở cửa cho người con gái đó bước vào…..
Là Vương Nhu. Vương Nhu.
Hết chap 36…………
#Tiểu_Ngư_Nhi
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.