Hôn Ước Hào Môn: Vợ Yêu Bé Nhỏ Của Đại Thúc
Chương 29: Anh ta có tin không?
Tần Tích
28/04/2016
Tần Tích nổi cáu, hai tay khoanh trước ngực, từ trên cao nhìn xuống cô ta,
"Này, tôi nói cô quá không nói đạo lý rồi đấy. Mặc dù con gái ngẫu nhiên gây sự là đáng yêu, nhưng đáng tiếc tôi không phải là bạn trai của cô."
"Cô là người xấu, tôi không cần nói đạo lý với cô, oa oa oa..." Triệu Tử Diên còn ngắt cánh tay của mình vài cái ngay trước mặt Tần Tích, làn da mềm mại của cô ta rất nhanh liền hồng mấy chỗ, sau đó dương dương đắc ý nhìn Tần Tích, "Tôi phải nói cho anh Mộ Nghiêm biết cô đánh tôi, đây là chứng cớ. Nếu anh Mộ Nghiêm biết cô độc ác như vậy, nhất định sẽ không thích cô nữa."
Cuối cùng Tần Tích cũng biết cái gì gọi là trợn mắt nói dối, cô cho rằng Cố Mộ Nghiêm đã là cực phẩm, không nghĩ tới hôm nay còn đụng phải một người sáng lập ra cực phẩm.
Vốn Tần Tích ước gì có thể thoát khỏi Cố Mộ Nghiêm, nhưng bị cô ta quấy rối như vậy, hết lần này tới lần khác không muốn để cô dễ chịu, cố ý kích thích cô.
"Tôi nói cho cô biết, Cố Mộ Nghiêm tuyệt đối sẽ không cưới cô, bởi vì. . ." Tần Tích cố ý kéo dài, quả nhiên Triệu Tử Diên sốt ruột khó nhịn mà hỏi, "Bởi vì cái gì? Chẳng lẽ cô biết yêu thuật?"
"Bởi vì. . ." Tần Tích dịu dàng sờ sờ bụng, "Nơi này có dòng máu nhà họ Cố, cô cho rằng nhà họ Cố sẽ để con cháu ruột của mình lưu lạc bên ngoài, để cô vào cửa sao?"
"Không thể nào, anh Mộ Nghiêm không chạm vào phụ nữ." Triệu Tử Diên không chút suy nghĩ liền bật thốt ra, "Lúc trước tôi dùng các loại biện pháp, anh Mộ Nghiêm cũng không chạm vào tôi, làm sao anh ấy có thể chạm vào cô."
Nói xong, đột nhiên Triệu Tử Diên liền hối hận, hận không thể cắn rớt đầu lưỡi của mình, Tần Tích cũng rất kinh ngạc, không phải chứ, Cố Mộ Nghiêm thế nhưng làm Liễu Hạ Huệ, người đẹp trước mặt, thế nhưng không hề bị lay động, chẳng lẽ anh ta thật sự có bệnh khó nói?
Cố Mộ Nghiêm từ trên cầu thang đi xuống, vừa mới nghe được đoạn nói chuyện của hai người, bước chân dừng một chút, sau đó sắc mặt hơi có chút u ám.
Gò má của Triệu Tử Diên đỏ bừng, cảm thấy mất mặt, nhưng thấy Tần Tích sửng sốt, lập tức lại dương dương đắc ý nói, "Cô gạt tôi có phải không, trong bụng của cô hoàn toàn không có đứa bé, còn phải nói là cô dùng chiêu này để lừa anh Mộ Nghiêm cưới cô, hừ, tôi phải vạch trần cô ra."
Tần Tích cũng không ngăn cản, mà là nhìn cô ta nói, "Cô xác định cô muốn tự rước nhục nhã?"
"Lời này của cô là có ý gì?" Triệu Tử Diên dừng bước lại.
"Cố Mộ Nghiêm không phải không chạm vào phụ nữ, chỉ là không muốn chạm vào cô mà thôi. Như vậy cô đã hiểu chưa?"
Triệu Tử Diên cực kỳ giận dữ, quát về phía cô, "Cô nói bậy, cô nói bậy."
Tần Tích thấy hốc mắt của cô ta cũng đã hồng lên, một bộ dáng thật uất ức muốn khóc, cảm thấy cũng kích thích cô ta không sai biệt lắm, đột nhiên, ánh mắt của cô rơi vào hình dáng sau lưng Triệu Tử Diên, Cố Mộ Nghiêm? Khi nào thì anh ta xuống đây, lời nói mới vừa rồi anh ta nghe được bao nhiêu?
Theo lời nói của Triệu Tử Diên, cô ta rất quen thuộc với Cố Mộ Nghiêm, Cố Mộ Nghiêm có thể cho rằng cô bắt nạt Triệu Tử Diên hay không, sẽ giúp Triệu Tử Diên trút giận?
Triệu Tử Diên cũng cảm nhận được ánh mắt của Tần Tích, xoay người liền nhìn thấy Cố Mộ Nghiêm, bỗng chốc nước mắt liền vỡ òa, nhào vào ngực Cố Mộ Nghiêm, giọng nói vô cùng uất ức, "Anh Mộ Nghiêm. . ."
Cố Mộ Nghiêm nhanh chóng tránh qua bên cạnh, cả người Triệu Tử Diên bổ nhào đến bên tường, mũi đụng vào tường, nước mắt lại mãnh liệt chảy ra, "Oa oa oa, đau quá. . ."
"Em không sao chứ." Cố Mộ Nghiêm khẽ nhíu mày.
Triệu Tử Diên khóc đến nức nở không ngừng, "Anh Mộ Nghiêm, không được cưới cô ta, cô ta là người xấu." Nói xong liền vung tay áo lên, "Anh xem, vừa rồi cô ta thừa dịp anh không có ở đây, còn lén nhéo em nữa."
Nói xong, ánh mắt còn đắc ý nhìn Tần Tích một cái, Tần Tích vội vàng nhìn về phía Cố Mộ Nghiêm, anh ta sẽ tin tưởng Triệu Tử Diên sao?
"Cô là người xấu, tôi không cần nói đạo lý với cô, oa oa oa..." Triệu Tử Diên còn ngắt cánh tay của mình vài cái ngay trước mặt Tần Tích, làn da mềm mại của cô ta rất nhanh liền hồng mấy chỗ, sau đó dương dương đắc ý nhìn Tần Tích, "Tôi phải nói cho anh Mộ Nghiêm biết cô đánh tôi, đây là chứng cớ. Nếu anh Mộ Nghiêm biết cô độc ác như vậy, nhất định sẽ không thích cô nữa."
Cuối cùng Tần Tích cũng biết cái gì gọi là trợn mắt nói dối, cô cho rằng Cố Mộ Nghiêm đã là cực phẩm, không nghĩ tới hôm nay còn đụng phải một người sáng lập ra cực phẩm.
Vốn Tần Tích ước gì có thể thoát khỏi Cố Mộ Nghiêm, nhưng bị cô ta quấy rối như vậy, hết lần này tới lần khác không muốn để cô dễ chịu, cố ý kích thích cô.
"Tôi nói cho cô biết, Cố Mộ Nghiêm tuyệt đối sẽ không cưới cô, bởi vì. . ." Tần Tích cố ý kéo dài, quả nhiên Triệu Tử Diên sốt ruột khó nhịn mà hỏi, "Bởi vì cái gì? Chẳng lẽ cô biết yêu thuật?"
"Bởi vì. . ." Tần Tích dịu dàng sờ sờ bụng, "Nơi này có dòng máu nhà họ Cố, cô cho rằng nhà họ Cố sẽ để con cháu ruột của mình lưu lạc bên ngoài, để cô vào cửa sao?"
"Không thể nào, anh Mộ Nghiêm không chạm vào phụ nữ." Triệu Tử Diên không chút suy nghĩ liền bật thốt ra, "Lúc trước tôi dùng các loại biện pháp, anh Mộ Nghiêm cũng không chạm vào tôi, làm sao anh ấy có thể chạm vào cô."
Nói xong, đột nhiên Triệu Tử Diên liền hối hận, hận không thể cắn rớt đầu lưỡi của mình, Tần Tích cũng rất kinh ngạc, không phải chứ, Cố Mộ Nghiêm thế nhưng làm Liễu Hạ Huệ, người đẹp trước mặt, thế nhưng không hề bị lay động, chẳng lẽ anh ta thật sự có bệnh khó nói?
Cố Mộ Nghiêm từ trên cầu thang đi xuống, vừa mới nghe được đoạn nói chuyện của hai người, bước chân dừng một chút, sau đó sắc mặt hơi có chút u ám.
Gò má của Triệu Tử Diên đỏ bừng, cảm thấy mất mặt, nhưng thấy Tần Tích sửng sốt, lập tức lại dương dương đắc ý nói, "Cô gạt tôi có phải không, trong bụng của cô hoàn toàn không có đứa bé, còn phải nói là cô dùng chiêu này để lừa anh Mộ Nghiêm cưới cô, hừ, tôi phải vạch trần cô ra."
Tần Tích cũng không ngăn cản, mà là nhìn cô ta nói, "Cô xác định cô muốn tự rước nhục nhã?"
"Lời này của cô là có ý gì?" Triệu Tử Diên dừng bước lại.
"Cố Mộ Nghiêm không phải không chạm vào phụ nữ, chỉ là không muốn chạm vào cô mà thôi. Như vậy cô đã hiểu chưa?"
Triệu Tử Diên cực kỳ giận dữ, quát về phía cô, "Cô nói bậy, cô nói bậy."
Tần Tích thấy hốc mắt của cô ta cũng đã hồng lên, một bộ dáng thật uất ức muốn khóc, cảm thấy cũng kích thích cô ta không sai biệt lắm, đột nhiên, ánh mắt của cô rơi vào hình dáng sau lưng Triệu Tử Diên, Cố Mộ Nghiêm? Khi nào thì anh ta xuống đây, lời nói mới vừa rồi anh ta nghe được bao nhiêu?
Theo lời nói của Triệu Tử Diên, cô ta rất quen thuộc với Cố Mộ Nghiêm, Cố Mộ Nghiêm có thể cho rằng cô bắt nạt Triệu Tử Diên hay không, sẽ giúp Triệu Tử Diên trút giận?
Triệu Tử Diên cũng cảm nhận được ánh mắt của Tần Tích, xoay người liền nhìn thấy Cố Mộ Nghiêm, bỗng chốc nước mắt liền vỡ òa, nhào vào ngực Cố Mộ Nghiêm, giọng nói vô cùng uất ức, "Anh Mộ Nghiêm. . ."
Cố Mộ Nghiêm nhanh chóng tránh qua bên cạnh, cả người Triệu Tử Diên bổ nhào đến bên tường, mũi đụng vào tường, nước mắt lại mãnh liệt chảy ra, "Oa oa oa, đau quá. . ."
"Em không sao chứ." Cố Mộ Nghiêm khẽ nhíu mày.
Triệu Tử Diên khóc đến nức nở không ngừng, "Anh Mộ Nghiêm, không được cưới cô ta, cô ta là người xấu." Nói xong liền vung tay áo lên, "Anh xem, vừa rồi cô ta thừa dịp anh không có ở đây, còn lén nhéo em nữa."
Nói xong, ánh mắt còn đắc ý nhìn Tần Tích một cái, Tần Tích vội vàng nhìn về phía Cố Mộ Nghiêm, anh ta sẽ tin tưởng Triệu Tử Diên sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.