Hôn Ước Hào Môn: Vợ Yêu Bé Nhỏ Của Đại Thúc

Chương 51: Chỉ số thông minh của cô gái này có vấn đề 2

Tần Tích

05/12/2016

Cố Mộ Nghiêm làm việc xong, vốn một đám lãnh đạo mời đi ăn cơm, nhưng lại bị anh khéo léo từ chối, bảo Vạn Kiệt thay anh đi, bởi vì Tần Tích ở nhà một mình nên anh có chút không yên lòng, dù sao cô cũng không phải là người an phận, vẫn phải giám sát chặt mới được.

Xe chạy được nửa đường, đột nhiên anh nhìn thấy ven đường xuất hiện một bóng dáng quen thuộc, lắc qua lắc lại, giống như người say, người này không phải là Tần Tích thì là ai.

Sẽ không cô gái kia ban ngày ban mặt mà vẫn đi uống rượu chứ, chết tiệt, nếu cô thật sự uống, xem anh thu thập cô thế nào.

Cố Mộ Nghiêm dừng xe, kéo cửa kính xe xuống gọi, "Tần Tích."

Bóng dáng của cô không dừng lại, cứ tiếp tục đi lên phía trước, Cố Mộ Nghiêm trầm mặt xuống xe, sải bước đi đến, bắt lấy bả vai của cô từ phía sau, "Em có chuyện gì vậy, gọi em em cũng không nghe. . ."

Nhưng khi mới vòng đến trước mặt cô, cả người cô liền ngã xuống, Cố Mộ Nghiêm hoảng sợ, vội vàng ôm lấy cô, trên mặt lo lắng, "Tần Tích. . ."

"Tôi thật khó chịu." Tần Tích ủy khuất không thôi.

Cố Mộ Nghiêm nhìn bộ dáng của cô cũng biết cô bị cảm nắng, ngu ngốc, mặt trời gắt như vậy không ngoan ngoãn ở nhà, chạy khắp nơi làm cái gì.

Sau khi ôm cô vào trong xe, Cố Mộ Nghiêm chạy đến tiệm thuốc gần đó mua thuốc hạ nhiệt, sau đó trở lại, "Này, uống thuốc đi."

Tần Tích tựa vào ghế, mơ mơ màng màng lắc đầu, "Tôi không uống thuốc."

Cố Mộ Nghiêm nhẫn nại dụ dỗ, "Uống thuốc liền không khó chịu nữa."

"Tôi không uống, tôi không uống." Tần Tích la ầm ĩ, chính là không chịu ngoan ngoãn phối hợp, môi mỏng của Cố Mộ Nghiêm mím lại, vừa định quát cô, lại nhìn thấy cô giống như chú chó nhỏ bị thương cúi đầu than thở, "Hu hu, đầu thật choáng váng, có phải tôi sắp chết rồi phải không?"

Nhìn thấy cô như vậy, vẻ giận dữ trong lòng Cố Mộ Nghiêm bỗng chốc liền bị chặn ở ngực, muốn trút ra nhưng lại trút ra không được, chỉ có thể không ngừng tự nói với mình ở trong lòng, cô bị bệnh, anh không thể so đo với cô.

"Uống thuốc liền không khó chịu nữa, ngoan uống đi." Từ lúc nào mà Cố Mộ Nghiêm anh phải nhẫn nhịn dụ dỗ người khác như vậy, từ trước tới giờ chỉ có người khác đến bợ đỡ anh.

Cố Mộ Nghiêm mở nắp, đưa tới bên môi cô, Tần Tích hé miệng theo bản năng, nhưng khi chất lỏng chảy vào miệng, cô phản xạ có điều kiện liền phun ra, hơn nữa không sai lệch phun toàn bộ vào mặt Cố Mộ Nghiêm, những giọt nước từ cằm của anh chảy vào áo sơ mi, nhuộm một mảng lớn.

"Tần Tích." Cố Mộ Nghiêm giận dữ hét lên.

Anh có lòng tốt như vậy, thế nhưng vì sao cô không biết tốt xấu.

Vốn đầu Tần Tích đang đau, đột nhiên bị quát, cả người hoảng sợ, mơ mơ màng màng mở mắt ra liền nhìn thấy mặt Cố Mộ Nghiêm, vẻ mặt hận không thể nuốt cô vào trong bụng, miệng cô mếu máo, khóc lên, "Hu hu hu. . ."

"Im miệng." Cô phạm lỗi, còn không biết xấu hổ mà khóc lóc, đừng tưởng rằng khóc thì anh có thể tha cho cô, lần này không thể không dạy dỗ cô thật tốt, sau này đỡ gặp phải cô hếch mũi lên mặt.

Nếu là ngày thường, Cố Mộ Nghiêm rống giận như vậy, chắc chắn Tần Tích sẽ im miệng ngay lập tức, nước mắt ủy khuất lởn vởn trong hốc mắt, nhưng hôm nay thân thể không thoải mái, đầu choáng váng, hoàn toàn không nghe theo lời nói của Cố Mộ Nghiêm.

"Cố Mộ Nghiêm, tên khốn kiếp." Tần Tích vừa khóc vừa lên án, "Anh chỉ biết bắt nạt tôi, hơn nữa vừa hung dữ vừa già, một chút lãng mạn cũng không có, số tôi thật là khổ mà. Hu hu hu. . ."

Cô bị bệnh sao? Anh sờ đầu cô rất bình thường, còn mắng người lợi hại như vậy.

Tần Tích khóc đến nước mắt nước mũi một mặt, Cố Mộ Nghiêm thô lỗ lau nước mắt trên mặt giúp cô, bất mãn nói, "Anh ta hung dữ là vì muốn tốt cho em, nếu em ngoan một chút, anh ta sẽ mắng em sao?"

Cô cho là anh rất thích mắng chửi người khác sao? Nếu không phải xem cô là vợ tương lai của anh, anh mới lười phải mắng cô.

"Tôi có chỗ nào không ngoan, rõ ràng anh ta chính là không bình thường, tôi nói cho anh biết, tốt nhất nên cách anh ta xa một chút, đến gần anh ta sẽ xui xẻo, anh xem tôi cũng sắp bị anh ta hại chết rồi." Tần Tích mơ hồ nói.

Đầu Cố Mộ Nghiêm đầy hắc tuyến, dụ dỗ hỏi, "Anh ta hại em như thế nào?"

"Anh ta buộc tôi làm chuyện xấu hổ, hơn nữa phía dưới của anh ta cất dấu một cây gậy, vừa lớn vừa cứng, không ngừng chọc tôi, thật là đau." Tần Tích bĩu môi, trên mặt vô cùng ủy khuất, "Cho nên tôi ghét anh ta."

Giây phút kia, Cố Mộ Nghiêm ngây ngốc tại chỗ, không biết nên phản ứng thế nào.

"Hơn nữa tôi lại không có sữa, anh ta còn bú mút tôi, anh nói xem anh ta có phải biến thái không. Đau chết mất." Tần Tích tức giận bất bình lên án nói.

Cố Mộ Nghiêm nghe được lý do này, có chút dở khóc dở cười, bị anh chạm vào, cô gái này bày ra bộ dáng bị lỗ nặng, nhớ lúc trước, nhiều cô gái muốn phát triển sự tình đến một bước này cùng anh, anh cũng không thèm liếc mắt nhìn một cái.

Được anh nhìn trúng, đó là vì tổ tiên cô tích đức, phải biết cảm ơn trời đất mới đúng.



Thôi bỏ đi, tuổi cô còn nhỏ, anh không chấp nhặt với cô, hơn nữa, bây giờ đầu óc cô cũng không tỉnh táo, hoàn toàn không biết mình đang nói cái gì, đợi cô trưởng thành hơn chút nữa, đầu óc cũng thanh tỉnh ra, anh lại dạy từ từ.

Cố Mộ Nghiêm không ngừng thôi miên bản thân mình, nhưng lời nói kế tiếp của Tần Tích được bật ra,làm tức giận Cố Mộ Nghiêm đến thiếu chút nữa nhảy dựng lên.

"Tôi quyết định rồi nhất định phải tìm một người đi quyến rũ Cố Mộ Nghiêm, đến lúc đó chụp ảnh lại, sau đó đá anh ta, cho anh ta lăn càng xa càng tốt. Thật thoải mái." Tần Tích đắm chìm trong suy nghĩ của mình.

Người khác đều ước gì chồng của mình chỉ có hứng thú với mình, còn cô gái chết tiệt này hết lần này tới lần khác chối bỏ, cấu tạo đầu óc của cô không giống với người bình thường.

Mặt Cố Mộ Nghiêm bình tĩnh, nhìn cô gái đang mơ mơ màng màng dựa vào ghế, thật muốn bóp cổ cô để cô tỉnh lại.

"Đau quá. . ." Tần Tích đưa tay gõ đầu.

Cố Mộ Nghiêm buộc dây an toàn giúp cô, lái xe về phía căn hộ của anh, đợi cô tỉnh táo lại, anh sẽ tính sổ với cô, muốn tính kế anh, cô gái này đang nằm mơ à.

Sau khi trở về, Cố Mộ Nghiêm mất một phần công sức mới dụ dỗ được Tần Tích uống thuốc, mặc dù vẫn phun ra, nhưng dù sao cũng xem như uống được một chút, sau khi chờ Tần Tích ngủ, Cố Mộ Nghiêm mệt mỏi toát một trận mồ hôi, nhìn cô ôm chăn ngủ ngon, Cố Mộ Nghiêm đứng bên cạnh giường, tức giận nhìn cô một cái, xoay người đi vào phòng tắm.

Toàn thân hôi chết được, Cố Mộ Nghiêm cũng ghét bỏ bản thân mình.

Chín giờ tối, Tần Tích tỉnh lại, khi nhìn thấy trần nhà liền sững sờ một chút, cô trở về lúc nào vậy, tại sao cô không nhớ rõ.

Cố gắng suy nghĩ một chút, thật sự không có chút ấn tượng nào, kỳ quái. Cô bị mất trí nhớ sao? Nhưng chuyện lúc trước cô đều còn nhớ mà.

Tần Tích ngồi dậy, cầm áo mặc vào, vừa đi vừa sờ bụng, đói quá, cô cảm thấy mình nấu ăn rất khó ăn, không nghĩ tới Cố Mộ Nghiêm nấu còn khó ăn hơn cô, ha ha, cuối cùng cô cũng có một chỗ mạnh hơn Cố Mộ Nghiêm.

Nếu sau này anh ta còn dám hung dữ với cô, cô sẽ dùng chuyện này đả kích anh ta. Hừ.

Khi Tần Tích đang cười đến lên mặt, cửa mở ra, Cố Mộ Nghiêm từ bên ngoài đi vào, lập tức nét mặt của cô đông cứng, sau đó thu lại.

Anh ta trở về lúc nào vậy?

Cố Mộ Nghiêm vừa nhìn thấy cô liền nhớ đến những lời cô đã nói trong xe, không tránh khỏi nhíu chặt lông mày, khóe mắt như cười như không quét qua nhìn cô.

Đầu Tần Tích đầy nghi vấn, vì sao anh ta lại nhìn mình như vậy, hơn nữa nụ cười của anh thật u ám, khốn kiếp.

"Ngây ngốc đứng ở đó làm gì, tỉnh dậy liền đi nấu cơm đi, tôi đói bụng rồi." Cố Mộ Nghiêm ngang ngược ra lệnh, chăm sóc cô xong anh liền đến thư phòng xử lý công việc, còn cô thì ngủ thật thoải mái.

Vốn Tần Tích muốn cãi lại, nhưng ngẫm lại vẫn là nên bỏ đi, chạy đến phòng bếp xào vài món ăn, chỉ là Cố Mộ Nghiêm mới vừa ăn hai miếng liền bắt đầu bắt bẻ, "Xào cháy khét như vậybảo tôi ăn thế nào?"

Tuy nói như thế, nhưng anh cũng không ngừng đũa.

"Tay nghề của tôi chỉ đến mức này." Tần Tích cây ngay không sợ chết đứng, bản thân anh ta làm đồ ăn khó ăn như vậy, còn dám ghét bỏ tay nghề của cô, có bản lĩnh thì đừng ăn.

"Em phải tích cực học tập thêm một chút." Cố Mộ Nghiêm trừng mắt nhìn cô, Tần Tích lập tức ngừng ăn cơm, lại bắt nạt, đáng ghét.

Bàn ăn yên tĩnh vài phút, đột nhiên Tần Tích nghĩ đến một chuyện, ngẩng đầu nhìn anh, "Cố Mộ Nghiêm, trả chìa khóa lại cho tôi đi."

"Lấy chìa khóa làm gì?"

"Đồ của tôi đều ở ký túc xá, ở đây không tiện, tôi muốn về đó ở." Chủ yếu nhất chính là cô muốn cách anh ta xa một chút.

Cố Mộ Nghiêm nhìn cô, "Chỗ đó không tiện."

"Chỗ này cũng không tiện." Tần Tích nhấn mạnh.

Mặc dù điều kiện ở đây tốt hơn ký túc xá mấy trăm lần, nhưng cô cảm thấy nơi không có Cố Mộ Nghiêm, ổ chó cũng là thiên đường.

"Ráng chịu đi." Cố Mộ Nghiêm ném xuống ba chữ, sau đó cúi đầu ăn cơm.

Tần Tích dùng chiếc đũa đâm đâm vào chén cơm, bất mãn nói, "Tôi không chịu đựng được."

Cố Mộ Nghiêm lưu loát nói, "Trước kia, điều kiện gian khổ như vậy tất cả mọi người đều chịu được, điều kiện bây giờ đã tốt hơn, nếu em không chịu được, đó chính là già mồm cãi láo."

"Chủ yếu là tôi chỉ muốn đi lấy quần áo thôi." Tần Tích đã tính toán trước tiên phải lấy được chìa khóa, sau đó mang hành lý chạy về Phượng Thành.



Cố Mộ Nghiêm suy nghĩ một chút, móc cái chìa khóa từ trong túi ra đưa cho cô, mắt Tần Tích sáng lên, đưa tay đón lấy, anh lại thu về, cô trừng mắt nhìn anh, "Anh đây là có ý gì?"

"Ngày mai tôi bảo Vạn Kiệt đi lấy đồ với em, cái chìa khóa này tôi đưa cho Vạn Kiệt."

Khuôn mặt Tần Tích tức giận đến đỏ bừng, trừng anh hồi lâu, nói cũng nói không nên lời.

Cố Mộ Nghiêm nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô tức đến đỏ bừng, nhếch môi cười, sau đó thả cái chìa khóa lại trong túi.

Tần Tích trừng mắt nhìn anh hỏi, "Rốt cuộc anh cho tôi tới đây là muốn làm gì? Sẽ không thật sự cho tôi làm bảo mẫu chứ?"

"Em nghĩ rằng tôi có thời gian rãnh để đùa giỡn với em sao? Đừng tưởng rằng bảo mẫu rất dễ làm, đầu tiên tài nấu nướng của em liền không đạt."

"Nếu tôi làm món ăn anh không hài lòng, vậy anh cũng đừng bảo tôi làm bảo mẫu cho anh nữa."

"Không hài lòng phải cố gắng làm tôi hài lòng, không có cơ hội liền cố gắng tạo ra cơ hội, chẳng lẽ chút đạo lý này em cũng không biết sao? Dù sao làm không tốt liền trừ tiền lương. Thẻ của em tôi đã tịch thu, sau này nếu muốn ăn cơm, muốn mua đồ liền cố gắng làm việc."

Tần Tích nghe lời nói của anh, trợn to hai mắt, không thể tin được hỏi, "Dựa vào cái gì anh lại tịch thu thẻ của tôi."

"Dựa vào tôi là người đàn ông của em." Cố Mộ Nghiêm nhíu mày nói.

"Hừ." Tần Tích tức giận quăng chiếc đũa ra, đi ra phòng khách.

Cố Mộ Nghiêm nhìn bóng lưng của cô, trong mắt hiện ra vui vẻ, cô gái này không dạy dỗ không được, luôn xem lời của anh như gió thoảng bên tai, lần này liền làm cho cô biết cái gì gọi là phục tùng, không được bằng mặt không bằng lòng với anh.

Tần Tích không ăn bao nhiêu cơm, ngủ đến nửa đêm liền đói tỉnh lại, nhìn nhìn Cố Mộ Nghiêm nằm bên cạnh, rón ra rón rén xuống giường, chạy vào phòng bếp ăn một ít bánh mì.

Cô vừa ra khỏi cửa, Cố Mộ Nghiêm liền tỉnh, trên mặt hiện lên nét cười khẽ, cô gái chết tiệt này, tự làm tự chịu đi, lần sau cô còn như vậy, anh liền ném hết đồ trong tủ lạnh đi, xem xem cô còn dám tỏ ra cáu kỉnh ném chiếc đũa nữa hay không.

Mặt trời rực sáng, Cố Mộ Nghiêm đã sớm đi ra ngoài, buổi trưa lúc trở lại, nhìn nhìn mặt bàn, trống rỗng, mà cô đang lấy máy tính của anh vui vẻ chơi trò chơi.

"Tại sao không nấu cơm?" Cố Mộ Nghiêm nhíu mày hỏi.

Tần Tích tắt máy tính, cây ngay không sợ chết đứng nói, "Những nguyên liệu trong tủ lạnh tôi không biết nấu."

"Không biết thì học, máy tính để làm gì?" Cố Mộ Nghiêm ngồi trên sô pha, "Tôi sắp đi làm, nửa tiếng sau tôi muốn nhìn thấy ba món một canh, nếu không làm được, tháng này cũng đừng mong lãnh lương."

"Không lãnh thì không lãnh."

"Em chắc chắn?"

"Chắc chắn." Tần Tích lớn tiếng trả lời, vô cùng hùng hồn.

Trong giày cô còn giấu một ngàn đồng, xài tiết kiệm một chút, tạm thời vẫn không thể chết đói, đối với loại người không nói đạo lý như Cố Mộ Nghiêm, cô phải phản kháng đến cùng.

Cố Mộ Nghiêm nhìn cô, đột nhiên mở miệng, "Lần sau giấu tiền đừng giấu ở trong giày, hôi chết được."

Sáng sớm hôm nay lúc anh ra cửa, không cẩn thận làm rơi chiếc giày trên kệ của cô xuống, khi anh khom lưng nhặt lên, phát hiện cô vậy mà giiấu tiền ở trong, cô gái này thật giảo hoạt.

Khốn kiếp.

Tần Tích không biết nên nói cái gì, tiền giấu ở trong giày anh ta cũng có thể tìm được, cô cũng thật phục anh ta, cuối cùng cô không thể không khuất phục dưới sự uy hiếp của anh, nghe lời đi tới phòng bếp.

Cố Mộ Nghiêm nhìn vẻ mặt cô đầy vẻ bất đắc dĩ, tâm tình tương đối tốt, hạ quyết tâm phải dạy cô thật tốt, muốn đấu với anh, cô vẫn còn non tay lắm.

Lúc này, đột nhiên di động anh đặt trên bàn vang lên, là Vạn Kiệt gọi đến, anh bắt máy, "A lô. . ."

Vạn Kiệt vội vàng báo cáo, "Cố đại thiếu, tôi lấy mẫu tóc của Thiếu phu nhân và Tiếu phu nhân đi làm giám định DNA, giống như anh nghĩ, Thiếu phu nhân và Tiếu phu nhân không có quan hệ huyết thống."

Cố Mộ Nghiêm nhìn về phía phòng bếp, đứng dậy đi đến sân thượng, "Tôi biết rồi. Giúp tôi tra cha mẹ của cô ấy là ai, bây giờ đang ở đâu? Còn nữa, giữ chặt miệng của cậu."

Cúp điện thoại, Cố Mộ Nghiêm nhìn bầu trời xa xăm, trên mặt như có điều suy nghĩ, đừng thấy Tần Tích thường ngày tùy tiện, nhưng tính tình rất mẫn cảm, nếu biết rõ chuyện này, không biết sẽ suy nghĩ lung tung đến mức nào, cho nên anh muốn tra rõ chân tướng trước, lúc cần thiết sẽ nói cho cô biết.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Hôn Ước Hào Môn: Vợ Yêu Bé Nhỏ Của Đại Thúc

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook