Hôn Ước Hào Môn: Vợ Yêu Bé Nhỏ Của Đại Thúc
Chương 112
Tần Tích
13/09/2018
“Tiểu Mộ Tây, con nhìn xem con có thích những thứ này hay không?" Trong tay Cố Đình Dư
cầm một hộp sắt, bên trong có một số đồ chơi mà mọi đứa bé đều thích:
"Chỉ cần con gọi ông nội trước, ông nội đưa cho con toàn bộ những thứ
này."
"Đừng nghe ông ấy, ông Tổ có đồ tốt hơn ông ấy, ông dẫn con đi xem." Cố Chấn Đình ôm Tần Mộ Tây đi lên lầu, Cố Đình Dư theo ở phía sau: "Cha, sao cha có thể làm như vậy chứ?"
"Ai cho con nói trước như vậy!" Cố Chấn Đình lấy ra bảo bối được cất kỹ của mình, lắc lắc đặt trước mặt Tần Mộ Tây: "Tiểu Mộ Tây, chỉ cần con gọi ông Tổ trước, những thứ kia tùy con chọn."
Tần Mộ Tây nhìn thấy những thứ trên bàn, Cố Chấn Đình không hổ là đã từng đi lính mà, một bộ sưu tập cũng rất đặc biệt, chẳng hạn như một khẩu súng lục bỏ túi cũng rất vừa lòng của Tần Mộ Tây, rất muốn đặt ở trong tay suy tính chút.
Cố Đình Dư nhìn Chấn Đình kháng nghị nói: "Cha, làm sao cha thiên vị như vậy, những thứ đồ này khi còn bé con muốn, cha bưng bít giống như thứ gì vậy, chạm thử cha còn đánh con, bây giờ cha lại bày ra để cho Mộ Tây chọn, con đến cùng có phải là con của cha hay không đây."
"Ông Tổ, ông thật tốt." Tần Mộ Tây nắm tay Cố Chấn Đình, tâng bốc Cố Chấn Đình đến chóng mặt: "Ông Tổ, con thật sự có thể tùy tiện chọn được không?"
"Đương nhiên rồi, chỉ cần con thích, tùy tiện lấy." Cố Chấn Đình hào khí vạn trượng trả lời, bị Tiểu Mộ Tây ngọt ngấy ngán làm cho, đã sớm không phân rõ phương hướng.
Cố Đình Dư rất đả kích, khi còn bé vì những thứ đồ này, ông cũng bị đánh rất nhiều, nhưng cha cũng không cho ông, bây giờ lại để cho Tiểu Mộ Tây tùy ý chọn.
Cố Mộ Nghiêm đứng ở một bên, trong lòng cũng hơi kinh ngạc, những thứ đồ này là bảo bối cả đời của ông nội, ai cũng không có đưa qua, nhưng hôm nay lại nguyện ý cho Tiểu Mộ Tây, có thể thấy được là hết sức thích đứa bé này, yêu thương bé như cháu trai thật vậy.
Thật ra thì Tần Mộ Tây đã sớm nhìn trúng khẩu súng rồi, nhưng bé vẫn làm bộ nhìn một vòng, sau đó đưa tay cầm lấy khẩu súng: "Ông Tổ, con muốn cái này, thật là xinh đẹp."
Mặc dù Tần Mộ Tây mới hai tuổi rưỡi, nhưng nhờ có quà tặng của Hàn Thành Nghiêu và Lạc Thiên, khi bé được một tuổi đã chơi với súng rồi, cho nên tự nhiên biết súng nào tốt, mà khẩu súng trên tay này, tính chất rất nhẹ nhàng linh hoạt, nhưng lại vô cùng có xúc cảm, chắc chắn là được chế tạo bằng vật liệu đặc biệt.
Cố Chấn Đình thở dài nói: "Mắt tốt, khẩu súng này là độc nhất vô nhị trên thế giới, ngoài trăm thuớc có thể một phát chết ngay đó."
Mắt Tần Mộ Tây sáng lên, lực xuyên thấu mạnh như vậy.
"Cha, cái này sẽ không quá nguy hiểm!" Cố Đình Dư có chút lo lắng, khó trách Tiểu Mộ Tây không gọi mình, hoá ra khẩu vị của Tiểu Mộ Tây thích nặng như vậy, nhìn lại con vịt nhỏ xe lửa nhỏ trên tay, thật không phải một cấp bậc mà.
"Mộ Tây biết nặng nhẹ, cái này sẽ đưa cho Mộ Tây dùng phòng thân." Trong mắt Cố Chấn Đình rất tốt, đã sớm nhìn ra Tần Mộ Tây là hạt giống tốt, về sau tuyệt không phải là vật trong ao.
"Cám ơn ông Tổ." Tần Mộ Tây yêu thích khẩu súng lục này không buông tay, về sau nó thuộc về mình rồi.
"Ha ha." Cố Chấn Đình khiêu khích nhìn Cố Đình Dư: "Con trai ngốc, không chơi thắng lão tử được đâu." Lại dám cổ động Tiểu Mộ Tây gọi ông nội trước, cái này thua thôi.
"Hừ!" Cố Đình Dư khinh thường hừ một tiếng, thắng không cần dùng võ.
Hàn Thu vỗ vỗ bả vai an ủi Cố Đình Dư, Cố Đình Dư ôm Hàn Thu, bà xã vẫn là tốt nhất.
Buổi trưa cơm nước xong, Cố Mộ Nghiêm bắt đầu xử lý công việc, có một số việc vốn là ngày hôm qua nên xử lý hết, nhưng bởi vì Tiểu Mộ Tây cho nên bị trì hoãn, hôm nay phải xử lý tốt, nhưng Tần Mộ Tây lại là một đứa bé không ngồi yên, Cố Mộ Tây không ở bên cạnh, bé trở thành món đồ chơi ông Tổ và ông nội, hai người nhất định tranh ra một cao thấp, bởi vì hôm nay bé gọi ông Tổ trước, cho nên trong lòng ông nội rất là không cam lòng, dùng nhiều cách để bé hôn mình trước nhưng ông Tổ lại không chịu, Tần Mộ Tây không chịu nổi, tính toán đi ra ngoài hóng mát một chút.
Đẩy cửa thư phòng ra, Tiểu Mộ Tây đưa đầu vào đi: "Chú Cố."
"Chuyện gì?" Cố Mộ Nghiêm hỏi.
"Con muốn đi ra ngoài."
"Đợi chú thêm hai giờ."
Tần Mộ Tây trả lời: "Không, chú không cần theo con, con muốn một mình ra ngoài đi dạo."
Cố Mộ Nghiêm dừng chuyện trong tay lại, ngẩng đầu nhìn bé: "Một mình con sao?"
"Dạ, yên tâm đi, trước kia con cũng thường đi chơi một mình, không có chuyện gì đâu mà."
Cố Mộ Nghiêm suy nghĩ một chút, rốt cuộc gật đầu đồng ý: "Được rồi, chỉ là không cho trở lại quá muộn, không cho một người đi nơi quá nguy hiểm."
"Biết rồi, con đi đây!" Tần Mộ Tây đóng cửa lại, vui sướng đi xuống lầu dưới, thừa dịp ông Tổ và ông nội không chú ý, nhanh chóng chạy ra ngoài.
Cũng không biết mẹ có nhìn thấy email của bé hay không, nếu như nhìn thấy, bây giờ mẹ nên đến Phượng Thành rồi chứ, hi vọng Hàn lão đầu không cần theo tới, nếu không kế hoạch của bé sẽ uổng phí.
Bé đã để lại đầu mối rõ ràng, mẹ mới có thể tìm được bé, kỹ thuật theo dõi của mẹ là cậu Lạc Thiên tự mình dạy.
Tần Mộ Tây mua một ly cola, cắn ống hút ở trên đường đi, đột nhiên, bé thính tai nghe được âm thanh đánh nhau, người bình thường vừa nghe đến cái âm thanh này, có lẽ là trốn xa chừng nào tốt chừng đó, nhưng mà đối với Tần Mộ Tây đang nhàm chán mà nói là tuyệt đối rất có lực hút.
Dĩ nhiên bé sẽ không xen vào việc của người khác, bé chỉ nhìn một chút náo nhiệt mà thôi.
Theo âm thanh đi tới, phát hiện là một trong ngõ hẻm, mấy người đàn ông côn đồ đang vây quanh hai người, hai người đại khái ba bốn tuổi, chỉ là hai đối với nhiều, nhưng trên mặt của hai người một chút cũng không có sợ hãi, không giống những đứa bé kia trong trí nhớ của Tần Mộ Tây, khóc đầy nước mắt nước mũi.
Đứa bé trai có chút công phu quyền cước, tuy cô bé không có, nhưng quấy nhiễu, chỉ cần có người đến gần, thì chính là lại đá lại cắn, giống như chọc giận sư tử vậy, thật là thú vị mà.
Tần Mộ Tây dựa vào bên tường xem say sưa, có thể bởi vì xem quá nhập thần rồi, cho nên hét hết nước cola cũng không biết, chợt khẽ hút nên phát ra âm thanh, bị côn đồ đầu nghe được: "Ai ở nơi đó, ra ngoài!"
Tần Mộ Tây ném cái ly trống không ra trước tiên, sau đó giơ hai tay lên đi ra ngoài, bộ mặt vô tội: "Tôi đi ngang qua, các người tiếp tục đi."
Đàn em bên cạnh, hỏi: "Anh Đại Kiệt, nói không chừng thằng nhóc này theo chân hai bọn họ là cùng một đám, có muốn bắt trước bọn họ hay không, nếu thả nó đi rồi, nó đi ra ngoài báo cảnh sát thì làm thế nào?"
Đại Kiệt suy nghĩ một chút, nheo mắt lại nói: "Bắt nó lại, thà giết lầm, không thể bỏ qua được."
"Vâng" em trai tràn đầy tự tin đi tới, nghĩ tới có thể xách nó lên chỉ bằng một tay, nhưng mới cúi xuống, Tần Mộ Tây nhanh mắt nhanh chân đá một cái, ngay giữa người đàn ông thối tâm, đau đến nỗi anh ta kêu cha gọi mẹ.
Tần Mộ Tây không có chạy, mà nhìn Đại Kiệt nói: "Tôi thật sự là vô tội."
Đại Kiệt nhìn bé, theo lý thuyết tình huống vừa rồi nó bị hù dọa khóc mới đúng, nhưng nó không chỉ có thể tỉnh táo làm ra công kích, hơn nữa bây giờ cũng không có một chút ý tứ muốn chạy, đây là tình huống gì.
"Cậu đi." Đại Kiệt tiện tay bắt bên cạnh một người khác, đẩy về phía trước: "Bắt nó lại."
"Dạ, anh Đại Kiệt."
Mà cùng lúc đó, cô gái nhỏ kia bị bắt chặt, hai tay bị bắt chéo ra sau lưng, cô bé nhìn cậu bé kia nói: "Anh, đi mau, không cần lo cho em."
"Em gái!" Bây giờ cậu bé kia không thể thoát thân đi cứu cô gái, khắp khuôn mặt đầy lo lắng.
"Anh, anh đi đi!" Trong mắt cô bé tràn đầy nước mắt.
Cậu bé ra tay chiêu thức càng khốc liệt hơn, sắc mặt của cậu ta âm trầm, cả người tản ra vẻ giận dữ: "Nếu tụi bây dám tổn thương em gái tao, tao nhất định sẽ không bỏ qua cho tụi bây."
"Hừ, dựa vào mày sao?" Đại Kiệt đi tới bên người của cô gái, nắm cằm của cô gái nói với cậu bé: "Nếu bây giờ mày ngoan ngoãn khoanh tay chịu trói, tao còn có thể để cho tụi bây khỏe qua một chút, nếu mày không chịu, bị tao bắt được, mày biết hậu quả rồi đấy."
"Đừng chạm vào em gái tao!" Cậu bé cáu kỉnh quát lớn.
Tần Mộ Tây cùng người kia chơi trò rượt đuổi, nhưng sự chú ý đều ở bên kia, thấy cậu bé kia bộc phát ra khí thế, bị kinh sợ một lúc, cậu bé thật sự là xinh đẹp mà, môi hồng răng trắng, còn muốn trắng hơn mình nữa, nếu như cậu bé là bé gái, tuyệt đối không có vấn đề, nhưng nếu là bé trai, Tần Mộ Tây vẫn thích màu da của Cố Mộ Nghiêm hơn, mới gọi đàn ông.
Đại Kiệt nhìn trên người cậu bé tản ra khí thế rất khiếp người, có chút kinh hãi, tay không tự giác buông cằm cô gái ra, nhưng phản ứng kịp lại cảm thấy mất thể diện, anh ta lại bị một cậu bé con dọa sợ, hơn nữa lại ngay trước mặt thủ hạ, Đại Kiệt nắm lấy cổ áo của bé gái, uy hiếp nói: "Nếu mày không dừng tay thì đừng trách tao không khách khí."
Cậu bé cắn chặt hàm răng, cuối cùng không thể không dừng lại, Đại Kiệt vung tay lên, một thủ hạ khác lên trước muốn nắm chắc cậu bé, nhưng trong nháy mắt đó, một viên đạn bay nhanh qua sát gò má của người đàn ông kia, người đó giật mình, trong lòng run sợ nói: "Anh Đại Kiệt, là đạn."
Lòng Đại Kiệt căng thẳng, lập tức bắt được cô gái nhỏ ngăn ở trước người, cảnh giác liếc mắt nhìn hai phía: "Ai núp trong bóng tối, có bản lãnh thì ra đây."
Cậu bé cũng có chút ngoài ý muốn, nhưng bây giờ cậu không tâm tình quan tâm là ai, thấy tất cả mọi người bị viên đạn mới vừa rồi hấp dẫn, cậu lặng lẽ đến gần Đại Kiệt, thừa dịp anh ta chưa chuẩn bị, đoạt lại cô gái từ trên tay Đại Kiệt.
"Mẹ nó!" Đại Kiệt mắng: "Vây quanh bọn nó!"
"Anh, anh không sao chứ." Cô gái lo lắng hỏi thăm.
"Anh không sao." Cậu bé bảo hộ cô gái ở sau lưng.
Tần Mộ Tây nhếch môi cười, khẩu súng quả thật là đồ tốt, giấu ở trên người nhưng người khác hoàn toàn không biết gì.
"Đừng nghe ông ấy, ông Tổ có đồ tốt hơn ông ấy, ông dẫn con đi xem." Cố Chấn Đình ôm Tần Mộ Tây đi lên lầu, Cố Đình Dư theo ở phía sau: "Cha, sao cha có thể làm như vậy chứ?"
"Ai cho con nói trước như vậy!" Cố Chấn Đình lấy ra bảo bối được cất kỹ của mình, lắc lắc đặt trước mặt Tần Mộ Tây: "Tiểu Mộ Tây, chỉ cần con gọi ông Tổ trước, những thứ kia tùy con chọn."
Tần Mộ Tây nhìn thấy những thứ trên bàn, Cố Chấn Đình không hổ là đã từng đi lính mà, một bộ sưu tập cũng rất đặc biệt, chẳng hạn như một khẩu súng lục bỏ túi cũng rất vừa lòng của Tần Mộ Tây, rất muốn đặt ở trong tay suy tính chút.
Cố Đình Dư nhìn Chấn Đình kháng nghị nói: "Cha, làm sao cha thiên vị như vậy, những thứ đồ này khi còn bé con muốn, cha bưng bít giống như thứ gì vậy, chạm thử cha còn đánh con, bây giờ cha lại bày ra để cho Mộ Tây chọn, con đến cùng có phải là con của cha hay không đây."
"Ông Tổ, ông thật tốt." Tần Mộ Tây nắm tay Cố Chấn Đình, tâng bốc Cố Chấn Đình đến chóng mặt: "Ông Tổ, con thật sự có thể tùy tiện chọn được không?"
"Đương nhiên rồi, chỉ cần con thích, tùy tiện lấy." Cố Chấn Đình hào khí vạn trượng trả lời, bị Tiểu Mộ Tây ngọt ngấy ngán làm cho, đã sớm không phân rõ phương hướng.
Cố Đình Dư rất đả kích, khi còn bé vì những thứ đồ này, ông cũng bị đánh rất nhiều, nhưng cha cũng không cho ông, bây giờ lại để cho Tiểu Mộ Tây tùy ý chọn.
Cố Mộ Nghiêm đứng ở một bên, trong lòng cũng hơi kinh ngạc, những thứ đồ này là bảo bối cả đời của ông nội, ai cũng không có đưa qua, nhưng hôm nay lại nguyện ý cho Tiểu Mộ Tây, có thể thấy được là hết sức thích đứa bé này, yêu thương bé như cháu trai thật vậy.
Thật ra thì Tần Mộ Tây đã sớm nhìn trúng khẩu súng rồi, nhưng bé vẫn làm bộ nhìn một vòng, sau đó đưa tay cầm lấy khẩu súng: "Ông Tổ, con muốn cái này, thật là xinh đẹp."
Mặc dù Tần Mộ Tây mới hai tuổi rưỡi, nhưng nhờ có quà tặng của Hàn Thành Nghiêu và Lạc Thiên, khi bé được một tuổi đã chơi với súng rồi, cho nên tự nhiên biết súng nào tốt, mà khẩu súng trên tay này, tính chất rất nhẹ nhàng linh hoạt, nhưng lại vô cùng có xúc cảm, chắc chắn là được chế tạo bằng vật liệu đặc biệt.
Cố Chấn Đình thở dài nói: "Mắt tốt, khẩu súng này là độc nhất vô nhị trên thế giới, ngoài trăm thuớc có thể một phát chết ngay đó."
Mắt Tần Mộ Tây sáng lên, lực xuyên thấu mạnh như vậy.
"Cha, cái này sẽ không quá nguy hiểm!" Cố Đình Dư có chút lo lắng, khó trách Tiểu Mộ Tây không gọi mình, hoá ra khẩu vị của Tiểu Mộ Tây thích nặng như vậy, nhìn lại con vịt nhỏ xe lửa nhỏ trên tay, thật không phải một cấp bậc mà.
"Mộ Tây biết nặng nhẹ, cái này sẽ đưa cho Mộ Tây dùng phòng thân." Trong mắt Cố Chấn Đình rất tốt, đã sớm nhìn ra Tần Mộ Tây là hạt giống tốt, về sau tuyệt không phải là vật trong ao.
"Cám ơn ông Tổ." Tần Mộ Tây yêu thích khẩu súng lục này không buông tay, về sau nó thuộc về mình rồi.
"Ha ha." Cố Chấn Đình khiêu khích nhìn Cố Đình Dư: "Con trai ngốc, không chơi thắng lão tử được đâu." Lại dám cổ động Tiểu Mộ Tây gọi ông nội trước, cái này thua thôi.
"Hừ!" Cố Đình Dư khinh thường hừ một tiếng, thắng không cần dùng võ.
Hàn Thu vỗ vỗ bả vai an ủi Cố Đình Dư, Cố Đình Dư ôm Hàn Thu, bà xã vẫn là tốt nhất.
Buổi trưa cơm nước xong, Cố Mộ Nghiêm bắt đầu xử lý công việc, có một số việc vốn là ngày hôm qua nên xử lý hết, nhưng bởi vì Tiểu Mộ Tây cho nên bị trì hoãn, hôm nay phải xử lý tốt, nhưng Tần Mộ Tây lại là một đứa bé không ngồi yên, Cố Mộ Tây không ở bên cạnh, bé trở thành món đồ chơi ông Tổ và ông nội, hai người nhất định tranh ra một cao thấp, bởi vì hôm nay bé gọi ông Tổ trước, cho nên trong lòng ông nội rất là không cam lòng, dùng nhiều cách để bé hôn mình trước nhưng ông Tổ lại không chịu, Tần Mộ Tây không chịu nổi, tính toán đi ra ngoài hóng mát một chút.
Đẩy cửa thư phòng ra, Tiểu Mộ Tây đưa đầu vào đi: "Chú Cố."
"Chuyện gì?" Cố Mộ Nghiêm hỏi.
"Con muốn đi ra ngoài."
"Đợi chú thêm hai giờ."
Tần Mộ Tây trả lời: "Không, chú không cần theo con, con muốn một mình ra ngoài đi dạo."
Cố Mộ Nghiêm dừng chuyện trong tay lại, ngẩng đầu nhìn bé: "Một mình con sao?"
"Dạ, yên tâm đi, trước kia con cũng thường đi chơi một mình, không có chuyện gì đâu mà."
Cố Mộ Nghiêm suy nghĩ một chút, rốt cuộc gật đầu đồng ý: "Được rồi, chỉ là không cho trở lại quá muộn, không cho một người đi nơi quá nguy hiểm."
"Biết rồi, con đi đây!" Tần Mộ Tây đóng cửa lại, vui sướng đi xuống lầu dưới, thừa dịp ông Tổ và ông nội không chú ý, nhanh chóng chạy ra ngoài.
Cũng không biết mẹ có nhìn thấy email của bé hay không, nếu như nhìn thấy, bây giờ mẹ nên đến Phượng Thành rồi chứ, hi vọng Hàn lão đầu không cần theo tới, nếu không kế hoạch của bé sẽ uổng phí.
Bé đã để lại đầu mối rõ ràng, mẹ mới có thể tìm được bé, kỹ thuật theo dõi của mẹ là cậu Lạc Thiên tự mình dạy.
Tần Mộ Tây mua một ly cola, cắn ống hút ở trên đường đi, đột nhiên, bé thính tai nghe được âm thanh đánh nhau, người bình thường vừa nghe đến cái âm thanh này, có lẽ là trốn xa chừng nào tốt chừng đó, nhưng mà đối với Tần Mộ Tây đang nhàm chán mà nói là tuyệt đối rất có lực hút.
Dĩ nhiên bé sẽ không xen vào việc của người khác, bé chỉ nhìn một chút náo nhiệt mà thôi.
Theo âm thanh đi tới, phát hiện là một trong ngõ hẻm, mấy người đàn ông côn đồ đang vây quanh hai người, hai người đại khái ba bốn tuổi, chỉ là hai đối với nhiều, nhưng trên mặt của hai người một chút cũng không có sợ hãi, không giống những đứa bé kia trong trí nhớ của Tần Mộ Tây, khóc đầy nước mắt nước mũi.
Đứa bé trai có chút công phu quyền cước, tuy cô bé không có, nhưng quấy nhiễu, chỉ cần có người đến gần, thì chính là lại đá lại cắn, giống như chọc giận sư tử vậy, thật là thú vị mà.
Tần Mộ Tây dựa vào bên tường xem say sưa, có thể bởi vì xem quá nhập thần rồi, cho nên hét hết nước cola cũng không biết, chợt khẽ hút nên phát ra âm thanh, bị côn đồ đầu nghe được: "Ai ở nơi đó, ra ngoài!"
Tần Mộ Tây ném cái ly trống không ra trước tiên, sau đó giơ hai tay lên đi ra ngoài, bộ mặt vô tội: "Tôi đi ngang qua, các người tiếp tục đi."
Đàn em bên cạnh, hỏi: "Anh Đại Kiệt, nói không chừng thằng nhóc này theo chân hai bọn họ là cùng một đám, có muốn bắt trước bọn họ hay không, nếu thả nó đi rồi, nó đi ra ngoài báo cảnh sát thì làm thế nào?"
Đại Kiệt suy nghĩ một chút, nheo mắt lại nói: "Bắt nó lại, thà giết lầm, không thể bỏ qua được."
"Vâng" em trai tràn đầy tự tin đi tới, nghĩ tới có thể xách nó lên chỉ bằng một tay, nhưng mới cúi xuống, Tần Mộ Tây nhanh mắt nhanh chân đá một cái, ngay giữa người đàn ông thối tâm, đau đến nỗi anh ta kêu cha gọi mẹ.
Tần Mộ Tây không có chạy, mà nhìn Đại Kiệt nói: "Tôi thật sự là vô tội."
Đại Kiệt nhìn bé, theo lý thuyết tình huống vừa rồi nó bị hù dọa khóc mới đúng, nhưng nó không chỉ có thể tỉnh táo làm ra công kích, hơn nữa bây giờ cũng không có một chút ý tứ muốn chạy, đây là tình huống gì.
"Cậu đi." Đại Kiệt tiện tay bắt bên cạnh một người khác, đẩy về phía trước: "Bắt nó lại."
"Dạ, anh Đại Kiệt."
Mà cùng lúc đó, cô gái nhỏ kia bị bắt chặt, hai tay bị bắt chéo ra sau lưng, cô bé nhìn cậu bé kia nói: "Anh, đi mau, không cần lo cho em."
"Em gái!" Bây giờ cậu bé kia không thể thoát thân đi cứu cô gái, khắp khuôn mặt đầy lo lắng.
"Anh, anh đi đi!" Trong mắt cô bé tràn đầy nước mắt.
Cậu bé ra tay chiêu thức càng khốc liệt hơn, sắc mặt của cậu ta âm trầm, cả người tản ra vẻ giận dữ: "Nếu tụi bây dám tổn thương em gái tao, tao nhất định sẽ không bỏ qua cho tụi bây."
"Hừ, dựa vào mày sao?" Đại Kiệt đi tới bên người của cô gái, nắm cằm của cô gái nói với cậu bé: "Nếu bây giờ mày ngoan ngoãn khoanh tay chịu trói, tao còn có thể để cho tụi bây khỏe qua một chút, nếu mày không chịu, bị tao bắt được, mày biết hậu quả rồi đấy."
"Đừng chạm vào em gái tao!" Cậu bé cáu kỉnh quát lớn.
Tần Mộ Tây cùng người kia chơi trò rượt đuổi, nhưng sự chú ý đều ở bên kia, thấy cậu bé kia bộc phát ra khí thế, bị kinh sợ một lúc, cậu bé thật sự là xinh đẹp mà, môi hồng răng trắng, còn muốn trắng hơn mình nữa, nếu như cậu bé là bé gái, tuyệt đối không có vấn đề, nhưng nếu là bé trai, Tần Mộ Tây vẫn thích màu da của Cố Mộ Nghiêm hơn, mới gọi đàn ông.
Đại Kiệt nhìn trên người cậu bé tản ra khí thế rất khiếp người, có chút kinh hãi, tay không tự giác buông cằm cô gái ra, nhưng phản ứng kịp lại cảm thấy mất thể diện, anh ta lại bị một cậu bé con dọa sợ, hơn nữa lại ngay trước mặt thủ hạ, Đại Kiệt nắm lấy cổ áo của bé gái, uy hiếp nói: "Nếu mày không dừng tay thì đừng trách tao không khách khí."
Cậu bé cắn chặt hàm răng, cuối cùng không thể không dừng lại, Đại Kiệt vung tay lên, một thủ hạ khác lên trước muốn nắm chắc cậu bé, nhưng trong nháy mắt đó, một viên đạn bay nhanh qua sát gò má của người đàn ông kia, người đó giật mình, trong lòng run sợ nói: "Anh Đại Kiệt, là đạn."
Lòng Đại Kiệt căng thẳng, lập tức bắt được cô gái nhỏ ngăn ở trước người, cảnh giác liếc mắt nhìn hai phía: "Ai núp trong bóng tối, có bản lãnh thì ra đây."
Cậu bé cũng có chút ngoài ý muốn, nhưng bây giờ cậu không tâm tình quan tâm là ai, thấy tất cả mọi người bị viên đạn mới vừa rồi hấp dẫn, cậu lặng lẽ đến gần Đại Kiệt, thừa dịp anh ta chưa chuẩn bị, đoạt lại cô gái từ trên tay Đại Kiệt.
"Mẹ nó!" Đại Kiệt mắng: "Vây quanh bọn nó!"
"Anh, anh không sao chứ." Cô gái lo lắng hỏi thăm.
"Anh không sao." Cậu bé bảo hộ cô gái ở sau lưng.
Tần Mộ Tây nhếch môi cười, khẩu súng quả thật là đồ tốt, giấu ở trên người nhưng người khác hoàn toàn không biết gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.