Hôn Ước Hào Môn: Vợ Yêu Bé Nhỏ Của Đại Thúc

Chương 12: Cố gia gia

Tần Tích

17/03/2016

Editor: VinJR

"Bây giờ anh ta đang ở đâu?" Tần Tích thở phì phì hỏi.

Tên khốn kiếp này còn muốn cường đoạt con gái nhà người ta hay sao?

Vạn Kiệt liền vội vàng gật đầu, "Thiếu gia nói, nếu như cô muốn gặp thiếu gia, xin mời cô đi theo chúng tôi một chuyến."

Tần Tích liền nổi cáu, khó trách hôm nay ở khách sạn, làm sao lại yên tâm đi tắm rửa như vậy chứ, hóa ra anh ta đã sớm biết mình sẽ đi tìm anh ta, người đàn ông này thật đúng là ranh mãnh.

Tần Tích trấn an Tiếu Nghệ, sau đó liền cùng Vạn Kiệt đi tìm Cố Mộ Nghiêm, xe chạy một mạch, diễễnđàànlêêquýýđôôn vốn có một con đường đang truy xét tội phạm trốn thoát, mỗi chiếc xe đi ngang đều phải kiểm tra, nhưng Tần Tích ngồi chiếc xe này, cảnh sát giao thông nhìn thấy bảng số xe trực tiếp cho đi, tư thế còn đặc biệt cung kính.

Cố Mộ Nghiêm này đến cùng có bao nhiêu lợi hại chứ?

Bây giờ cô một người một ngựa đi tìm Cố Mộ Nghiêm, trong lòng cô thật đúng là có chút không nắm chắc, ai nha, không nghĩ nữa, tóm lại cô tuyệt đối sẽ không gả cho Cố Mộ Nghiêm.

Cô thật không hiểu nổi Cố Mộ Nghiêm đang suy nghĩ thế nào, ban đầu không phải vô cùng chán ghét cô sao? Kết quả lại không giải thích được nói muốn cưới cô, anh ta có chứng tự ngược sao?

Bất quá nếu Tần Tích biết ý tưởng chân chính của Cố Mộ Nghiêm, đoán chừng sẽ tức giận hộc máu, lập tức xách dao chém anh.

Sau hơn nửa giờ, xe chầm chậm lái vào sân một ngôi biệt thự, xung quanh đủ loại hoa tươi, chim hót hoa thơm, bên cạnh còn có suối nước róc rách, là một nơi vô cùng xinh đẹp.

Sau khi Vạn Kiệt xuống liền mở cửa xe, "Tần tiểu thư, đến rồi, cô đi vào liền có thể tìm được thiếu gia."

Tần Tích nhìn xung quanh, so với nhìn trong xe còn chân thực hơn, cô chầm chậm đi tới, đi vào phòng khách, còn chưa kịp thấy rõ, đột nhiên liền nghe được giọng nói chỉnh tề vang dội, "Chào Tần tiểu thư."

Bởi vì chưa chuẩn bị tâm lý, Tần Tích sợ hết hồn, lui về sau một bước, cẩn thận mới phát hiện người giúp việc đứng bên cạnh, khuôn mặt mỗi người đều là tươi cười dịu dàng, diễễnđàànlêêquýýđôôn nhưng lại chứa đầy tò mò nhìn cô, hết sức cảm thấy hứng thú đối với thiếu phu nhân tương lai này.

Tần Tích nhíu chặt mày, làm sao mỗi một người đều biết cô? Chẳng lẽ tất cả mọi người biết tối hôm qua cô ở cùng với Cố Mộ Nghiêm sao? Trời ạ! Mất mặt quá, vứt cô xuống biển Thái Bình cho rồi.



"Tần tiểu thư, cô mau ngồi, có muốn uống chút gì không? Cô thích nước trái cây không?" Người giúp việc dẫn Tần Tích đi đến khu nghỉ ngơi.

"Không cần , Cố Mộ Nghiêm đâu?"

"Thiếu gia vẫn chưa về." Người giúp việc nói thật.

Tần Tích tức giận, "Khi nào thì anh ta trở lại?"

"Cái này tôi không rõ lắm." Người giúp việc lắc lắc đầu, vô tội nhìn cô, "Tần tiểu thư, nếu không thì cô ngồi đây một chút đi, buổi trưa thiếu gia sẽ trở lại, nếu như cô cảm thấy quá mệt mỏi, có thể đến phòng của thiếu gia nghỉ ngơi một chút."

"Không cần, cô làm việc của cô đi, không cần phải để ý đến tôi." Tần Tích miễn cưỡng cười cười, sau khi thấy người giúp việc đi khỏi, cô có chút đứng ngồi không yên, kiên nhẫn dần dần giảm xuống.

Đột nhiên, nghe thấy bên cạnh truyền đến tiếng bước chân, Tần Tích nhìn sang, thấy một ông lão tóc trắng xoá, diễễnđàànlêêquýýđôôn chống gậy đi đến, nhìn thấy trưởng bối, Tần Tích vội vàng đứng dậy, mặc dù không biết rõ thân phận, nhưng vẫn lễ phép ân cần hỏi thăm, "Chào ông."

"Cháu đến tìm tên tiểu tử Mộ Nghiêm kia sao?" Cố Chấn Đình hiền lành hỏi thăm. Khó trách sáng sớm hôm nay thằng nhóc một chút cũng không sốt ruột, hóa ra đều tính kế xong cả rồi, thật không hổ là cháu của ông.

Tần Tích sững sờ một chút, kịp phản ứng gật gật đầu, "Dạ, xin hỏi ông là….?"

Cố Chấn Đình ngồi trên ghế so pha, "Ông là ông nội của thằng nhóc kia, cháu cũng có thể gọi ông một tiếng ông nội." Nói xong, mong đợi nhìn cô.

Khoảng cách quan sát Tần Tích gần như vậy, trong lòng ông có chút hài lòng, một đôi mắt trắng đen rõ ràng, hết sức sạch sẽ, vừa nhìn cũng biết sống cuộc ngày thường rất đơn thuần, khó trách Mộ Nghiêm nguyện ý nhảy vào bẫy mà ông thiết kế.

"Cái này. . ." Tần Tích có chút do dự, nhưng ngẩng đầu nhìn thấy ánh mắt của ông tha thiết, cô mấp máy môi, nhỏ giọng gọi, "Ông nội."

Chỉ lễ phép, vừa rồi không có ý dư thừa gì.

Mắt Cố Chấn Đình chợt lóe tia tán thưởng, đứa bé này thật thông minh.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Hôn Ước Hào Môn: Vợ Yêu Bé Nhỏ Của Đại Thúc

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook