Hôn Ước Hào Môn: Vợ Yêu Bé Nhỏ Của Đại Thúc

Chương 81: Cố Mộ Nghiêm xuất hiện

Tần Tích

07/01/2018

Tần Tích cảm thấy chán ghét vẻ mặt ông ta, quả thật chán ghét muốn ói, cho nên cô cầm nước uống trên bàn tạt lên trên mặt của ông ta: "Cút ngay!"

Hành động của Tần Tích cũng hoàn toàn khiến ông ta phát điên, ông ta lau nước trên mặt, vẻ mặt trở nên hung dữ: "Gái điếm thúi, hôm nay ông chắc chắn nằm trên mày!"

Người đàn ông nói, một tay đặt Tần Tích trên ghế, một tay sờ soạn trên chân dài của cô, thấy cô da thịt trắng như tuyết, ông ta càng thêm kích động, Tần Tích rất sợ, nếu hôm nay bị người đàn ông này làm nhục, cô chắc chắn sẽ điên mất, trên khuôn mặt người đàn ông có nụ cười lạnh lẽo, một tay bắt được tay không an phận của cô, một tay vén váy của cô lên, Tần Tích tức giận sợ hãi tới cực điểm, đang lúc cô sắp tuyệt vọng, thì một dòng máu tươi ấm phun trên mặt Tần Tích, mà người đàn ông trên người cô co giật dữ dội, ông ta buông Tần Tích ra, tay nắm chặt vai đẫm máu tươi, chậm rãi quỳ trên mặt đất.

Tần Tích theo bản năng lau nước trên mặt, lúc này mới phát hiện hoá ra lại là máu, lập tức cả người ngu ngơ, đầu trống rỗng, rồi sau đó cô cảm thấy một đôi cánh tay mạnh mẽ kéo cô từ trên ghế lên, cô bị ôm vào một trong ngực ấm áp, lúc Tần Tích nhìn thấy Hàn Thành Nghiêu, bỗng nhiên cô buông lỏng sợ hãi, nước mắt cũng không nhịn được nữa rơi xuống, cô hoàn toàn không dám nghĩ, nếu Hàn Thành Nghiêu không đến, tiếp đó chuyện gì sẽ xảy ra.

Hàn Thành Nghiêu nhìn thấy cô khóc lớn suy sụp, hàng năm trái tim lạnh lẽo bỗng dưng đau nhói, rất khó chịu, anh không biết nên làm sao để an ủi, chỉ nhẹ nhàng ôm lấy cô, dùng hành động nói cho cô biết, bây giờ đã an toàn, có anh ở đây, không có ai có thể làm cô tổn thương được.

Chu Sâm thấy một màn như vậy, khẽ nhíu mày, hình như anh không đồng ý với cách đối xử của Hàn Thành Nghiêu với Tần Tích, vì cô sẽ trở thành mối uy hiếp đối với Hàn tiên sinh, đó là có hại hơn là có lợi đối với Hàn tiên sinh.

"Giết ông ta." Trong mắt Hàn Thành Nghiêu tràn đầy sát khí, phân phó với Chu Sâm.

Chu Sâm gật đầu, khẩu súng lên cò lần nữa, từ từ đi tới sau lưng người đàn ông kia, Chu Sâm nheo mắt lại, chĩa họng súng ngay huyệt thái dương của người đàn ông, cả người đàn ông kia run rẩy, trợn to hai mắt, như bị thần chết hút hồn vậy: "Không được. . . Đừng có giết tôi. . . Cầu xin anh đừng có giết tôi. . ."

Đang lúc Chu Sâm muốn bóp cò, bị một giọng nói hét ngừng: "Đợi một chút."

Chu Sâm nhìn sang, lại thấy lão quỷ mang theo Phương Luân đi tới, lão quỷ liếc mắt nhìn Chu Sâm nắm lấy Lý Thành, khẽ cau mày, nhưng mà trên mặt lại mỉm cười: "Hàn tiên sinh, đã xảy ra chuyện gì? Tại sao anh lại làm lớn chuyện như vậy."

Vẻ mặt Hàn Thành Nghiêu u ám, trên người phát ra khí thế lạnh lùng: "Ông ta đáng chết!"

Lão quỷ là ai, vừa nhìn thấy Tần Tích khóc thành như vậy, đã biết rõ chuyện gì xảy ra, vừa tức giận vừa khinh bỉ nhìn Lý Thành một cái, lão già đáng chết, lại dám đụng phụ nữ của Hàn Thành Nghiêu, nếu không phải Lý Thành còn có ích đối với ông, ông mới không quản sống chết của Lý Thành, thật là thất bại nhiều hơn là thành công.

"Hàn tiên sinh, xin anh bớt giận, quả thực Lý Thành đáng chết, nhưng xin nể tình tôi, tha cho ông ta một mạng, chặt một tay của ông ta như một sự trừng phạt, anh xem có thể không?" Lão quỷ nhìn Hàn Thành Nghiêu tuấn lạnh khuôn mặt, khách khí hỏi.

Người đàn ông này dáng dấp thật sự đẹp trai, nếu anh ta không phải là Hàn Thành Nghiêu, ông chắc chắn sẽ thu anh thu vào tay, đáng tiếc anh là Hàn Thành Nghiêu, là một người đàn ông không thể chạm vào được, lão quỷ cảm thấy rất tiếc hận.

"Ông ta phải chết!" Trong mắt Hàn Thành Nghiêu xuất hiện một luồng sát khí.

Tần Tích trở lại bình thường từ trong sự sợ hãi, nghe được lời nói của Hàn Thành Nghiêu cô khẽ nâng đầu lên, cô có thể cảm nhận được không khí đã lan rộng thành một bầu không khí nghiêm trọng, người đàn ông mới vừa rồi ngăn cản Hàn Thành Nghiêu giết Lý Thành, Tần Tích biết là lão quỷ lão đại của Phương Luân, mà ở đây lại là địa bàn của lão quỷ, nếu Hàn Thành Nghiêu giết người của lão quỷ ở đây, chỉ sợ. . . . . . Hơn nữa chẳng biết lúc nào, người lúc đầu trong đại sảnh bữa tiệc đã bị đẩy ra ngoài rồi, thay vào đó là mười người đàn ông mặc tây trang đen, mơ hồ có thể thấy giắt súng bên hông, chỉ cần lão quỷ ra lệnh một tiếng có thể xông lên ngay lập tức.

Mặc dù cô rất muốn giết người đàn ông này, nhưng cô cũng không muốn gây phiền toái cho Hàn Thành Nghiêu, dù sao nơi này là địa bàn của lão quỷ, mà Hàn Thành Nghiêu cũng không mang nhiều người, chỉ có năm người, chênh lệch quá lớn, về cơ bản là một người địch với ba.

Dường như Hàn Thành Nghiêu cảm nhận được lo lắng của cô, cúi đầu cho cô một ánh mắt an tâm, nhưng Tần Tích vẫn nhỏ giọng nói: "Hàn Thành Nghiêu, đi thôi. . ."

"Đợi ông ta chết rồi chúng ta đi." Hàn Thành Nghiêu cười đến lạnh lùng, ra lệnh cho Chu Sâm: "Giết ông ta!"

Chu Sâm đưa tay lên lần nữa, chĩa họng súng ngay huyệt thái dương của Lý Thành, Lý Thành bị sợ đến run rẩy, nói năng lộn xộn: "Lão quỷ. . . Cứu tôi. . . Cứu tôi. . . Tôi còn có ích đối với ông, tôi không thể chết được, cứu cứu tôi!"

Lão quỷ nhíu mày, thật ra thì ông rất không muốn đối địch với Hàn Thành Nghiêu, nhưng Lý Thành quả thực có ích rất lớn đối với ông ta, bây giờ Lý Thành vẫn không thể chết được, suy nghĩ một lúc, lão quỷ nhìn Hàn Thành Nghiêu, vẻ mặt có nghiêm túc: "Hàn tiên sinh, như vậy đi, tôi dùng một tỷ mua mạng của Lý Thành, hơn nữa lão quỷ tôi nợ anh một cái nhân tình, như thế nào?"

"Hôm nay tôi chắc chắn phải lấy được mạng của Lý Thành!" Hàn Thành Nghiêu vừa dứt lời, những người bên cạnh lão đều móc súng, động tác nhất trí chĩa họng súng về phía Hàn Thành Nghiêu bọn họ.

Tần Tích nhìn thấy cảnh này, trong lòng căng thẳng, nếu nói không sợ hãi là giả, cô không ngờ chuyện lại ầm ĩ thành ra như vậy.

Đối mặt với họng súng đen sì, Hàn Thành Nghiêu bất động như núi, cười lạnh nhìn lão quỷ: "Ông chắc chắn vì Lý Thành mà đối địch với tôi?"

Lão quỷ chậm rãi nheo mắt lại, vẫn không có hạ lệnh động thủ, có thể thấy được trong lòng vẫn còn có chút do dự, Lý Thành đáng chết, chờ ông ta không còn giá trị lợi dụng nữa, mình nhất định sẽ giết Lý Thành cho hả giận.

"Hàn tiên sinh, tôi cũng không nghĩ như vậy, nhưng Lý Thành vẫn còn có ích với tôi, cho nên ông ta không thể chết được, nếu anh chịu thả Lý Thành, tiền không phải vấn đề, tôi cũng nguyện ý thay Lý Thành nói xin lỗi với vị tiểu thư này."

Hàn Thành Nghiêu nháy mắt ra hiệu cho Chu Sâm, Chu Sâm nắm lấy cổ áo Lý Thành, nói với lão quỷ phía bên kia: "Nếu như các người muốn ông ta còn sống, toàn bộ tránh ra cho tôi!"

Nếu không phải là vạn bất đắc dĩ, lão quỷ sẽ không chủ động nổ súng, cho nên vẫy tay để cho thủ hạ tránh ra, Hàn Thành Nghiêu che chở Tần Tích đi ra phía ngoài, Chu Sâm tóm Lý Thành cản ở phía sau, ánh mắt nhìn chăm chú vào từng hành động của lão quỷ.

Lão quỷ dẫn người đuổi theo, nhìn thấy Hàn Thành Nghiêu đứng trong thang máy, lúc cửa sắp đóng lại ông ta mở miệng nói: "Hàn tiên sinh, kính xin giao Lý Thành cho tôi, nếu không các người chắc chắn sẽ tìm không thấy lối ra của khách sạn này."

Hàn Thành Nghiêu lạnh lùng nhìn ông ta, hiển nhiên là rất không đồng ý với lời của ông ta, lão quỷ sắc mặt khó coi, sau đó nhìn cánh cửa đinh một tiếng đóng lại: "Đuổi theo, mang Lý Thành trở lại cho tôi."

Hàn Thành Nghiêu, đây là mày bức tao đấy!

Tần Tích kinh hồn bạt vía, nghĩ rằng rốt cuộc có thể rời đi an toàn, nhưng ai ngờ, chiến tranh chân chính giờ mới bắt đầu, bọn họ vừa ra thang máy, một viên đạn trúng trên cửa, Hàn Thành Nghiêu bảo vệ Tần Tích ở sau lưng, cầm súng bắn trả, thừa dịp lúc bên kia tránh né, mang theo Tần Tích nhanh chóng đi ra thang máy.

Kỹ thuật bắn súng của Hàn Thành Nghiêu rất lợi hại, anh không dễ dàng ra tay, nhưng một khi ra tay chính là lấy tính mạng người ta, hơn nữa bắn súng cũng là chính giữa điểm yếu, người bên kia chết không kịp giãy giụa, Tần Tích nhìn thấy khiếp sợ không thôi.

Phía ngoài bắn nhau rất dữ dội, Hàn Thành Nghiêu đẩy Tần Tích về phía Chu Sâm, ra lệnh cho cậu ta: "Đưa cô ấy rời khỏi đây, đưa đến một nơi an toàn!"

Chu Sâm biết Hàn Thành Nghiêu muốn tự tay giết chết lão quỷ, nhưng Chu Sâm rất lo lắng: "Hàn tiên sinh, để tôi lưu lại giúp anh."

"Cậu chỉ cần bảo đảm an toàn của cô ấy là được!" Hàn Thành Nghiêu nói với Chu Sâm xong, sau đó anh nhìn Tần Tích: "Em theo Chu Sâm rời đi nơi này, tôi rất mau sẽ tìm đến em."



"Anh không đi sao?" Thấy anh bảo vệ mình như vậy, trong lòng Tần Tích rất biết ơn anh.

"Em đi trước đi, yên tâm, tôi không sao đâu." Hàn Thành Nghiêu nói.

Chu Sâm bắt Lý Thành lại, chuẩn bị bắt người đàn ông này làm lá chắn.

Tần Tích nhìn Hàn Thành Nghiêu nói: "Bản thân anh cẩn thận một chút!"

Hàn Thành Nghiêu gật đầu một cái, sau đó bắt đầu đánh yểm trợ, Chu Sâm nhắm ngay cơ hội mang Tần Tích đi đến gần cửa, nhưng mới mở cửa, phát hiện bên ngoài vẫn còn có một nhóm người, không biết là địch hay bạn, cho nên Chu Sâm không dám dễ dàng đi ra ngoài, mà quan sát tình huống bên ngoài.

Bây giờ bọn họ bị kẹp ở giữa, nhìn trận chiến này, Tần Tích khẩn trương không dứt, mà thân Lý Thành trúng hai phát, che vết thương nằm ở một bên, Lý Thành tự nhiên biết Hàn Thành Nghiêu sẽ không dễ dàng bỏ qua cho mình, cho nên ông ta tính toán chạy đi thừa dịp Chu Sâm tập trung sự chú ý ở phía ngoài, nhưng bởi vì bị thương, hành động bất tiện, vừa động một chút đã kinh động đến Tần Tích, nên cô chộp lấy con dao ăn rơi xuống đất bên cạnh, kẹp ở cổ Lý Thành, giọng nói run rẩy: "Không được nhúc nhích!"

Lập tức Lý Thành không dám nhúc nhích, thận trọng nói: "Tôi không nhúc nhích, tôi không nhúc nhích!"

"Nhúc nhích lần nữa thì tôi giết chết anh!" Bây giờ Tần Tích thần kinh đều căng thẳng, Lý Thành nhếch nhác nằm ở đó, đột nhiên, anh trợn to hai mắt, chỉ chỉ sau lưng Tần Tích: "Cẩn thận!"

Tần Tích theo bản năng quay đầu lại, nhưng ngay lúc này, Lý Thành từ trên mặt đất cầm lên con dao ăn, ra sức chống lên thân thể, nắm lấy bả vai Tần Tích kéo lui về phía sau, Chu Sâm quay đầu lại nhìn thấy Tần Tích rơi vào trong tay Lý Thành, trên mặt có phẫn nộ, người phụ nữ này thật sự sẽ gây chuyện, nếu không phải Hàn Thành Nghiêu giao phó nhất định phải bảo đảm an toàn của cô ta, anh mới lười phải cứu người phụ nữ này đấy.

Anh thừa dịp Lý Thành còn chưa có phát hiện mình đã biết, bắn một phát súng về phía tay đang cầm dao của Lý Thành, lập tức dao rơi trên mặt đất, Lý Thành đau đến co quắp.

Tần Tích mới vừa rồi bị Lý Thành siết cổ, bây giờ vừa buông lỏng đứng nơi đó ho hai tiếng, chậm rãi ngẩng đầu nhìn Chu Sâm: "Cám ơn."

Thật ra thì cô biết Chu Sâm rất không thích mình, sẽ cứu cô hoàn toàn là bởi vì Hàn Thành Nghiêu ra lệnh.

Chu Sâm không nói gì, đi tới bên người Lý Thành, lạnh lùng uy hiếp nói: "Ông muốn sống lâu một chút thì an phận cho tôi, nếu không bây giờ tôi có thể tiễn ông lên đường."

Ngay vào lúc này, người của lão quỷ xuất hiện, Chu Sâm phản ứng rất nhanh, một hơi đã giải quyết mấy người, nhưng cho dù Chu Sâm lợi hại hơn nữa, cuối cùng anh chỉ có một mình, nếu cứ đánh tiếp như vậy, sớm muộn không phải là đối thủ.

Chu Sâm khẽ cau mày, núp ở phía sau cây cột, phía ngoài rốt cuộc là ai, nhìn dáng dấp không phải cùng bên với lão quỷ, nhưng cũng không phải người của mình.

Lúc này không cho Chu Sâm suy nghĩ quá nhiều, lại có đạn quét qua rồi, anh bắn trả nhẫn tâm, rất nhanh ngã xuống, trong không khí có nồng đậm mùi máu tươi, làm Tần Tích rất khó chịu, cô chưa từng thấy qua trường hợp như vậy, nói không sợ đó là giả, nhưng bây giờ cô chỉ có thể cố gắng giữ bình tĩnh.

Sau khi giải quyết xong người của lão quỷ đuổi tới, Chu Sâm đi tới cửa bên, lên toàn bộ đạn, sau đó hét về phía bên ngoài, trên mặt có đề phòng: "Các người trên đường là ai?"

Tần Tích núp ở bên cạnh cửa, len lén nhìn ra phía ngoài, khi nhìn thấy bóng dáng quen thuộc đứng ở chính giữa thì trong nháy mắt hốc mắt cô đỏ lên, kích động chạy ra ngoài, Chu Sâm vội vàng ngăn cô: "Cô điên rồi, còn chưa biết là địch hay bạn. . ."

"Anh ấy đến tìm tôi." Tần Tích không để ý Chu Sâm ngăn cản, đẩy cửa ra chạy đi, sau đó chậm rãi dừng lại bước chân, mắt không hề chớp mắt nhìn Cố Mộ Nghiêm, trong lòng tức uất ức lại kích động, trăm mối cảm xúc ngổn ngang.

Sau khi Cố Mộ Nghiêm nhìn thấy Tần Tích, lập tức bước lên kéo cô vào trong ngực, ôm rất chặt rất chặt, nhưng trên miệng lại mắng: "Cô gái ngốc, không lo đợi ở khách sạn, chạy loạn khắp nơi cái gì!"

Tần Tích nằm trong ngực Cố Mộ Nghiêm, mắt hồng hồng, giọng nói giống như là bị cái gì ngăn chặn lại vậy, âm thanh gì cũng không phát ra được.

Cố Mộ Nghiêm buông cô ra, vội vàng kiểm tra từ trên xuống dưới: "Bị thương không? Nói cho anh biết!"

Tần Tích nhìn anh, nước mắt lã chã rơi xuống, sau đó lắc đầu một cái, Cố Mộ Nghiêm mới hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm.

Hai ngày nay anh tìm cô cũng sắp điên mất rồi, anh luôn dõi theo tin tức trong vòng tay cô, nhưng lúc mới bắt đầu luôn không tìm được vị trí của cô, nơi đó bị nhiễu sóng rất mạnh, cho nên anh không lần ra dấu vết được, cho tới buổi sáng hôm nay anh mới lần ra được tin tức của cô, thật may là cuối cùng thì anh tìm được cô, may mắn là cô không có bị thương.

"Cô gái ngốc, ai đồng ý cho em tự mình rời khách sạn, chạy loạn cái gì!" Cố Mộ Nghiêm thật sự là vừa tức vừa giận, trước không tìm được cô, anh thật sự rất sợ khi nhìn thấy cô bị thương.

Tần Tích uất ức nước mắt rơi xuống lần nữa: "Anh không quan tâm đến tôi? Vậy tôi đi đâu thì có quan hệ gì đến anh! Hơn nữa còn là anh bỏ lại tôi trước."

"Em muốn chọc anh tức chết có phải hay không! !" Cố Mộ Nghiêm nhìn cô chằm chằm, gần như bị tức hộc máu.

Tần Tích mím đôi môi đỏ mọng, nước mắt rơi xuống từng giọt, tràn đầy đều là uất ức.

Cố Mộ Nghiêm giận đến cả người thấy đau, cô không có bản lĩnh khác, chứ bản lĩnh chọc giận anh đến là giỏi.

Hà Diệc thấy hai người lại ồn ào, vội vàng đi lên: "Ai nha, thật vất vả mới gặp mặt, các người cũng đừng ầm ĩ, chị dâu, mau trở về cùng với anh họ đi thôi, chị hò hét anh họ tuỳ thích, cho chị ấm* có được hay không!"

Tần Tích trợn mắt nhìn Hà Diệc, ai muốn người đàn ông này ấm *chứ!

Cố Mộ Nghiêm mới vừa rồi có chút không xuống đài được, Hà Diệc đến đây nói lời này, coi như là giải vây giúp anh, lập tức cho Hà Diệc một ánh mắt tán thưởng, coi như thằng nhóc này có ích.

Chu Sâm đi tới, nhìn Tần Tích, giọng nói nguội lạnh, cảnh cáo nói: "Tần tiểu thư, cô đã có người, vậy thì mời cách xa Hàn tiên sinh một chút, không cần lại xuất hiện trước mặt của Hàn tiên sinh!"

Anh có thể cảm thấy quan hệ của người đàn ông này và Tần Tích không giống bình thường, như vậy tốt nhất, anh không hy vọng người phụ nữ này lại xuất bên cạnh Hàn tiên sinh, cô chỉ sẽ liên lụy Hàn tiên sinh, sẽ trở thành điểm yếu của Hàn tiên sinh, chỉ làm cho nhiều kẻ địch thêm một cơ hội đánh bại Hàn tiên sinh.

Tần Tích không hiểu trong lời nói của Chu Sâm có ý gì, giống như là cô và Hàn Thành Nghiêu có cái gì đó vậy, chỉ là cô cũng không muốn biết, bởi vì sau này cô nghĩ cô sẽ không gặp mặt Hàn Thành Nghiêu nữa, hai ngày nay chỉ là một nhạc đệm mà thôi.

Cố Mộ Nghiêm nghe được lời nói không hay của Chu Sâm, tròng mắt ngưng tụ, người phụ nữ của anh, là tùy tiện có thể cảnh cáo sao?

Anh vừa muốn ra tay dạy dỗ Chu Sâm, Tần Tích vội vàng bắt được tay của Cố Mộ Nghiêm, nói: "Anh ta mới vừa rồi đã cứu tôi."



Tần Tích thấy Cố Mộ Nghiêm chậm rãi rũ tay xuống, xoay người nói với Chu Sâm: "Tôi muốn đi trước, làm phiền anh nói với Hàn tiên sinh một tiếng, mới vừa rồi cám ơn anh ấy giúp tôi."

Lúc Cố Mộ Nghiêm ôm lấy Tần Tích rời đi, anh lạnh giọng nói với Chu Sâm: "Lần sau nói chuyện khách khí một chút, nếu không tôi sẽ không khách khí đâu!"

Mặc dù anh rất giận Tần Tích đi cùng với Hàn thành Nghiêu, anh có thể nói với cô, mắng cô, nhưng người khác thì không được, nếu không phải là nhìn thấy Chu Sâm cứu Tần Tích một mạng, mới vừa rồi anh chắc chắn sẽ dạy dỗ người đàn ông này.

Anh muốn Chu Sâm biết, không phải là ai cũng có thể tùy tiện cảnh cáo!

Vẻ mặt Chu Sâm lạnh lùng, xoay người rời đi, bây giờ người phụ nữ này rời đi là tốt nhất.

Tần Tích bị Cố Mộ Nghiêm mang đi không lâu sau, đàn em của Hàn Thành Nghiêu đã chạy tới, bao vây đám người của lão quỷ, địa bàn đổi chủ.

. . . . .

Hà Diệc lái xe, Cố Mộ Nghiêm và Tần Tích ngồi ở phía sau, dọc theo đường đi, vẻ mặt Cố Mộ Nghiêm đen lại, vừa nghĩ tới cô và người đàn ông khác quấn lấy, trong lòng cũng rất tức giận, cô gái này thật đúng là để cho không hỏi anh lo lắng.

Đột nhiên, Cố Mộ Nghiêm thấy quần áo Tần Tích mặc trên người, không nhịn nổi giận, nói: "Em mặc gì đây, như gái đứng đường vậy, trở về lập tức đổi cho anh!"

Tần Tích tức giận trả lời: "Tôi mặc cái gì là tự do của tôi."

"Em . . ! ! !" Cố Mộ Nghiêm lại bị cô làm tức giận cả người thấy đau: "Có phải em bản lãnh hay không, nói một câu đáp một câu đúng là một đại độc kiêu, ngay cả nói chuyện cũng ngạnh khí!"

"Đại độc kiêu? Ai vậy?" Tần Tích không có kịp phản ứng, có chút mơ hồ hỏi.

Cố Mộ Nghiêm nhìn Tần Tích, sau đó mở miệng nói: "Em có biết thân phận của Hàn Thành Nghiêu không?"

Tần Tích thành thật lắc đầu, lúc này mới hai ngày cô có thể biết cái gì, hơn nữa Hàn Thành Nghiêu giống như một cọc gỗ, muốn moi tin tức từ trong miệng của anh, còn khó hơn so với lên trời.

Cố Mộ Nghiêm hơi nhíu nhíu mắt lại, chợt nở nụ cười: "Nhìn ngoài mặt thì Hàn Thành Nghiêu như làm ăn, nhưng riêng anh ta bí mật buôn thuốc súng, thứ người đi giết người phóng hỏa không chỗ nào không làm, vì tiền cái gì cũng làm được, hơn nữa theo anh được biết, Hàn Thành Nghiêu cũng không phải một người tốt tính, nghe nói tính cách anh ta tàn bạo không chịu nổi, hành hạ đến chết thành tính, rất là *, em cái gì cũng không biết lại dám đi cùng anh ta, em chán sống phải không?"

Hà Diệc ở trước mặt nghe được thiếu chút nữa cười ra tiếng, anh họ vì để cho chị dâu cách xa người đàn ông này một chút, cư nhiên hù dọa chị dâu như vậy, anh họ thật sự là rất xấu xa.

Tần Tích bị anh dọa nên sững sờ một chút, thật không có nhìn ra Hàn Thành Nghiêu lại là người như vậy.

Cố Mộ Nghiêm thấy Tần Tích vẫn nửa tin nửa ngờ, lại bổ sung nói: "Cách loại người này xa một chút, đừng tưởng rằng mỗi người đều giống như anh, móc tim móc phổi hết cho em, anh cho embiết, dính líu quan hệ với Hàn thành Nghiêu sẽ phiền toái không ngừng, nếu em xảy ra chuyện, em để cho mẹ em làm thế nào? Người đầu bạc tiễn người đầu xanh sao?"

Tần Tích nghe anh nói kinh khủng như vậy, không tự chủ gật đầu một cái.

Cố Mộ Nghiêm hài lòng cười một tiếng, tin tưởng về sau Tần Tích thấy Hàn Thành Nghiêu cũng sẽ đi lối khác .

Hà Diệc nói thầm ở trong lòng, anh họ thật sự quá phúc hắc rồi.

Tần Tích suy nghĩ một chút lại có chút hoài nghi, con người của Hàn Thành Nghiêu rất lạnh lùng, nhưng hôm nay anh ta cứu mình, nếu không phải là anh, mình đã xong đời rồi, hơn nữa giam lỏng cô ở biệt thự hai ngày nay, Hàn Thành Nghiêu đối với cô như thế, biểu hiện được coi như quân tử.

"Cái đó. . . Tôi cảm thấy có phải nghe sai đồn bậy bạ hay không, dường như Hàn Thành Nghiêu không có xấu như anh nói! Hơn nữa hôm nay anh ta còn đã cứu tôi."

Cố Mộ Nghiêm nổi đóa, cô còn nói giúp người đàn ông kia: "Em biết cái gì, cái gì gọi là ngụy trang, chính là như vậy, nếu như bị em liếc mắt một cái thấy ngay, vậy thì anh còn giả trang làm cái gì, sớm đã bị người đâm bị thương rồi, thấy ngốc chưa!"

Tần Tích cảm thấy quan tâm đến lời nói của Cố Mộ Nghiêm, vừa định gật đầu, nhưng lại nghĩ đến hình ảnh anh ôm Triệu Tử Diên rời đi, còn có lời nói anh từng nói với bản thân, cho nên cô quay đầu nói: "Anh không phải là thất vọng với tôi sao? Anh còn tới quan tâm tôi làm gì?"

Cố Mộ Nghiêm bị nghẹn ở ngực, trên dưới đều không được.

Hà Diệc nhìn thấy dáng vẻ của Cố Mộ Nghiêm, cũng nhịn không được nữa bật cười, hình ảnh như vậy thật là khó được nha, chị dâu thật sự không tồi, anh đều muốn vỗ tay.

Cố Mộ Nghiêm tức giận nói: "Chúng ta còn chưa có hủy bỏ kết hôn đâu, cho nên bây giờ anh vẫn có quyền quản em!"

Đời này chỉ có anh mới có thể mặc kệ cô.

**

Cố Mộ Nghiêm mang theo Tần Tích trở lại trang viên, Tần Tích trở lại đã đi lên lầu, Cố Mộ Nghiêm đi lên theo, thấy cô đang thu dọn quần áo và lấy giấy hộ chiếu của mình, anh khẽ nhíu mày: "Em làm gì đấy?"

Tần Tích cũng không quay đầu lại mà nói: "Mua vé trở về nước!"

"Em bây giờ vẫn không thể trở về." Cố Mộ Nghiêm tiến lên lấy hộ chiếu từ trong tay cô.

Tần Tích chất vấn: "Tại sao tôi không thể trở về hả? Chúng ta lập tức sẽ phải hủy bỏ hôn lễ, đến lúc đó chúng ta sẽ không có quan hệ gì cả, tôi muốn đi đâu là tự do của tôi."

Cố Mộ Nghiêm rất giận dữ, nhưng vẫn áp chế lại: "Chúng ta muốn huỷ bỏ hôn lễ, nhưng bây giờ vẫn chưa hủy bỏ, cho nên em bây giờ vẫn là vị hôn thê của anh, chờ sau khi về nước chúng ta sẽ hủy bỏ hôn lễ, đến lúc đó em muốn làm gì thì làm, nhưng bây giờ em phải nghe lời của anh, bởi vì bây giờ anh vẫn là vị hôn phu của em!"

Muốn huỷ bỏ hôn lễ, cô đừng mơ tưởng!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Hôn Ước Hào Môn: Vợ Yêu Bé Nhỏ Của Đại Thúc

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook