Hôn Ước Hào Môn: Vợ Yêu Bé Nhỏ Của Đại Thúc
Chương 134: Đây đã là nơi rẻ nhất
Tần Tích
30/12/2021
Editor: Thiên Y
Sau khi sắp xếp xong cho đám người Vạn Hổ, Triệu Tây lén lút hỏi Tần Mộ Tây về vấn đề thừa kế, Tần Mộ Tây nhíu mày trả lời: "Mẹ cháu không muốn cháu kế thừa vị trí của bác và chú Hàn."
"Mẹ cháu là mẹ cháu, quan trọng là cháu nghĩ thế nào?" Triệu Tây tiết lộ nói: " Chỉ cần cháu đồng ý, những chuyện còn lại bác cháu và Hàn Thành Nghiêu sẽ đi xử lý, chắc chắn sẽ không làm cháu khó xử."
Tần Mộ Tây nghe xong không nói gì, mẹ không muốn cậu bé đứng ở vị trí đó, cậu bé không muốn mẹ buồn.
Triệu Tây và Tần Mộ Tây trở lại biệt thự, Tần Mộ Tây liền bị Trần Thần len lén kéo đi, vẻ mặt Trần Thần nghiêm túc, nói: "Mộ Tây, mình phải đi."
"Đi? Cậu đi đâu?" Tần Mộ Tây nghi ngờ hỏi.
Vẻ mặt Trần Thần hiện lên vẻ quyết tâm: "Tớ muốn đi tìm bà, tớ không thể cứ ở lại chỗ này."
Mỗi ngày nhìn hình ảnh Tần Mộ Tây và ba của cậu chung sống, mặc dù Trần Thần không nói nhưng trong lòng rất hâm mộ. Cậu bé cũng hy vọng có thể tìm được ba của mình .
"Nhưng cậu biết ba cậu ở đâu sao? Hơn nữa Trần Tâm nhỏ như vậy, nếu gặp phải nguy hiểm thì làm thế nào?" Tần Mộ Tây hỏi.
"Cho nên mình có một chuyện muốn nhờ cậu. Tớ hi vọng cậu có thể giúp tớ chăm sóc Trần Tâm, đợi sau khi tớ tìm được ba sẽ quay lại đây đón Trần Tâm." Đây là kết quả sau khi Trần Thần suy nghĩ kĩ càng. Với khả năng hiện tại của mình, cậu bé vẫn chưa đủ để bảo vệ Trần Tâm an toàn, nhưng cậu bé có thể tin tưởng Mộ Tây, cho nên nếu giao cho Mộ Tây, cậu bé không cần phải lo lắng.
"Cậu định đi tìm một mình sao?" Tần Mộ Tây nhíu mày.
Trần Thần nặng nề gật đầu một cái, nói: "Ừ, tớ muốn tìm được ba, dẫn ba về gặp mẹ. Tớ nghe mẹ nói ba là người rất lợi hại. Bây giờ chỉ có ba mới có thể cứu mẹ ra ngoài."
"Cứu ư? Mẹ cậu gặp nguy hiểm sao?"
Trần Thần lắc đầu một cái, nói: "Không phải nguy hiểm, mà là mất đi tự do, nhưng mà người kia sẽ không làm thương tổn mẹ. Tuy nhiên mẹ muốn đi, vì vậy mình mới nghĩ đi tìm được ba, để ba đưa mẹ đi. . ."
Trong đầu Tần Mộ Tây đầy dấu chấm hỏi, có chút không hiểu. Nhưng mà một mình cậu bé đi ra ngoài khiến Tần Mộ Tây không đồng tình, nói: "Như vậy đi, cậu đợi ba mình về, đến lúc đó mình và cậu cùng đi tìm ba cậu, đúng lúc mình cũng muốn đến một nơi. Nếu hai người ở chung một chỗ, chúng ta có thể chăm sóc tốt cho nhau. Hơn nữa ở nước ngoài mình có chút quen biết, nói không chừng có thể giúp câu nhanh chóng tìm được ba cậu."
"Cậu muốn đi với mình ư?" Nét mặt của Trần Thần hiện vẻ không dám tin, trong lòng cậu bé dâng trào sự vui sướng.
"Ừ, vì chúng ta là anh em tốt chứ sao." Tần Mộ Tây vỗ bờ vai của cậu bé, sau đó còn nói: "Đúng rồi, tấm ảnh hôm trước, cậu có thể cho mình xem lại được không?"
"Được." Trần Thần đưa tấm hình cho Tần Mộ Tây. Cậu bé nhận ảnh, cảm thấy có chút quen mắt, nói: "Như vậy đi, tớ đưa ảnh chụp cho vài người quen, để họ giúp cậu tìm người."
"Có thể, Mộ Tây, cám ơn cậu."
Tần Mộ Tây cầm vài tấm hình, sau đó nhanh chóng phân phát. Triệu Tây đang ngồi chơi điện thoại thì bị gọi đến. Ánh mắt rời khỏi màn hình điện thoại mà liếc về tấm hình, tự lẩm bẩm, "Sao cứ có cảm giác nhìn bóng lưng trong tấm hình này quen mắt vậy chứ? Hình như đã nhìn thấy ở đâu rồi."
Cổ Lâm nghe thấy lời của Triệu Tây cũng đến gần, ánh mắt nhìn về phía bóng lưng ở trong ảnh, Triệu Tây hỏi anh ta: "Anh cảm thấy thế nào?"
"Có một chút, nhưng mà không nghĩ ra." Cổ Lâm nghiêm túc trả lời.
**
Tần Tích ngồi chơi máy tính ở trong phòng nhưng lại cảm thấy nhàm chán. Theo bản năng, cô tìm kiếm ba chữ ‘Cố Mộ Nghiêm’ ở trên mạng, nhưng lại chỉ tìm được một chút thông tin cơ bản, đơn giản là giới thiệu bối cảnh và học vấn của Cố Mộ Nghiêm. Tần Tích đi theo Lạc Thiên đã lâu, đương nhiên hiểu được điều này. Những thứ có thể để cho người khác biết thì có thể được công bố, còn những thứ không thể để lộ ra ngoài thì sao có thể tìm được ở trên này.
Cô di chuyển con chuột, đột nhiên tìm được một đoạn thông tin khác về Cố Mộ Nghiêm, là chuyện ba năm trước. Vốn dĩ cô chỉ định nhìn lướt qua một chút, nhưng khi nhìn thấy hôn lễ và hiện ra nhưng dòng chữ này, trong lòng cô liền thấy căng thẳng, sắc mặt cũng trở nên nghiêm túc.
Nhanh chóng nhấn vào, tin tức trong đó không được đầy đủ, người ngoài hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì. Chỉ nói ngày đó xảy ra một trận đấu súng trong hôn lễ, cũng không biết kết quả thế nào. Cuối tin tức là một tấm hình cũng không rõ ràng, có thể thấy một chiếc xe sang trọng dừng ở trước cửa, một cô gái xuống xe, mặc dù chỉ là gò má, nhưng Tần Tích vẫn có thể nhận ra cô gái kia chính là mình, cô cười e thẹn nhìn một người đàn ông ở phía trước, mà người đàn ông đó chính là Cố Mộ Nghiêm.
Trong lòng Tần Tích cảm thấy kinh ngạc, cũng nhanh chóng tìm kiếm thêm thông tin về vụ nổ súng trong lễ cưới ba năm trước, nhưng dường như rất ít, giống như là coái đó đã cố ý xóa đi Mặc dù có được những tin tức vụn vặt còn sót lại, Tần Tích vẫn có thể ghép lại thành một câu chuyện cũ.
Ba năm trước đây mình bị thương do súng, mà bây giờ viên đạn kia vẫn còn đang nằm trong trái tim của cô. Có phải ba năm trước cô và Cố Mộ Nghiêm định kết hôn không? Vậy tại sao anh cô lại muốn gạt cô, nói chồng cô đã chết rồi?
Trong lòng Tần Tích có chút rối loạn, phiền não tắt máy tính, ngẩng đầu nhìn trần nhà. Rốt cuộc thì người phá hỏng hôn lễ là ai, có quan hệ gì với Cố Mộ Nghiêm? Cô thật sự muốn nhớ lại toàn bộ mọi chuyện về ba năm trước, như vậy cô có thể đưa ra phán đoán của mình.
Nhưng cái tên đàn ông chết tiệt kia, từ sau khi rời đi lần trước đã không đến cả một tháng. Cô đã quyết định sẽ đấu tranh với anh đến cùng nên sẽ không chủ động hỏi thăm đâu, hừ.
"Cốc cốc cốc." Tiếng gõ cửa vang lên, Tần Tích dừng suy nghĩ, ánh mắt hướng về phía cửa, hỏi: "Có chuyện gì?"
Tần Mộ Tây nói: " Mẹ, Triệu Tây muốn mời chúng ta ăn cơm, mẹ mau ra ngoài nhanh lên!"
Tần Tích đi theo Tần Mộ Tây xuống lầu, nhìn Triệu Tây nói, "Đi thôi, người đã đông đủ, tôi muốn ăn một bữa tiệc lớn!"
"Mời ăn thì không cần trả tiền nữa."
"Mạng của chú chỉ bằng một bữa cơm thôi sao? Rẻ như vậy à? Đừng như vậy có được không." Tần Mộ Tây nói.
Triệu Tây bóp trán, nếu sớm biết như vậy thì cậu ta cũng không quay lại Phượng thành. Đúng là tiền mất tật mang, đã phí sức lại không có kết quả tốt.
Tần Tích nhìn dáng vẻ như muốn cắt thịt cậu ta của Triệu Tây, nói: "Cậu nhiều tiền như vậy, lại chưa có vợ, chúng tôi không tiêu tiền giúp cậu, vậy cậu làm sao biết niềm vui khi tiêu tiền?"
Triệu Tây không vui trả lời: "Bây giờ không có, không có nghĩa là về sau cũng không có. Tôi phải để giành thật nhiều tiền cho vợ."
"Có muốn tôi giới thiệu người cho cậu không?"
". . . . . ." Triệu Tây nhìn dáng vẻ hào hứng muốn làm bà mai của Tần Tích, trong đầu hiện đầy vạch đen, nói "Không cần."
Cậu ta không muốn hẹn hò mù quáng.
Tần Mộ Tây thúc giục: "Chúng ta có thể đi chưa, con đói bụng."
Trần Tâm ngây thơ nói: " Từ sáng đến giờ Mộ Tây còn chưa ăn cơm."
Triệu Tây kinh ngạc: "Không phải chứ? Vì bữa cơm này, cháu lại để bụng mình đói sao?" Nếu về sau tìm được cơ hội để Tần Mộ Tây mời cậu ta ăn cơm, cậu ta sẽ nhịn đói trước ba ngày.
". . . . . ." Anh không ăn, là bởi vì lúc ấy không đói bụng có được không.
Trong phòng ăn, một nhóm người từ cửa lớn đi vào khiến cho mọi người chú ý. Trai xinh gái đẹp, mấy đứa bé lại rất đáng yêu, một tổ hợp hoàn mỹ không có khuyết điểm như vậy, tất nhiên sẽ rất dễ hấp dẫn ánh nhìn của mọi người.
Cổ Lâm cảm thấy những ánh mắt hâm mộ đang nhìn mình thì khẽ nhíu mày, hiển nhiên anh ta là không thích người khác nhìn mình chằm chằm như vậy. Nhưng ai bảo dáng dấp của anh ta quá đẹp, cho dù vẻ mặt có lạnh lùng cũng không ngăn cản được tầm mắt của người khác.
Nếu bình thường có người nào dám nhìn chằm chằm như vậy, chỉ cần ánh mắt lạnh lẽo của Hàn Thành Nghiêu hướng về phía đó, cũng khiến những người kia không dám ngẩng đầu. Nhưng Cổ Lâm lườm hết lần này đến lần khác thì người khác lại nghĩ anh đang liếc mắt đưa tình, khiến họ càng thêm kích thích. Điều này khiến Cổ Lâm tức giận mà không nói được gì.
Triệu Tây nhìn Cổ Lâm như vậy, tuy bên ngoài không có biểu hiện gì nhưng trong lòng cảm thấy rất vui sướng——
Hừ, ai bảo một đấng nam nhi như anh ta lại có dáng dấp xinh đẹp như vậy, đáng đời bị nhìn.
Trong phòng bao, mặc dù Triệu Tây vẫn còn cảm thấy cảm thấy đau xót nhưng vẫn thể hiện dáng vẻ phóng khoáng để bọn họ chọn món. Tần Mộ Tây nở nụ cười, rất không khách khí nhận lấy thực đơn: "Vậy để cháu gọi đồ ăn."
Triệu Tây nghĩ thầm, dù có đẳng cấp hơn nữa thì một bữa ăn này cũng chỉ tốn đến mấy ngàn tệ là cùng, cậu ta cũng không tin những món ăn ở đây được làm từ vàng.
Tần Mộ Tây nhìn một chút, sau đó nói với nhân viên phục vụ: "Cái này. . . Cái này. . . Còn cả cái này. . ."
Khóe miệng Triệu Tây khẽ giật một cái, nhưng vẫn nhắm mắt ngồi im, chỉ có thể uống nước để ổn định tâm trạng.
Sau khi món ăn được mang lên không bao lâu, nhân viên phục vụ hỏi thăm có cần uống chút gì không.
Triệu Tây nghĩ Tần Mộ Tây sẽ gọi một chút rượu, nhưng ai ngờ cậu bé lại gọi một bình trà để mọi người cùng uống..., Triệu Tây nghĩ thầm, coi như tiểu quỷ này còn có chút lương tâm.
Khi trà được mang lên, Triệu Tây liền uống một ngụm, ánh mắt sáng lên: "Ừ, trà này không tồi, mọi người uống thử đi."
Tần Mộ Tây nở nụ cười nói: " Tất nhiên rồi, hơn hai ngàn đấy."
"Cái gì?" Triệu Tây nhìn ly trà trong tay một chút, lại nhìn về phía Tần Mộ Tây, hỏi: "Cháu vừa mới nói gì? Bình này trà hơn hai ngàn?"
"Đúng vậy." Tần Mộ Tây vô tội nhìn anh: "Đây đã là nơi rẻ nhất rồi."
Rẻ nhất sao? Điều này giống như sét đánh giữa trời quang với Triệu Tây.
Sau khi sắp xếp xong cho đám người Vạn Hổ, Triệu Tây lén lút hỏi Tần Mộ Tây về vấn đề thừa kế, Tần Mộ Tây nhíu mày trả lời: "Mẹ cháu không muốn cháu kế thừa vị trí của bác và chú Hàn."
"Mẹ cháu là mẹ cháu, quan trọng là cháu nghĩ thế nào?" Triệu Tây tiết lộ nói: " Chỉ cần cháu đồng ý, những chuyện còn lại bác cháu và Hàn Thành Nghiêu sẽ đi xử lý, chắc chắn sẽ không làm cháu khó xử."
Tần Mộ Tây nghe xong không nói gì, mẹ không muốn cậu bé đứng ở vị trí đó, cậu bé không muốn mẹ buồn.
Triệu Tây và Tần Mộ Tây trở lại biệt thự, Tần Mộ Tây liền bị Trần Thần len lén kéo đi, vẻ mặt Trần Thần nghiêm túc, nói: "Mộ Tây, mình phải đi."
"Đi? Cậu đi đâu?" Tần Mộ Tây nghi ngờ hỏi.
Vẻ mặt Trần Thần hiện lên vẻ quyết tâm: "Tớ muốn đi tìm bà, tớ không thể cứ ở lại chỗ này."
Mỗi ngày nhìn hình ảnh Tần Mộ Tây và ba của cậu chung sống, mặc dù Trần Thần không nói nhưng trong lòng rất hâm mộ. Cậu bé cũng hy vọng có thể tìm được ba của mình .
"Nhưng cậu biết ba cậu ở đâu sao? Hơn nữa Trần Tâm nhỏ như vậy, nếu gặp phải nguy hiểm thì làm thế nào?" Tần Mộ Tây hỏi.
"Cho nên mình có một chuyện muốn nhờ cậu. Tớ hi vọng cậu có thể giúp tớ chăm sóc Trần Tâm, đợi sau khi tớ tìm được ba sẽ quay lại đây đón Trần Tâm." Đây là kết quả sau khi Trần Thần suy nghĩ kĩ càng. Với khả năng hiện tại của mình, cậu bé vẫn chưa đủ để bảo vệ Trần Tâm an toàn, nhưng cậu bé có thể tin tưởng Mộ Tây, cho nên nếu giao cho Mộ Tây, cậu bé không cần phải lo lắng.
"Cậu định đi tìm một mình sao?" Tần Mộ Tây nhíu mày.
Trần Thần nặng nề gật đầu một cái, nói: "Ừ, tớ muốn tìm được ba, dẫn ba về gặp mẹ. Tớ nghe mẹ nói ba là người rất lợi hại. Bây giờ chỉ có ba mới có thể cứu mẹ ra ngoài."
"Cứu ư? Mẹ cậu gặp nguy hiểm sao?"
Trần Thần lắc đầu một cái, nói: "Không phải nguy hiểm, mà là mất đi tự do, nhưng mà người kia sẽ không làm thương tổn mẹ. Tuy nhiên mẹ muốn đi, vì vậy mình mới nghĩ đi tìm được ba, để ba đưa mẹ đi. . ."
Trong đầu Tần Mộ Tây đầy dấu chấm hỏi, có chút không hiểu. Nhưng mà một mình cậu bé đi ra ngoài khiến Tần Mộ Tây không đồng tình, nói: "Như vậy đi, cậu đợi ba mình về, đến lúc đó mình và cậu cùng đi tìm ba cậu, đúng lúc mình cũng muốn đến một nơi. Nếu hai người ở chung một chỗ, chúng ta có thể chăm sóc tốt cho nhau. Hơn nữa ở nước ngoài mình có chút quen biết, nói không chừng có thể giúp câu nhanh chóng tìm được ba cậu."
"Cậu muốn đi với mình ư?" Nét mặt của Trần Thần hiện vẻ không dám tin, trong lòng cậu bé dâng trào sự vui sướng.
"Ừ, vì chúng ta là anh em tốt chứ sao." Tần Mộ Tây vỗ bờ vai của cậu bé, sau đó còn nói: "Đúng rồi, tấm ảnh hôm trước, cậu có thể cho mình xem lại được không?"
"Được." Trần Thần đưa tấm hình cho Tần Mộ Tây. Cậu bé nhận ảnh, cảm thấy có chút quen mắt, nói: "Như vậy đi, tớ đưa ảnh chụp cho vài người quen, để họ giúp cậu tìm người."
"Có thể, Mộ Tây, cám ơn cậu."
Tần Mộ Tây cầm vài tấm hình, sau đó nhanh chóng phân phát. Triệu Tây đang ngồi chơi điện thoại thì bị gọi đến. Ánh mắt rời khỏi màn hình điện thoại mà liếc về tấm hình, tự lẩm bẩm, "Sao cứ có cảm giác nhìn bóng lưng trong tấm hình này quen mắt vậy chứ? Hình như đã nhìn thấy ở đâu rồi."
Cổ Lâm nghe thấy lời của Triệu Tây cũng đến gần, ánh mắt nhìn về phía bóng lưng ở trong ảnh, Triệu Tây hỏi anh ta: "Anh cảm thấy thế nào?"
"Có một chút, nhưng mà không nghĩ ra." Cổ Lâm nghiêm túc trả lời.
**
Tần Tích ngồi chơi máy tính ở trong phòng nhưng lại cảm thấy nhàm chán. Theo bản năng, cô tìm kiếm ba chữ ‘Cố Mộ Nghiêm’ ở trên mạng, nhưng lại chỉ tìm được một chút thông tin cơ bản, đơn giản là giới thiệu bối cảnh và học vấn của Cố Mộ Nghiêm. Tần Tích đi theo Lạc Thiên đã lâu, đương nhiên hiểu được điều này. Những thứ có thể để cho người khác biết thì có thể được công bố, còn những thứ không thể để lộ ra ngoài thì sao có thể tìm được ở trên này.
Cô di chuyển con chuột, đột nhiên tìm được một đoạn thông tin khác về Cố Mộ Nghiêm, là chuyện ba năm trước. Vốn dĩ cô chỉ định nhìn lướt qua một chút, nhưng khi nhìn thấy hôn lễ và hiện ra nhưng dòng chữ này, trong lòng cô liền thấy căng thẳng, sắc mặt cũng trở nên nghiêm túc.
Nhanh chóng nhấn vào, tin tức trong đó không được đầy đủ, người ngoài hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì. Chỉ nói ngày đó xảy ra một trận đấu súng trong hôn lễ, cũng không biết kết quả thế nào. Cuối tin tức là một tấm hình cũng không rõ ràng, có thể thấy một chiếc xe sang trọng dừng ở trước cửa, một cô gái xuống xe, mặc dù chỉ là gò má, nhưng Tần Tích vẫn có thể nhận ra cô gái kia chính là mình, cô cười e thẹn nhìn một người đàn ông ở phía trước, mà người đàn ông đó chính là Cố Mộ Nghiêm.
Trong lòng Tần Tích cảm thấy kinh ngạc, cũng nhanh chóng tìm kiếm thêm thông tin về vụ nổ súng trong lễ cưới ba năm trước, nhưng dường như rất ít, giống như là coái đó đã cố ý xóa đi Mặc dù có được những tin tức vụn vặt còn sót lại, Tần Tích vẫn có thể ghép lại thành một câu chuyện cũ.
Ba năm trước đây mình bị thương do súng, mà bây giờ viên đạn kia vẫn còn đang nằm trong trái tim của cô. Có phải ba năm trước cô và Cố Mộ Nghiêm định kết hôn không? Vậy tại sao anh cô lại muốn gạt cô, nói chồng cô đã chết rồi?
Trong lòng Tần Tích có chút rối loạn, phiền não tắt máy tính, ngẩng đầu nhìn trần nhà. Rốt cuộc thì người phá hỏng hôn lễ là ai, có quan hệ gì với Cố Mộ Nghiêm? Cô thật sự muốn nhớ lại toàn bộ mọi chuyện về ba năm trước, như vậy cô có thể đưa ra phán đoán của mình.
Nhưng cái tên đàn ông chết tiệt kia, từ sau khi rời đi lần trước đã không đến cả một tháng. Cô đã quyết định sẽ đấu tranh với anh đến cùng nên sẽ không chủ động hỏi thăm đâu, hừ.
"Cốc cốc cốc." Tiếng gõ cửa vang lên, Tần Tích dừng suy nghĩ, ánh mắt hướng về phía cửa, hỏi: "Có chuyện gì?"
Tần Mộ Tây nói: " Mẹ, Triệu Tây muốn mời chúng ta ăn cơm, mẹ mau ra ngoài nhanh lên!"
Tần Tích đi theo Tần Mộ Tây xuống lầu, nhìn Triệu Tây nói, "Đi thôi, người đã đông đủ, tôi muốn ăn một bữa tiệc lớn!"
"Mời ăn thì không cần trả tiền nữa."
"Mạng của chú chỉ bằng một bữa cơm thôi sao? Rẻ như vậy à? Đừng như vậy có được không." Tần Mộ Tây nói.
Triệu Tây bóp trán, nếu sớm biết như vậy thì cậu ta cũng không quay lại Phượng thành. Đúng là tiền mất tật mang, đã phí sức lại không có kết quả tốt.
Tần Tích nhìn dáng vẻ như muốn cắt thịt cậu ta của Triệu Tây, nói: "Cậu nhiều tiền như vậy, lại chưa có vợ, chúng tôi không tiêu tiền giúp cậu, vậy cậu làm sao biết niềm vui khi tiêu tiền?"
Triệu Tây không vui trả lời: "Bây giờ không có, không có nghĩa là về sau cũng không có. Tôi phải để giành thật nhiều tiền cho vợ."
"Có muốn tôi giới thiệu người cho cậu không?"
". . . . . ." Triệu Tây nhìn dáng vẻ hào hứng muốn làm bà mai của Tần Tích, trong đầu hiện đầy vạch đen, nói "Không cần."
Cậu ta không muốn hẹn hò mù quáng.
Tần Mộ Tây thúc giục: "Chúng ta có thể đi chưa, con đói bụng."
Trần Tâm ngây thơ nói: " Từ sáng đến giờ Mộ Tây còn chưa ăn cơm."
Triệu Tây kinh ngạc: "Không phải chứ? Vì bữa cơm này, cháu lại để bụng mình đói sao?" Nếu về sau tìm được cơ hội để Tần Mộ Tây mời cậu ta ăn cơm, cậu ta sẽ nhịn đói trước ba ngày.
". . . . . ." Anh không ăn, là bởi vì lúc ấy không đói bụng có được không.
Trong phòng ăn, một nhóm người từ cửa lớn đi vào khiến cho mọi người chú ý. Trai xinh gái đẹp, mấy đứa bé lại rất đáng yêu, một tổ hợp hoàn mỹ không có khuyết điểm như vậy, tất nhiên sẽ rất dễ hấp dẫn ánh nhìn của mọi người.
Cổ Lâm cảm thấy những ánh mắt hâm mộ đang nhìn mình thì khẽ nhíu mày, hiển nhiên anh ta là không thích người khác nhìn mình chằm chằm như vậy. Nhưng ai bảo dáng dấp của anh ta quá đẹp, cho dù vẻ mặt có lạnh lùng cũng không ngăn cản được tầm mắt của người khác.
Nếu bình thường có người nào dám nhìn chằm chằm như vậy, chỉ cần ánh mắt lạnh lẽo của Hàn Thành Nghiêu hướng về phía đó, cũng khiến những người kia không dám ngẩng đầu. Nhưng Cổ Lâm lườm hết lần này đến lần khác thì người khác lại nghĩ anh đang liếc mắt đưa tình, khiến họ càng thêm kích thích. Điều này khiến Cổ Lâm tức giận mà không nói được gì.
Triệu Tây nhìn Cổ Lâm như vậy, tuy bên ngoài không có biểu hiện gì nhưng trong lòng cảm thấy rất vui sướng——
Hừ, ai bảo một đấng nam nhi như anh ta lại có dáng dấp xinh đẹp như vậy, đáng đời bị nhìn.
Trong phòng bao, mặc dù Triệu Tây vẫn còn cảm thấy cảm thấy đau xót nhưng vẫn thể hiện dáng vẻ phóng khoáng để bọn họ chọn món. Tần Mộ Tây nở nụ cười, rất không khách khí nhận lấy thực đơn: "Vậy để cháu gọi đồ ăn."
Triệu Tây nghĩ thầm, dù có đẳng cấp hơn nữa thì một bữa ăn này cũng chỉ tốn đến mấy ngàn tệ là cùng, cậu ta cũng không tin những món ăn ở đây được làm từ vàng.
Tần Mộ Tây nhìn một chút, sau đó nói với nhân viên phục vụ: "Cái này. . . Cái này. . . Còn cả cái này. . ."
Khóe miệng Triệu Tây khẽ giật một cái, nhưng vẫn nhắm mắt ngồi im, chỉ có thể uống nước để ổn định tâm trạng.
Sau khi món ăn được mang lên không bao lâu, nhân viên phục vụ hỏi thăm có cần uống chút gì không.
Triệu Tây nghĩ Tần Mộ Tây sẽ gọi một chút rượu, nhưng ai ngờ cậu bé lại gọi một bình trà để mọi người cùng uống..., Triệu Tây nghĩ thầm, coi như tiểu quỷ này còn có chút lương tâm.
Khi trà được mang lên, Triệu Tây liền uống một ngụm, ánh mắt sáng lên: "Ừ, trà này không tồi, mọi người uống thử đi."
Tần Mộ Tây nở nụ cười nói: " Tất nhiên rồi, hơn hai ngàn đấy."
"Cái gì?" Triệu Tây nhìn ly trà trong tay một chút, lại nhìn về phía Tần Mộ Tây, hỏi: "Cháu vừa mới nói gì? Bình này trà hơn hai ngàn?"
"Đúng vậy." Tần Mộ Tây vô tội nhìn anh: "Đây đã là nơi rẻ nhất rồi."
Rẻ nhất sao? Điều này giống như sét đánh giữa trời quang với Triệu Tây.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.