Hôn Ước Hào Môn: Vợ Yêu Bé Nhỏ Của Đại Thúc
Chương 65: Duy nhất cuộc đời này
Tần Tích
30/12/2016
Cố Mộ Nghiêm đứng dậy cầm quần áo của cô lên, Tần Tích nhìn thấy quần lót đặt ở trên giường,
vừa thẹn vừa cáu, đưa tay muốn giật lấy, "Đưa tôi."
Không hề biết động tác như vậy của cô càng làm cảnh xuân lộ ra không ít.
Khóe môi Cố Mộ Nghiêm giương lên, cười nhẹ nói, "Em còn như vậy, tôi liền khống chế không được nữa rồi."
Tần Tích chỉ có thể trốn vào trong chăn, tức giận quát, "Khốn kiếp, đưa tôi nhanh lên."
Cố Mộ Nghiêm ngồi ở mép giường, cầm quần lót trong tay, "Đến đây."
Hôm nay không bắt cô tập quen với việc này thì không được.
"Tôi không muốn." Cặp mắt của cô cũng sắp trừng đến bốc lửa.
Cố Mộ Nghiêm nhìn khuôn mặt đỏ bừng của cô, vui vẻ càng đậm, "Vậy chúng ta cứ dằn co như vậy, tôi không ngại làm chút vận động lúc sáng sớm."
Tần Tích níu lấy chăn, do dự thật lâu mới chậm rì rì quấn chăn lết đến bên cạnh Cố Mộ Nghiêm, Cố Mộ Nghiêm kiểng chân, đưa quần lót trong tay cho cô.
Cô buông chăn xuống, toàn thân nóng lên, kiên trì mặc quần dưới ánh nhìn soi mói của Cố Mộ Nghiêm, nhưng vì tay đang run rẩy, nắm cũng không được.
Cố Mộ Nghiêm cười nhìn cô một cái, "Muốn tôi giúp không?"
Vốn Tần Tích còn muốn cậy mạnh, nhưng thử rất nhiều lần, tay chính là không khống chế được, gò má đỏ đến nổi không thể đỏ hơn, chỉ có thể xoay người để Cố Mộ Nghiêm giúp cô, nhưng lại liều mạng chửi bới anh trong lòng.
Chết tiệt, Cố Mộ Nghiêm tên khốn kiếp này. Hận chết anh ta, mỗi lần cũng chỉ biết bắt nạt cô.
Đàn ông già. Ông chú già. Trâu già gặm cỏ non.
Cố Mộ Nghiêm thấy bộ dạng tức giận của cô, cười nói, "Chuyện như vậy sớm muộn gì em cũng phải quen, tối hôm qua tôi mới chạm qua, có cái gì mà xấu hổ."
"Câm miệng." Tần Tích trừng mắt nhìn anh, nhanh chóng mặc quần áo vào.
Cố Mộ Nghiêm bắt đầu dời đi lực chú ý của cô, "Được rồi, đừng lề mề nữa, có muốn đi tham quan xung quanh không?"
Động tác mặc quần áo của Tần Tích dừng lại một chút, có chút động lòng hỏi, "Đi đâu?"
Đối với nước Anh cô không quen thuộc chút nào, chỉ biết ở đây tấc đất như tấc vàng, là một đất nước rất cổ xưa.
Cố Mộ Nghiêm vỗ vỗ đầu của cô, "Không phải đi rồi sẽ biết sao, em cứ lề mề như vậy, chúng ta cũng đừng mong ra khỏi cửa."
Động tác của Tần Tích nhanh hơn một chút, nhanh chóng chạy vào phòng tắm, Cố Mộ Nghiêm dựa người vào khung cửa, vẻ mặt có chút bất đắc dĩ, đúng là trẻ con, vừa nhắc tới đi chơi liền vui vẻ như vậy.
Làm sao anh lại có cảm giác như đang dẫn con gái ra ngoài chơi vậy?
Cố Mộ Nghiêm ra ngoài chuẩn bị bữa sáng, đợi cô rửa mặt xong là có thể ăn, chẳng qua là khi Tần Tích ra khỏi phòng ngủ, mặt Cố Mộ Nghiêm liền đen lại.
Hôm nay quần áo anh chọn cho cô là một chiếc áo sơ mi màu trắng, cùng một chiếc quần jean ôm, tươi tắn hoạt bát lại không hở hang, mấu chốt nhất chính là mặc kín đáo, đây mới là điều quan trọng nhất, nhưng anh mới không chú ý đến một chút, cô liền buộc vạt áo sơ mi lên, thấp thoáng lộ ra chiếc eo nhỏ, tăng thêm vài phần hoạt bát gợi cảm.
Bình thường Tần Tích mặc áo sơ mi với quần jean cũng sẽ buộc vạt áo thành như vậy, cho nên lần này cũng như thường lệ, cũng không cảm thấy có cái gì không ổn, nhìn thấy bữa sáng, cô đã cảm thấy bụng mình kêu lên ùng ục, trực tiếp ngồi lên ghế liền ăn, không chú ý đến nét mặt mất hứng của Cố Mộ Nghiêm.
Cố Mộ Nghiêm rất muốn bắt cô tháo xuống, nhưng nhìn cô vui vẻ, suy nghĩ một chút cũng không nói ra, kệ đi, chỉ lần này, lần sau không thể bỏ qua như vậy nữa.
**
Cố Mộ Nghiêm không lái xe, mà chọn ngồi xe công cộng ngắm cảnh cùng Tần Tích, vừa lên xe, hai người liền thu hút không ít tầm mắt của mọi người, mặt Tần Tích đầy vẻ phấn khích, nên không chú ý đến ánh mắt của người khác, cầm điện thoại chụp ảnh không ngừng, mà Cố Mộ Nghiêm sớm đã quen với những ánh mắt nhìn chằm chằm này, toàn bộ sự chú ý đều đặt ở trên người Tần Tích, đi chung với cô không thể lơ là được.
Tần Tích đắm chìm trong cảnh đẹp của nước Anh, nhìn bên này một chút, nhìn bên kia một chút, hoàn toàn quên mất còn một người đi ở sau lưng, cho nên Cố Mộ Nghiêm làm sao có thể lơ là cảnh giác, chỉ sợ hơi không chú ý cô một chút liền không thấy cô đâu.
Đi dạo gần nửa ngày, Tần Tích rất thỏa thích, điện thoại di động chứa đầy ảnh chụp, định tối trở về gởi cho Diệp Thập Nhất xem.
Tần Tích là người nhanh thích cũng nhanh chán, mệt mỏi không muốn đi nữa, Cố Mộ Nghiêm đành phải dắt tay cô, Tần Tích dứt khoát ôm cánh tay của anh, dựa vào anh đi lên phía trước, khi thấy Cố Mộ Nghiêm dẫn cô đi vào một cửa hàng đá quý, cô có chút không hiểu, anh dắt cô tới đây làm gì? Chẳng lẽ ở đây cũng có thể ngắm cảnh, chẳng qua, chỉ xem mà không mua thì không hay lắm.
Đi vào, Tần Tích liền bị ánh sáng xanh vàng rực rỡ bên trong hấp dẫn, khác với phong cách của Trung Quốc, trần nhà ở đây rất cao, chính giữa treo đèn thủy tinh cực kỳ lớn, tông màu chủ đạo là màu nắng và màu vàng kim, rất xa hoa.
Dường như người ở đây biết Cố Mộ Nghiêm, vừa nhìn thấy anh đến liền có nhân viên đi gọi quản lý, rồi sau đó liền có một người đàn ông mặc âu phục đeo cà vạt đi ra, nhìn thấy Cố Mộ Nghiêm liền đi đến chào hỏi nhiệt tình, "Cố tiên sinh, anh đến rồi."
Cố Mộ Nghiêm hỏi, "Daniel, đồ tôi đặt đã làm xong chưa?"
"Đã xong rồi." Daniel cười gật đầu, lập tức ánh mắt nhìn đến Tần Tích, "Chắc hẳn chủ nhân của món đồ kia chính là cô gái xinh đẹp này rồi."
Cố Mộ Nghiêm cười giới thiệu, "Cô ấy là vợ sắp cưới của tôi, Tần Tích."
"Hai người thật rất xứng đôi, nước của anh có câu gọi là gì nhỉ. . .À, trai tài gái sắc. . . Đúng không?"
Tần Tích nghe không hiểu bọn họ đang nói cái gì, chỉ biết hai người bô bô, mà vẻ mặt của người đàn ông mắt xanh hết sức phong phú, thỉnh thoảng nhìn đến mình, cô cũng chỉ có thể cười không ngừng với anh ta, cuối cùng miệng cũng sắp đông cứng.
Daniel đi phía trước dẫn đường, dẫn bọn họ đến một căn phòng nhỏ bên trong, không lâu sau, nhân viên cầm một chiếc hộp đi tới, đưa nó cho Daniel, sau đó xoay người ra ngoài, Daniel mở hộp ra, đẩy tới trước mặt Cố Mộ Nghiêm, "Cố tiên sinh, anh nhìn xem có hài lòng không?"
Trong hộp là một chiếc vòng tay được điêu khắc, hoa văn phía trên vô cùng tinh xảo, gần như không tìm ra một khuyết điểm nào, chỉ liếc mắt một cái, Tần Tích liền không thể dời mắt.
Cố Mộ Nghiêm cầm lấy vòng tay, khuất ở mặt trong chiếc vòng có khắc một câu tiếng Anh rất nhỏ.....
Duy nhất cuộc đời này.
Cố Mộ Nghiêm nghiêng đầu nhìn Tần Tích, đưa đến gần tay cô, muốn đeo vòng tay lên tay cô, Tần Tích kinh ngạc nhìn anh, "Anh muốn tặng cho tôi sao?"
"Chẳng thế thì thế nào?" Cố Mộ Nghiêm tức giận trả lời.
Chẳng lẽ anh còn có thể đưa cho người khác hay sao, cô nhóc này thiệt là.
"Oh."
Cố Mộ Nghiêm đeo lên giúp cô, dịu dàng hỏi, "Thích không?"
"Thích." Tần Tích nói thật, lập tức hỏi tới, "Anh nghĩ thế nào lại đưa cái này cho tôi vậy? Tôi còn tưởng anh sẽ chỉ mua một chiếc nhẫn mười đồng cho tôi chứ."
Đột nhiên đưa cô vật này, cô cũng không quen.
Cố Mộ Nghiêm liếc cô một cái, "Ngốc nghếch, cái kia chỉ là đùa với em thôi, bà xã của Cố Mộ Nghiêm tôi làm sao có thể đeo nhẫn cưới mười đồng chứ, em không sợ mất mặt, nhưng tôi thì có."
Có khi cô nhóc này rất khôn khéo, cũng có khi rất ngốc nghếch.
Ngay vào lúc này, điện thoại của Cố Mộ Nghiêm vang lên, anh nhìn lướt qua Tần Tích đang phấn khích bừng bừng ngắm nhìn vòng tay, nhận điện thoại.
Tần Tích nghe anh đang nói chuyện điện thoại, ngẩng đầu lên nhìn anh một cái, lại không hiểu anh đang nói cái gì.
Sau khi Cố Mộ Nghiêm cúp điện thoại liền dắt Tần Tích đi khỏi, gọi một chiếc taxi, sau khi ngồi lên liền nói với Tần Tích, "Tôi có một khách hàng quan trọng phải đi gặp mặt, cho nên tôi đưa em về khách sạn trước, nếu em còn muốn đi đâu, ngày mai chúng ta lại đi nữa."
"Được." Tần Tích gật gật đầu, vốn dĩ anh đến đây là vì công việc, đương nhiên phải đặt công việc lên hàng đầu.
Ngồi trên xe, Cố Mộ Nghiêm không yên tâm dặn dò, "Ngoan ngoãn ở trong phòng, không được đi lung tung, muốn ăn cái gì liền nhắn tin cho tôi, tôi sẽ mua về cho em."
Tiếng Anh của cô kém như vậy, thật sự anh không yên tâm.
Tần Tích nằm tựa trên cửa kính xe, chu môi nói, "Biết rồi, tôi lại không phải con nít."
Trong mắt Cố Mộ Nghiêm chợt lóe lên vui vẻ, cô cũng không biết nói tiếng Anh, ngay cả đứa con nít ở đây cũng không bằng.
Trở lại khách sạn, Cố Mộ Nghiêm thay một bộ âu phục, sau đó nhanh chóng rời đi, chẳng qua trước khi đi lại dặn dò vài câu.
Sau khi Cố Mộ Nghiêm đi, Tần Tích phiền chán nằm trên ghế so pha, đang ngẩn người, chuông cửa đột nhiên vang lên, Tần Tích nghi hoặc nhíu mày, là ai nhỉ, chẳng lẽ Cố Mộ Nghiêm gọi thức ăn cho cô? Rất không có khả năng, bọn họ đã ăn cơm mới trở lại đây.
Tần Tích nhìn vào mắt mèo, phát hiện người đứng ở bên ngoài dĩ nhiên là cô gái bị đuổi bắt từng gặp trong quán rượu, cô mới vừa mở cửa, Vương Tử Hàm liền nhiệt tình vẫy tay với cô, "Này, Tần Tích, là tôi, không nghĩ tới phải không?"
"Làm sao cô biết tôi ở đây?"
Vương Tử Hàm cười mỉm trả lời, "Ha ha, vừa rồi tôi nhìn thấy hai người, cho nên liền đi theo đến đây, sau khi nhìn thấy người đàn ông kia đi rồi mới đến gõ cửa, tôi rất thông minh phải không?"
Người đàn ông của Tần Tích quá dữ tợn.
Tần Tích dẫn Vương Tử Hàm vào ngồi, rót một ly nước để trước mặt cô ta, "Đúng rồi, ngày hôm qua cô không sao chứ, hai người kia còn đuổi theo cô không? Có muốn báo cảnh sát hay không?"
Vương Tử Hàm uống một ngụm nước, vội vàng phất phất tay, "Không cần không cần, bọn họ là vệ sĩ của tôi, chỉ là tôi ghét bọn họ quá phiền, cứ hay lãi nhãi, cho nên tôi liền cắt đuôi bọn họ."
"Hóa ra là như vậy." Tần Tích như bừng tỉnh hiểu ra, khó trách tối hôm qua cô ấy còn có thời gian rỗi huyên thuyên với cô như vậy, thì ra không phải thật sự bị đuổi giết.
Không hề biết động tác như vậy của cô càng làm cảnh xuân lộ ra không ít.
Khóe môi Cố Mộ Nghiêm giương lên, cười nhẹ nói, "Em còn như vậy, tôi liền khống chế không được nữa rồi."
Tần Tích chỉ có thể trốn vào trong chăn, tức giận quát, "Khốn kiếp, đưa tôi nhanh lên."
Cố Mộ Nghiêm ngồi ở mép giường, cầm quần lót trong tay, "Đến đây."
Hôm nay không bắt cô tập quen với việc này thì không được.
"Tôi không muốn." Cặp mắt của cô cũng sắp trừng đến bốc lửa.
Cố Mộ Nghiêm nhìn khuôn mặt đỏ bừng của cô, vui vẻ càng đậm, "Vậy chúng ta cứ dằn co như vậy, tôi không ngại làm chút vận động lúc sáng sớm."
Tần Tích níu lấy chăn, do dự thật lâu mới chậm rì rì quấn chăn lết đến bên cạnh Cố Mộ Nghiêm, Cố Mộ Nghiêm kiểng chân, đưa quần lót trong tay cho cô.
Cô buông chăn xuống, toàn thân nóng lên, kiên trì mặc quần dưới ánh nhìn soi mói của Cố Mộ Nghiêm, nhưng vì tay đang run rẩy, nắm cũng không được.
Cố Mộ Nghiêm cười nhìn cô một cái, "Muốn tôi giúp không?"
Vốn Tần Tích còn muốn cậy mạnh, nhưng thử rất nhiều lần, tay chính là không khống chế được, gò má đỏ đến nổi không thể đỏ hơn, chỉ có thể xoay người để Cố Mộ Nghiêm giúp cô, nhưng lại liều mạng chửi bới anh trong lòng.
Chết tiệt, Cố Mộ Nghiêm tên khốn kiếp này. Hận chết anh ta, mỗi lần cũng chỉ biết bắt nạt cô.
Đàn ông già. Ông chú già. Trâu già gặm cỏ non.
Cố Mộ Nghiêm thấy bộ dạng tức giận của cô, cười nói, "Chuyện như vậy sớm muộn gì em cũng phải quen, tối hôm qua tôi mới chạm qua, có cái gì mà xấu hổ."
"Câm miệng." Tần Tích trừng mắt nhìn anh, nhanh chóng mặc quần áo vào.
Cố Mộ Nghiêm bắt đầu dời đi lực chú ý của cô, "Được rồi, đừng lề mề nữa, có muốn đi tham quan xung quanh không?"
Động tác mặc quần áo của Tần Tích dừng lại một chút, có chút động lòng hỏi, "Đi đâu?"
Đối với nước Anh cô không quen thuộc chút nào, chỉ biết ở đây tấc đất như tấc vàng, là một đất nước rất cổ xưa.
Cố Mộ Nghiêm vỗ vỗ đầu của cô, "Không phải đi rồi sẽ biết sao, em cứ lề mề như vậy, chúng ta cũng đừng mong ra khỏi cửa."
Động tác của Tần Tích nhanh hơn một chút, nhanh chóng chạy vào phòng tắm, Cố Mộ Nghiêm dựa người vào khung cửa, vẻ mặt có chút bất đắc dĩ, đúng là trẻ con, vừa nhắc tới đi chơi liền vui vẻ như vậy.
Làm sao anh lại có cảm giác như đang dẫn con gái ra ngoài chơi vậy?
Cố Mộ Nghiêm ra ngoài chuẩn bị bữa sáng, đợi cô rửa mặt xong là có thể ăn, chẳng qua là khi Tần Tích ra khỏi phòng ngủ, mặt Cố Mộ Nghiêm liền đen lại.
Hôm nay quần áo anh chọn cho cô là một chiếc áo sơ mi màu trắng, cùng một chiếc quần jean ôm, tươi tắn hoạt bát lại không hở hang, mấu chốt nhất chính là mặc kín đáo, đây mới là điều quan trọng nhất, nhưng anh mới không chú ý đến một chút, cô liền buộc vạt áo sơ mi lên, thấp thoáng lộ ra chiếc eo nhỏ, tăng thêm vài phần hoạt bát gợi cảm.
Bình thường Tần Tích mặc áo sơ mi với quần jean cũng sẽ buộc vạt áo thành như vậy, cho nên lần này cũng như thường lệ, cũng không cảm thấy có cái gì không ổn, nhìn thấy bữa sáng, cô đã cảm thấy bụng mình kêu lên ùng ục, trực tiếp ngồi lên ghế liền ăn, không chú ý đến nét mặt mất hứng của Cố Mộ Nghiêm.
Cố Mộ Nghiêm rất muốn bắt cô tháo xuống, nhưng nhìn cô vui vẻ, suy nghĩ một chút cũng không nói ra, kệ đi, chỉ lần này, lần sau không thể bỏ qua như vậy nữa.
**
Cố Mộ Nghiêm không lái xe, mà chọn ngồi xe công cộng ngắm cảnh cùng Tần Tích, vừa lên xe, hai người liền thu hút không ít tầm mắt của mọi người, mặt Tần Tích đầy vẻ phấn khích, nên không chú ý đến ánh mắt của người khác, cầm điện thoại chụp ảnh không ngừng, mà Cố Mộ Nghiêm sớm đã quen với những ánh mắt nhìn chằm chằm này, toàn bộ sự chú ý đều đặt ở trên người Tần Tích, đi chung với cô không thể lơ là được.
Tần Tích đắm chìm trong cảnh đẹp của nước Anh, nhìn bên này một chút, nhìn bên kia một chút, hoàn toàn quên mất còn một người đi ở sau lưng, cho nên Cố Mộ Nghiêm làm sao có thể lơ là cảnh giác, chỉ sợ hơi không chú ý cô một chút liền không thấy cô đâu.
Đi dạo gần nửa ngày, Tần Tích rất thỏa thích, điện thoại di động chứa đầy ảnh chụp, định tối trở về gởi cho Diệp Thập Nhất xem.
Tần Tích là người nhanh thích cũng nhanh chán, mệt mỏi không muốn đi nữa, Cố Mộ Nghiêm đành phải dắt tay cô, Tần Tích dứt khoát ôm cánh tay của anh, dựa vào anh đi lên phía trước, khi thấy Cố Mộ Nghiêm dẫn cô đi vào một cửa hàng đá quý, cô có chút không hiểu, anh dắt cô tới đây làm gì? Chẳng lẽ ở đây cũng có thể ngắm cảnh, chẳng qua, chỉ xem mà không mua thì không hay lắm.
Đi vào, Tần Tích liền bị ánh sáng xanh vàng rực rỡ bên trong hấp dẫn, khác với phong cách của Trung Quốc, trần nhà ở đây rất cao, chính giữa treo đèn thủy tinh cực kỳ lớn, tông màu chủ đạo là màu nắng và màu vàng kim, rất xa hoa.
Dường như người ở đây biết Cố Mộ Nghiêm, vừa nhìn thấy anh đến liền có nhân viên đi gọi quản lý, rồi sau đó liền có một người đàn ông mặc âu phục đeo cà vạt đi ra, nhìn thấy Cố Mộ Nghiêm liền đi đến chào hỏi nhiệt tình, "Cố tiên sinh, anh đến rồi."
Cố Mộ Nghiêm hỏi, "Daniel, đồ tôi đặt đã làm xong chưa?"
"Đã xong rồi." Daniel cười gật đầu, lập tức ánh mắt nhìn đến Tần Tích, "Chắc hẳn chủ nhân của món đồ kia chính là cô gái xinh đẹp này rồi."
Cố Mộ Nghiêm cười giới thiệu, "Cô ấy là vợ sắp cưới của tôi, Tần Tích."
"Hai người thật rất xứng đôi, nước của anh có câu gọi là gì nhỉ. . .À, trai tài gái sắc. . . Đúng không?"
Tần Tích nghe không hiểu bọn họ đang nói cái gì, chỉ biết hai người bô bô, mà vẻ mặt của người đàn ông mắt xanh hết sức phong phú, thỉnh thoảng nhìn đến mình, cô cũng chỉ có thể cười không ngừng với anh ta, cuối cùng miệng cũng sắp đông cứng.
Daniel đi phía trước dẫn đường, dẫn bọn họ đến một căn phòng nhỏ bên trong, không lâu sau, nhân viên cầm một chiếc hộp đi tới, đưa nó cho Daniel, sau đó xoay người ra ngoài, Daniel mở hộp ra, đẩy tới trước mặt Cố Mộ Nghiêm, "Cố tiên sinh, anh nhìn xem có hài lòng không?"
Trong hộp là một chiếc vòng tay được điêu khắc, hoa văn phía trên vô cùng tinh xảo, gần như không tìm ra một khuyết điểm nào, chỉ liếc mắt một cái, Tần Tích liền không thể dời mắt.
Cố Mộ Nghiêm cầm lấy vòng tay, khuất ở mặt trong chiếc vòng có khắc một câu tiếng Anh rất nhỏ.....
Duy nhất cuộc đời này.
Cố Mộ Nghiêm nghiêng đầu nhìn Tần Tích, đưa đến gần tay cô, muốn đeo vòng tay lên tay cô, Tần Tích kinh ngạc nhìn anh, "Anh muốn tặng cho tôi sao?"
"Chẳng thế thì thế nào?" Cố Mộ Nghiêm tức giận trả lời.
Chẳng lẽ anh còn có thể đưa cho người khác hay sao, cô nhóc này thiệt là.
"Oh."
Cố Mộ Nghiêm đeo lên giúp cô, dịu dàng hỏi, "Thích không?"
"Thích." Tần Tích nói thật, lập tức hỏi tới, "Anh nghĩ thế nào lại đưa cái này cho tôi vậy? Tôi còn tưởng anh sẽ chỉ mua một chiếc nhẫn mười đồng cho tôi chứ."
Đột nhiên đưa cô vật này, cô cũng không quen.
Cố Mộ Nghiêm liếc cô một cái, "Ngốc nghếch, cái kia chỉ là đùa với em thôi, bà xã của Cố Mộ Nghiêm tôi làm sao có thể đeo nhẫn cưới mười đồng chứ, em không sợ mất mặt, nhưng tôi thì có."
Có khi cô nhóc này rất khôn khéo, cũng có khi rất ngốc nghếch.
Ngay vào lúc này, điện thoại của Cố Mộ Nghiêm vang lên, anh nhìn lướt qua Tần Tích đang phấn khích bừng bừng ngắm nhìn vòng tay, nhận điện thoại.
Tần Tích nghe anh đang nói chuyện điện thoại, ngẩng đầu lên nhìn anh một cái, lại không hiểu anh đang nói cái gì.
Sau khi Cố Mộ Nghiêm cúp điện thoại liền dắt Tần Tích đi khỏi, gọi một chiếc taxi, sau khi ngồi lên liền nói với Tần Tích, "Tôi có một khách hàng quan trọng phải đi gặp mặt, cho nên tôi đưa em về khách sạn trước, nếu em còn muốn đi đâu, ngày mai chúng ta lại đi nữa."
"Được." Tần Tích gật gật đầu, vốn dĩ anh đến đây là vì công việc, đương nhiên phải đặt công việc lên hàng đầu.
Ngồi trên xe, Cố Mộ Nghiêm không yên tâm dặn dò, "Ngoan ngoãn ở trong phòng, không được đi lung tung, muốn ăn cái gì liền nhắn tin cho tôi, tôi sẽ mua về cho em."
Tiếng Anh của cô kém như vậy, thật sự anh không yên tâm.
Tần Tích nằm tựa trên cửa kính xe, chu môi nói, "Biết rồi, tôi lại không phải con nít."
Trong mắt Cố Mộ Nghiêm chợt lóe lên vui vẻ, cô cũng không biết nói tiếng Anh, ngay cả đứa con nít ở đây cũng không bằng.
Trở lại khách sạn, Cố Mộ Nghiêm thay một bộ âu phục, sau đó nhanh chóng rời đi, chẳng qua trước khi đi lại dặn dò vài câu.
Sau khi Cố Mộ Nghiêm đi, Tần Tích phiền chán nằm trên ghế so pha, đang ngẩn người, chuông cửa đột nhiên vang lên, Tần Tích nghi hoặc nhíu mày, là ai nhỉ, chẳng lẽ Cố Mộ Nghiêm gọi thức ăn cho cô? Rất không có khả năng, bọn họ đã ăn cơm mới trở lại đây.
Tần Tích nhìn vào mắt mèo, phát hiện người đứng ở bên ngoài dĩ nhiên là cô gái bị đuổi bắt từng gặp trong quán rượu, cô mới vừa mở cửa, Vương Tử Hàm liền nhiệt tình vẫy tay với cô, "Này, Tần Tích, là tôi, không nghĩ tới phải không?"
"Làm sao cô biết tôi ở đây?"
Vương Tử Hàm cười mỉm trả lời, "Ha ha, vừa rồi tôi nhìn thấy hai người, cho nên liền đi theo đến đây, sau khi nhìn thấy người đàn ông kia đi rồi mới đến gõ cửa, tôi rất thông minh phải không?"
Người đàn ông của Tần Tích quá dữ tợn.
Tần Tích dẫn Vương Tử Hàm vào ngồi, rót một ly nước để trước mặt cô ta, "Đúng rồi, ngày hôm qua cô không sao chứ, hai người kia còn đuổi theo cô không? Có muốn báo cảnh sát hay không?"
Vương Tử Hàm uống một ngụm nước, vội vàng phất phất tay, "Không cần không cần, bọn họ là vệ sĩ của tôi, chỉ là tôi ghét bọn họ quá phiền, cứ hay lãi nhãi, cho nên tôi liền cắt đuôi bọn họ."
"Hóa ra là như vậy." Tần Tích như bừng tỉnh hiểu ra, khó trách tối hôm qua cô ấy còn có thời gian rỗi huyên thuyên với cô như vậy, thì ra không phải thật sự bị đuổi giết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.