Hôn Ước Hào Môn: Vợ Yêu Bé Nhỏ Của Đại Thúc
Chương 6: May mà bà xã không ghét bỏ
Tần Tích
17/03/2016
Anh nhất định sẽ thu thập cô gái cả gan làm loạn này một phen, nôn lên người anh còn chưa tính, vậy mà còn dám đoạt đi nụ hôn đầu tiên của anh, muốn đoạt cũng phải là anh tới đoạt, như thế nào có thể đến lượt cô gái này đến chủ động.
Nhưng khi Cố Mộ Nghiêm ném Tần Tích lên giường, cố gắng suy tính trong đầu một phen, khi nhìn lại, chỉ nghe thấy tiếng Tần Tích thở đều, cô đã ngây ngất ngủ thiếp đi.
Mặc cho Cố Mộ Nghiêm kêu cô như thế nào, sốc cô như thế nào, cô vẫn kiên trì. Không chút nào chịu ảnh hưởng.
Trước kia Diệp Thập Nhất đã từng nói, làm Tần Tích say, sau đó bán đến Nam Cực, cô cũng không biết.
**
Cùng lúc đó, trong căn phòng sát vách trong khách sạn, hai người ngồi, xem ra giống như là cha con, một người già, một người trung niên, đầu tụ cùng một chỗ giống như làm chuyện bí mật gì đó.
"Ba, cách làm này được không? Ngộ nhỡ tên tiểu tử kia không chui vào trong thì làm sao bây giờ?" Trên mặt người đàn ông trung niên hơn bốn mươi tuổi lo lắng, có khi tên tiểu tử kia dầu muối không vào, không ra bài theo lẽ thường.
"Yên tâm, cháu của ba ba hiểu rõ." Cố Chấn Đình tay chống gậy ngồi trên ghế so pha, râu hoa râm theo năm tháng chụm lại, trên mặt già nua lại vẫn còn sót lại tia nhạy bén, trong đôi mắt tràn đầy tinh quang, giống như lão hồ ly giảo hoạt.
Cố Đình Dự bĩu môi, tuyên bố không tin, "Con của con, con còn không hiểu, ba có sự khác biệt thế hệ xa như vậy, ba có thể hiểu sao?"
Cố Chấn Đình cầm lấy gậy đánh vào đùi Cố Đình Dự, "Tiểu tử thối, vậy mà dám hoài nghi ba của mình, ba ăn muối còn nhiều hơn con ăn gạo, hừ, ba làm không lại tên tiểu tử kia, tên của ba sẽ đọc ngược lại."
"Ba, con cũng đã lớn như vậy, ba như thế nào lại còn đánh con." Cố Đình Dự sờ sờ chỗ bị đánh, chuyện này nếu như bị tên tiểu tử Cố Mộ Nghiêm kia thấy được, ông còn uy nghiêm gì nữa.
"Ai bảo con nói chuyện không suy nghĩ." Cố Chấn Đình dựng râu trừng mắt.
Cố Đình Dự nhỏ giọng lại ủy khuất nói, "Con chính là nói thật, tên tiểu tử kia ngay cả con muỗi cũng không tiếp cận được, ngày mai nếu ba tung chiêu này, làm nó nóng nảy, còn không biết tên tiểu tử kia sẽ làm ra chuyện gì."
"Chẳng lẽ con cảm thấy ba sẽ ngu dốt giống con sao?" Cố Chấn Đình giống như là bị vũ nhục, "Dù cho tên tiểu tử kia ngay cả muỗi cũng không chích được, cho nên việc này mới được chọn, con xem, hai người đơn độc bọn họ ở lại trong phòng đã bao lâu rồi, trọn vẹn hai giờ rồi đó, nếu tính theo tính tình trước kia của tên tiểu tử này, người đã sớm bị ném ra, nhưng mà hiện tại bên kia tuy có động tĩnh, nhưng cô bé kia vẫn chưa bị ném ra, cho nên nói, lần này không giống trước kia."
"Với lại con xem, trước đó đắc tội tên tiểu tử kia, lần đó tên tiểu tử kia tự mình ra tay, nhưng mà lần này vội vàng đuổi theo mông người ta, nếu lần này không thành, đầu của ba chặt xuống làm ghế cho con ngồi." Cố lão gia tử hùng hồn tuyên bố.
Cố Đình Dự khoát tay, "Ba, quá đẫm máu, ba đừng đánh con thì được rồi."
"Coi như con có chút tiền đồ." Cố Chấn Đình không chút khách khí giáo huấn, "Gen nhà của chúng ta khẳng định là di truyền cách đại, bất quá cũng may con đã loại bỏ tạp chất, toàn bộ tinh hoa đều cho tên tiểu tử kia, chẳng thế thì ba như thế nào có mặt mũi đi gặp liệt tổ liệt tông."
"Ba, người càng nói càng quá đáng rồi." Cố Đình Dự nghe không nổi nữa.
"Con còn dám mạnh miệng. Cánh đã mọc cứng cáp rồi có phải không." Cố Chấn Đình cầm lấy gậy, vừa muốn gõ xuống, Cố Đình Dự vội vàng tránh sang bên cạnh, Cố Chấn Đình tức giận, đuổi theo đánh ông, "Tiểu tử thối, con còn dám trốn."
Trong khách phòng, liền nhìn thấy một lão già cầm gậy đuổi theo một người đàn ông trung niên, khung cảnh này, có vài phần cảm giác vui vẻ.
Cố Đình Dự khỏe hơn so với Cố Chấn Đình, đương nhiên chạy trốn được ông, chỉ là chạy cũng không phải biện pháp, vội vàng cầu xin tha thứ, "Ba, hiện tại chúng ta chủ yếu là thu phục tên tiểu tử Mộ Nghiêm kia, ân oán cá nhân chúng ta trước tiên bỏ qua đi. Tránh làm trì hoãn chính sự."
Cố Chấn Đình cũng thở gấp, không thể sánh bằng lúc còn trẻ, ông chậm rãi ngồi xuống, mặt trắng không còn giọt máu, "Chờ ba thu phục xong tên Mộ Nghiêm kia, lại tính sổ với con."
Có đôi khi Cố Đình Dự không nói gì, ông như thế nào lại gặp được một người cha như vậy, người khác đến độ tuổi của ông, ở nhà hô phong hoán vũ, duy ngã độc tôn, còn ông, ai, không nói nữa.
May mắn việc này cũng chỉ có người trong nhà biết, nếu truyền ra ngoài, gương mặt già này của ông đặt chỗ ở nào đây. May mà bà xã không ghét bỏ. Nhiều năm thủy chung như một. Trong lòng có vài phần an ủi.
Nhưng khi Cố Mộ Nghiêm ném Tần Tích lên giường, cố gắng suy tính trong đầu một phen, khi nhìn lại, chỉ nghe thấy tiếng Tần Tích thở đều, cô đã ngây ngất ngủ thiếp đi.
Mặc cho Cố Mộ Nghiêm kêu cô như thế nào, sốc cô như thế nào, cô vẫn kiên trì. Không chút nào chịu ảnh hưởng.
Trước kia Diệp Thập Nhất đã từng nói, làm Tần Tích say, sau đó bán đến Nam Cực, cô cũng không biết.
**
Cùng lúc đó, trong căn phòng sát vách trong khách sạn, hai người ngồi, xem ra giống như là cha con, một người già, một người trung niên, đầu tụ cùng một chỗ giống như làm chuyện bí mật gì đó.
"Ba, cách làm này được không? Ngộ nhỡ tên tiểu tử kia không chui vào trong thì làm sao bây giờ?" Trên mặt người đàn ông trung niên hơn bốn mươi tuổi lo lắng, có khi tên tiểu tử kia dầu muối không vào, không ra bài theo lẽ thường.
"Yên tâm, cháu của ba ba hiểu rõ." Cố Chấn Đình tay chống gậy ngồi trên ghế so pha, râu hoa râm theo năm tháng chụm lại, trên mặt già nua lại vẫn còn sót lại tia nhạy bén, trong đôi mắt tràn đầy tinh quang, giống như lão hồ ly giảo hoạt.
Cố Đình Dự bĩu môi, tuyên bố không tin, "Con của con, con còn không hiểu, ba có sự khác biệt thế hệ xa như vậy, ba có thể hiểu sao?"
Cố Chấn Đình cầm lấy gậy đánh vào đùi Cố Đình Dự, "Tiểu tử thối, vậy mà dám hoài nghi ba của mình, ba ăn muối còn nhiều hơn con ăn gạo, hừ, ba làm không lại tên tiểu tử kia, tên của ba sẽ đọc ngược lại."
"Ba, con cũng đã lớn như vậy, ba như thế nào lại còn đánh con." Cố Đình Dự sờ sờ chỗ bị đánh, chuyện này nếu như bị tên tiểu tử Cố Mộ Nghiêm kia thấy được, ông còn uy nghiêm gì nữa.
"Ai bảo con nói chuyện không suy nghĩ." Cố Chấn Đình dựng râu trừng mắt.
Cố Đình Dự nhỏ giọng lại ủy khuất nói, "Con chính là nói thật, tên tiểu tử kia ngay cả con muỗi cũng không tiếp cận được, ngày mai nếu ba tung chiêu này, làm nó nóng nảy, còn không biết tên tiểu tử kia sẽ làm ra chuyện gì."
"Chẳng lẽ con cảm thấy ba sẽ ngu dốt giống con sao?" Cố Chấn Đình giống như là bị vũ nhục, "Dù cho tên tiểu tử kia ngay cả muỗi cũng không chích được, cho nên việc này mới được chọn, con xem, hai người đơn độc bọn họ ở lại trong phòng đã bao lâu rồi, trọn vẹn hai giờ rồi đó, nếu tính theo tính tình trước kia của tên tiểu tử này, người đã sớm bị ném ra, nhưng mà hiện tại bên kia tuy có động tĩnh, nhưng cô bé kia vẫn chưa bị ném ra, cho nên nói, lần này không giống trước kia."
"Với lại con xem, trước đó đắc tội tên tiểu tử kia, lần đó tên tiểu tử kia tự mình ra tay, nhưng mà lần này vội vàng đuổi theo mông người ta, nếu lần này không thành, đầu của ba chặt xuống làm ghế cho con ngồi." Cố lão gia tử hùng hồn tuyên bố.
Cố Đình Dự khoát tay, "Ba, quá đẫm máu, ba đừng đánh con thì được rồi."
"Coi như con có chút tiền đồ." Cố Chấn Đình không chút khách khí giáo huấn, "Gen nhà của chúng ta khẳng định là di truyền cách đại, bất quá cũng may con đã loại bỏ tạp chất, toàn bộ tinh hoa đều cho tên tiểu tử kia, chẳng thế thì ba như thế nào có mặt mũi đi gặp liệt tổ liệt tông."
"Ba, người càng nói càng quá đáng rồi." Cố Đình Dự nghe không nổi nữa.
"Con còn dám mạnh miệng. Cánh đã mọc cứng cáp rồi có phải không." Cố Chấn Đình cầm lấy gậy, vừa muốn gõ xuống, Cố Đình Dự vội vàng tránh sang bên cạnh, Cố Chấn Đình tức giận, đuổi theo đánh ông, "Tiểu tử thối, con còn dám trốn."
Trong khách phòng, liền nhìn thấy một lão già cầm gậy đuổi theo một người đàn ông trung niên, khung cảnh này, có vài phần cảm giác vui vẻ.
Cố Đình Dự khỏe hơn so với Cố Chấn Đình, đương nhiên chạy trốn được ông, chỉ là chạy cũng không phải biện pháp, vội vàng cầu xin tha thứ, "Ba, hiện tại chúng ta chủ yếu là thu phục tên tiểu tử Mộ Nghiêm kia, ân oán cá nhân chúng ta trước tiên bỏ qua đi. Tránh làm trì hoãn chính sự."
Cố Chấn Đình cũng thở gấp, không thể sánh bằng lúc còn trẻ, ông chậm rãi ngồi xuống, mặt trắng không còn giọt máu, "Chờ ba thu phục xong tên Mộ Nghiêm kia, lại tính sổ với con."
Có đôi khi Cố Đình Dự không nói gì, ông như thế nào lại gặp được một người cha như vậy, người khác đến độ tuổi của ông, ở nhà hô phong hoán vũ, duy ngã độc tôn, còn ông, ai, không nói nữa.
May mắn việc này cũng chỉ có người trong nhà biết, nếu truyền ra ngoài, gương mặt già này của ông đặt chỗ ở nào đây. May mà bà xã không ghét bỏ. Nhiều năm thủy chung như một. Trong lòng có vài phần an ủi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.